Cưng Chiều Mỗi Em

Cưng Chiều Mỗi Em - Chương 1074: Chương 1150




Chương 1150



“Tôi biết, có thể là do cha tôi quá yêu mẹ tôi, vậy nên ông ấy mới càng ngày càng đi xa.



Tôi sẽ tìm cách giúp anh để mọi chuyện sớm được kết thúc”



Nhìn về phía phòng ngủ của Trần Tuấn Hi, cô ta cảm thấy chua xót đau khổ.



Lâm Quân nói đúng, không ai trong số họ có thể dễ dàng trải qua chuyện này.





“Đừng nghĩ nữa, ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ ổn cả thôi” Cô ta thở dài an ủi anh.



Dạo gần đây mọi chuyện có vẻ xảy ra quá nhanh, trong cùng một lúc đến biết bao nhiêu chuyện như vậy, cô ta thực sự chưa thể ngấm nổi.



“Ừm” Lâm Quân gật đầu, anh quả thực rất buồn ngủ.



Trước giờ anh không hề thích uống rượu nhưng gần đây có quá nhiều việc khiến anh muộn phiền.



Trời mới tờ mờ sáng anh đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức: “Lâm Quân! Có tin tốt!”





“Có chuyện gì vậy?” Anh ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi đau nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm sau này sẽ không uống nhiều như vậy nữa.



Thời giờ uống say dễ bị người khác lợi dụng.



Anh cũng không biết hôm qua như thế nào mà nói chuyện với Trần Hi Tuấn thôi đã uống nhiều như vậy.




Bây giờ nhớ lại những gì Lê Vân Hàng nói bỗng cảm thấy như mình vừa nằm mơ.



“Nhật Linh tỉnh lại rồi!” Giọng nói của Hà Dĩ Phong từ đầu bên kia truyền đến suýt chút nữa khiến màng nhĩ của Lâm Quân như muốn nổ tung.



Nhưng anh lại không biểu lộ ra một chút tức giận nào, vui vẻ cười nói: “Tốt quá! Tốt quá rồi! Gọi bác sĩ chưa? Có phải là cô ấy sẽ không sao nữa rồi đúng không?”





“Đúng vậy, không sao rồi.



Bác sĩ nói để theo dõi thêm một ngày nữa là có thể về nhà.”



“Có thật không?!”




“Hỏi thừa, lừa cậu thì được cái gì “Vậy thì tốt, nhưng cậu cũng đừng vội chủ quan.



Tôi với James đã công khai đối đầu rồi.



Tôi lo rằng ông ta sẽ không để yên cho cô ấy và bọn trẻ.



Dù sao thì ông ta cũng đã biết được họ là điểm yếu của tôi”



Hà Dĩ Phong trở nên nghiêm túc, anh ta gật đầu: “Tôi biết rồi, chỗ Nhật Linh có mấy vệ sĩ của cậu bảo vệ.



Ba đứa nhỏ đang ở nhà họ Lâm, có cha mẹ cậu trông nom rồi.




Ở Hà Nội này ai dám động vào một cọng lông của họ chứ? Có điều tôi cảm thấy hơi kỳ lạ.



James và chúng ta vốn dĩ là mối quan hệ hợp tác, tại sao ông ta lại phải bỏ ra nhiều công sức như vậy để đối phó với chúng ta?”





Lâm Quân thở dài, anh duỗi tay xoa xoa trán: “Chuyện này nói ra quả thật rất dài, đợi khi nào trở về tôi có cho cậu chỉ tiết”




“Cậu tra ra được rồi? Nói ra rất dài vậy thì nói ngắn gọn thôi!” Hà Dĩ Phong vừa nghe được Lâm Quân đã tra ra được tin tức, anh ta nào có dễ dàng buông tha cho Lâm Quân đến vậy, vấn đề này ngay cả anh ta cũng không thể nghĩ ra nổi chứ nói gì tới Lâm Quân, không ngờ vậy mà Lâm Quân có thể tra được, nếu Lâm Quân không nói ra thì anh ta làm sao có thể an tâm cho nổi?



Lâm Quân cười nhẹ, anh quyết định tắt máy: “Trở về rồi nói cho cậu, điện thoại đường dài tốn phí”



“Mẹ nó chứ! Cậu đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị mà lúc này còn tiếc tiền điện thoại à? Cậu là kẻ vắt cổ chày ra nước sao?”



“Cần cù tiết kiệm là đức tính tốt được cha ông dạy bảo từ ngàn đời nay, lẽ nào Hà Dĩ Phong cậu không hiểu sao?” Lâm Quân vô cùng thỏa mãn đấu võ mồm với Hà Dĩ Phong, biết tin Lê Nhật Linh đã tỉnh lại, anh cũng yên tâm hơn nhiều, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn trước.



“Cút” Hà Dĩ Phong nói không lại Lâm Quân, trực tiếp ngắt điện thoại.



Lâm Quân ở phía bên kia đầu dây điện thoại nhướng mày cười.



“Tỉnh sớm vậy sao?”



“Cậu không phải cũng tỉnh rồi đấy thôi?” Lâm Quân nhìn Trần Hi Tuấn bước từ trên lầu xuống, hỏi ngược lại cậu ta.