Cưng Chiều Mỗi Em

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 1323: Chương 1404






Chương 1404
Tuy bình thường không thiếu đồ chơi, nhưng đồ Lâm Quân tự tặng là rất ít.

“Mấy đứa bé cứ ầm ï đòi đi đón con, nên mẹ đem chúng qua đây”
Hoàng Ánh nói, sau lưng còn có Lâm Ảnh và ông Lâm.

Lâm Quân gật đầu với họ.


Trên xe, Hạ Ly ngồi trong lòng Lâm Quân, hai chân đung đưa.

“Cha, cha biết không? Hạ Ly lên lớp rồi đó! Các bạn trong nhà trẻ đều vui lắm”
Biết chứ, sao lại không biết, dù không ở thành phố A, nhưng con gái mình, những chuyện xảy ra với mấy đứa con, anh đều biết.

Lâm Quân cúi đầu cưng chiều nhéo mũi con.

“Cha biết, còn biết là Hạ Ly được cô giáo tặng cho rất nhiều phiếu bé ngoan để khen thưởng đúng không, vả lại Hạ Ly còn giúp các bạn cùng lớp nữa, đúng chứ?”
“Cha, cha biết hả, con còn tưởng cha không biết, tưởng cha đi công tác, sắp quên Hạ Ly rồi chứ”
Hạ Ly vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, nói, khiến Lâm Quân đau lòng.

“Sao thế được, Hạ Ly là áo bông nhỏ đáng yêu của cha mài”
“Không phải con gái là tình nhân kiếp trước của cha sao?” Hạ Ly nghiêng đầu, trông rất ngây thơ.

“Khụ, sai dạy con đó” Lâm Quân cố ý trầm mặt, nhìn con trai cưng của mình.

“Mấy phim bà nội xem đều nói thế” Hoà Phong chớp mắt, hơi sợ hãi nói.


Hoàng Ánh cũng ngại ngùng, xem ra khi có mấy đứa nhỏ ở bên cạnh, ít xem phim đi thì hơn.

“Nhật Linh, nếu như em ở đây thì tốt biết mấy” Lâm Quân ngồi trên thảm cỏ, chống tay nhìn mấy đứa con chơi đùa, thở hổn hển, nhìn mấy đứa con vẫn đang tràn trề sức lực mà chơi tiếp, đột nhiên lại nhớ tới Lê Nhật Linh, nói thâm.

Vài tháng nhanh chóng trôi qua, người anh phái đi Thái tìm Lê Nhật Linh vân không có tin tức gì, trong lòng anh, hi vọng ngày một ít đi, người xung quanh cũng không dám khuyên anh từ bỏ, nhưng từ trong mắt họ, anh có thể hiểu được, mọi người đề không tin Lê Nhật Linh sẽ về.

“Uống nước đi”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, một cốc nước xuất hiện trước mặt.

Không cần nhìn cũng biết là ai, Lâm Quân giơ tay, ngửa đầu uống hơn nửa.

Mấy tháng ở gần nhau, anh và Lâm Ảnh đã thân quen hơn nhiều, Lâm Ảnh chăm sóc bọn trẻ rất tốt, nhưng thời gian càng lâu, anh càng cảm thấy không ai có thể thay thế được Nhật Linh, chuyện thay đổi trên hình thức này hoàn toàn không thể thay đổi được vị trí của Nhật Linh trong lòng anh.

Đặc biệt là khi đối diện với bọn trẻ trưởng thành từng ngày, anh bắt đầu sợ Nhật Linh mãi không về, sau này sao mà giải thích được với bọn trẻ.

“Anh lại nhớ cô ấy rồi?”
Lâm Quân không nói, Lâm Ảnh cũng không nói gì, ngồi xuống bên cạnh anh, mỉm cười, nhưng vẫn có nét khiên cưỡng.


“Phái nhiều người thế rồi, sớm muộn cũng có tin tức thôi”
Hồi lâu, Lâm Quân mới từ tốn nói.

“Hi vọng là thế!”
Lâm Ảnh nhìn mấy đứa trẻ đang vui đùa, vẻ mặt tươi cười.

Mấy tháng ở gần nhau, cô thực sự thích mấy đứa trẻ, ban đầu, vì Lâm Quân muốn ở lại nhà cũ, bây giờ cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, thay Lê Nhật Linh ở bên cạnh bọn trẻ trưởng thành.

“Ngày mai, cô về nước Mỹ đi”
Lâm Quân đột nhiên nói, Lâm Ảnh quay đầu, bộ dạng không thể tin nổi.