Cưng Chiều - Mộ Nghĩa

Chương 47




Cô hơi gật đầu, Phó Tư Diễn cảm giác một mảnh ghép lớn bị thiếu hụt trong lòng bỗng nhiên hoàn toàn được lấp kín, hạnh phúc tràn đầy, hưng phấn và thỏa mãn.

“Em biết nguyện vọng năm mới của anh là gì không?” Người đàn ông hỏi.

“Là gì?”

“Nguyện vọng của anh là... có thể ở bên em.”

Cô hi vọng anh có thể gặp được người mình thật sự yêu, hạnh phúc, còn nguyện vọng của anh lại là muốn giữ cô “chiếm làm của riêng”.

Anh cúi đầu đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán của cô: “Cô gái nhỏ, sau này em chính là của anh rồi.”

“A...” Dung Hoan chớp mắt một cái, sắc mặt đã hồng như quả anh đào, cực kỳ ngại ngùng, anh nắm tay cô càng chặt hơn, lực ôm cô càng mạnh, trầm giọng nở nụ cười.

Hai người lặng lẽ ôm nhau, không cần lên tiếng cũng cảm thấy cực kỳ tốt đẹp. Một lát sau, đột nhiên anh hỏi: “Nhóc con sao lại nhận lời anh?”

Dung Hoan ngửa đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lấp lánh: “Em biết hết rồi... Anh cũng đã yêu em từ rất lâu về trước rồi đúng không?”

Anh vuốt tóc rối trên mặt cô, trầm giọng “Ừ” một tiếng: “Lỗi do anh đã nói cho em muộn như vậy.”

“Lúc trước cũng vì ông nội không đồng ý nên anh mới lợi dụng Từ Nhụy Sương đẩy em ra?” Cô đánh lên lồng ngực của anh, giọng nói có chút hung dữ: “Sau này nếu anh còn như vậy em sẽ không quan tâm tới anh nữa, mặc kệ lý do là gì em đều có quyền đối mặt. Khi đó em nghĩ rằng anh thích cô ta, em đã rất đau khổ...”

“Anh đảm bảo, sau này sẽ không có lần sau.” Chuyện này là sai lầm nghiêm trọng nhất mà anh phạm phải, làm cho cô gái nhỏ phải đau lòng: “Từ Nhụy Sương sao có thể so với em được? Anh vẫn luôn chỉ giả vờ với một người...”

Vừa nói anh vừa quen tay gãi gãi thịt mềm dưới cằm cô, trêu chọc làm cho cô cười muốn né tránh.

“Phó Tư Diễn...” Cô mắng anh.

“Gọi lại đi.”

Cô nghi hoặc mà nhìn anh, anh lại nói bên tai cô vài chữ, cô đỏ mặt ngoan ngoãn khẽ lẩm bẩm:

“Anh Tư Diễn...”

Người này đúng là nhớ mãi không quên cái tên gọi... “anh” này.

Nụ cười của anh càng sâu, xoa đầu nhỏ của cô: “Sao Hoan Hoan nhà chúng ta lại ngoan như thế.”

Dung Hoan: “Anh đi ngủ đi! Anh còn bị sốt đấy.”

“Được.” Anh làm theo ý cô, ôm cô thêm một lần nữa, nhắm mắt lại, hai người lặng lẽ nở nụ cười.

-

Dung Hoan cũng ngủ cùng với Phó Tư Diễn, lúc cô tỉnh lại đã là hai tiếng sau.

Người đàn ông vẫn đang ngủ say, cô rón rén bò dậy, không đánh thức anh, sau đó đi ra khỏi phòng.

Đi đến nhà bếp, cô liếc nhìn nguyên liệu nấu ăn, phát hiện ngay cả gạo cũng không có, không còn cách nào khác đành gọi đồ ăn.

Trong lúc rảnh rỗi, cô đi loanh quanh trong căn hộ của anh, đồ gia dụng vẫn còn mới, chỉ đơn giản hai màu trắng đen, cũng không biết là được đưa đến từ khi nào.

Cô đi đến phòng khách, phát hiện trên tủ rượu chỉ đặt một chai rượu, cô không nhìn ra nhãn hiệu gì nên cảm thấy tò mò. Cô cầm lên xem một chút thì phát hiện bên cạnh chai rượu có một tấm thiệp hơi ố vàng.

Bên trên viết: Ngày 5 tháng 10 năm 2015, hầm rượu Roma, đã nhận về.

Dung Hoan bất ngờ một chút, cảm giác tên hầm rượu này nghe rất quen thuộc, mấy giây sau cô mới nhớ đến, viền mắt cay cay.

Hầm rượu này, là trong kỷ nghỉ Quốc Khánh năm ấy, Phó Tư Diễn dẫn cô đi tới hầm rượu của khu nghỉ dưỡng. Lúc đó hai người cùng làm rượu vang, nói rằng một năm sau sẽ tới lấy.

Nhưng mà ngày 5 tháng 10 năm 2015 năm ấy, cô ở New York, vậy mà anh vẫn nhớ tới rồi đến lấy về cất giữ.

Cô đặt chai rượu về chỗ cũ. Một lúc sau, có một anh trai giao đồ ăn ngoài đến, cô mang đồ bỏ vào trong nhà bếp, là cháo trắng và đồ ăn kèm.

Trở về phòng, cô ngồi ở đầu giường nhẹ nhàng gọi anh: “Phó Tư Diễn...”

Anh chậm rãi tỉnh lại, cô nói với anh dậy ăn chút đồ gì đó uống thuốc rồi lại ngủ. Anh ngồi dậy, phát hiện áo phông đã ướt nhẹp mồ hôi.

Cô sờ lên trán của anh: “Ôi... Nhiệt độ hạ xuống rồi.”

Anh xoa lên mặt cô: “Không lo lắng nữa nhé?”

“Vâng, vậy anh đi ăn thôi.”

“Trước tiên anh phải tắm rửa đã.”

“Đừng tắm nước lạnh.” Cô vội vàng nói thêm một câu.

Anh nở nụ cười trầm thấp: “Được, nhóc con hiểu chuyện.”

Anh đi tắm, cô ngồi yên ở trên ghế sofa chờ anh, hai mươi phút sau người đàn ông đi ra khỏi phòng tắm. Cô nhìn thấy anh để trần nửa người, phía dưới quấn khăn tắm, vóc người hoàn mỹ lộ ra không sót chỗ nào.

Cô vội quay đầu sang hướng khác, chỉ để cho anh nhìn thấy một bên tai đỏ hồng, anh nhếch miệng, nhẹ nhàng đi tới.

Dung Hoãn nghĩ anh nên trở về phòng, đang định quay đầu lại, ai ngờ cảm giác được bên tai đột nhiên bị hôn một cái!

Cô quay mặt sang đã nhìn thấy khóe miệng anh ngậm đầy ý cười, dáng vẻ thực hiện được ý xấu: “Ngại ngùng như vậy sao?”

Tầm mắt của cô không biết thả ở chỗ nào, lập tức nhảy khỏi sofa: “Em... Em muốn đi nhà bếp!”

Chạy rất nhanh.

Anh nhìn theo, ý cười càng đậm.

Dường như tai lại càng đỏ hơn.

Phó Tư Diễn thay quần áo xong thì đi vào nhà bếp, cô gái nhỏ đã bày bát đũa ra, anh đi tới liếc nhìn, cười nói: “Hoan Hoan vất vả rồi.”

“Không có gì đâu.”

Cô quay đầu nhìn sắc mặt anh đã tốt hơn rất nhiều, quả nhiên thể chất của con trai rất tốt: “Lát nữa phải ăn cháo, sau đó uống thuốc nữa.”

“Thực ra, anh đã không sao...”

Anh còn chưa nói xong, ánh mắt kiên định của cô lại quét tới, anh lập tức nuốt lại nửa câu sau, đổi giọng: “Được, anh nghe lời bạn gái.”

Dung Hoan mím môi, muốn anh ngồi phía đối diện, nhưng mà anh lại nắm chặt tay cô, để cô ngồi bên cạnh anh.

Cô thấy một tay anh nắm chặt tay cô, một tay cầm thìa múc cháo, cô trêu ghẹo: “Chẳng lẽ anh cứ cầm tay em như vậy à?”

Anh lại nắm chặt hơn: “Chỉ là muốn cầm tay em, lãng phí thời gian dài như vậy, phải bù đắp lại.”

Cô nghiêm túc trả lời anh: “Những chuyện quá khứ đã qua, bây giờ là thời gian chúng ta ở bên nhau, chính là quãng thời gian đẹp nhất.”

Chỉ cần quý trọng, thì sẽ không phải là quá muộn.

Anh nở nụ cười, gật đầu.

-

Ăn cơm tối xong, cô lại giám sát anh uống thuốc, cũng gần muộn rồi, cô nói phải đi về, nhưng Phó Tư Diễn kiên trì muốn đưa cô về nhà.

Nhưng anh không còn sốt cô mới miễn cưỡng đồng ý.

Trên đường trở về, Hề Phán nhắn tin Wechat cho cô nói mấy ngày nữa muốn tới thành phố Lâm thăm cô, Dung Hoan vui vẻ đồng ý, bảo cô ấy cứ đến, cô sẽ bao hết ăn ở cho cô ấy.

Hai người nói với nhau vài câu, Dung Hoan chia sẻ tất cả những điều vui vẻ cho Hề Phán: “Tớ và Phó Tư Diễn ở bên nhau rồi...”

Đầu kia: [???!!! Hai người lại hoạt động bí mật!] Hề Phán vẫn cho rằng hai người đã không còn dây dưa nhau từ lâu rồi! Không ngờ tin tức còn sốt dẻo như vậy!

Trong chốc lát Dung Hoan không thể kể hết được trong vài lời, cho nên nói với cô ấy rằng gọi điện thoại sau, tính thích buôn chuyện của Hề Phán đột nhiên bị xốc lên, có như thế mới yên được, bắt đầu hỏi này hỏi kia: [Hai người đến bước nào rồi? Kiss chưa?]

Vừa hỏi xong, mặt Dung Hoan thoáng chốc đỏ bừng, lần trước hai người hôn môi cũng vẫn là lần anh cưỡng hôn cô ở nhà, cảm giác khi nhớ lại mà mềm cả xương, tan chảy trái tim.

Cô mau chóng trả lời: [Đáng ghét, cậu hỏi nhiều như vậy làm gì.]

[U ha ha, xem ra là có rồi... Nhưng cậu chỉ là trang giấy trắng, phải tiếp nhận dạy dỗ của chú cậu nha.]

Dung Hoan: [...] Cô muốn cầm dao.

Hề Phán: [Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm yêu đương của tớ, mới bắt đầu là lúc thế tiến công của đàn ông mạnh mẽ nhất, cũng là lúc tình cảm của các cậu sâu nặng nhất, hai người hận không thể dính lấy nhau mà hôn nhẹ, ôm một cái. Cậu nói chú của cậu... à không, Phó Tư Diễn có phải thích táy máy tay chân với cậu không?]

Dung Hoan phản bác: [Không phải đâu!] Ngày hôm nay anh rất tôn trọng cô, hai người cũng không hôn môi gì cả, rất trong sáng...

Cố đang nghĩ thì đột nhiên vang lên tiếng của “nam chính” trong đầu: “Đang nói chuyện gì thế?”

Như thể cô đang làm sai chuyện gì mà chột dạ lập tức đặt điện thoại sang một bên, cô nghiêm túc nói: “Không... Không có gì.”

Anh nhíu mày, nhìn ra cô có điều khác lạ nhưng cười không nói.

Khi đến biệt thự Quan Hải Cư, xe vừa dừng, Dung Hoan nói với anh: “Vậy em đi vào trước, ngủ ngon.”

Cô đang định mở cửa thì phát hiện cửa xe bị đóng:???

Cô quay đầu lại thì thấy khóe miệng anh treo lên ý cười, khuôn mặt hứng thú nhìn cô, dường như không định thả cô xuống xe.

“Tư Diễn...?”

Lúc cô đang ngẩn người thì thấy anh rời ghế ra sau tạo nên một khoảng không gian rộng hơn, sau đó anh nắm chặt tay cô, giọng nói mềm mại: “Nhóc con, lại đây với anh.”

-

Màn đêm buông xuống mang theo ánh sao trời, phủ kín bầu trời thành phố Lâm, bao gồm cả chiếc xe Rolls-royce đứng ở trước cửa biệt thự.

Bên trong xe, bầu không khí rơi vào sự kiều diễm ám muội, gió mát mơn trớn trên làn da trơn bóng nhưng không giải tỏa được sự nóng bỏng trên người hai người.

Cô gái nhỏ bị người đàn ông trước mặt ôm vào trong ngực, bàn tay nóng bỏng của anh đặt lên trên vòng eo của cô, khuôn mặt Dung Hoan cúi thấp xuống, sắc mặt đỏ ứng đến mức có thể nhỏ ra nước.

Anh nhìn cô, ánh mắt lóe lên ngọn lửa khó dập tắt, anh đưa cằm của cô lên, làm cho cô nhìn anh, sau đó chậm rãi hỏi.

“Vừa rồi nói chuyện với ai vậy hả?”

Cô không chịu nổi câu hỏi trong tình thế ép buộc này của anh, chỉ thành thật đáp: “Hề Phán.”

“Em nói cho cô ấy rằng chúng ta ở bên nhau?”

"Vâng."

Đầu ngón tay của anh nhấn xuống bờ môi mềm mại của cô: “Chắc chắn không chỉ có những thứ này, cô ấy còn nói với em những gì?”

Dung Hoan ấp úng một hồi lâu, cuối cùng nói hết cuộc trò chuyện ra, anh nghe xong, nhướng mày dài lên: “Tiếp nhận dạy dỗ?”

"..."

"Táy máy tay chân?"

"..." Cô vội vàng xua tay: “Em nói anh không hề táy máy tay chân với em.”

Cuối cùng anh cong môi nở nụ cười, phát hiện ra nhóc con trước mắt này, cho dù có bao nhiêu năm qua đi thì vẫn là thỏ trắng nhỏ.

Anh đè cằm cô lại, bờ môi chậm rãi gần kề, sau đó đặt một nụ hôn xuống khóe môi của cô, giọng nói khàn khàn: “Huh, nhưng mà anh lại muốn táy máy tay chân với em chứ?”

Cô ngây người, lại nhìn thấy môi anh hé mở, sau đó hôn cô.

Chỉ một thoáng, cô đã cảm giác hoa mắt chóng mặt, cảm giác ngọt ngào mê loạn khiến người ta mê muội lại bao phủ tới.

Ban đầu anh hôn rất nhẹ, sau đó chậm rãi mãnh liệt, cùng với kỹ xảo làm cho cô say mê vào trong đó, trong lòng cô căng thẳng đến loạn nhịp, trong đầu chỉ có một ý nghĩ... người mà mình thích đang hôn mình.

Phó Tư Diễn cảm thấy môi của cô gái nhỏ quả nhiên ngọt mềm hơn nhiều so với tưởng tưởng, cô gái nhỏ được anh ôm vào trong lồng ngực, chỉ thuộc về một mình anh.

Hai người hôn đến quên thời gian, giống như một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Dung Hoan không thở nổi, nằm nhoài trên lồng ngực của anh, nhẹ nhàng mở miệng thở dốc, bàn tay anh phủ kín sau gáy cô, cười trầm thấp.

Cô ngẩng đầu lên mở to mắt nhìn anh, anh bóp bóp mũi của cô nói: “Xin lỗi, anh không thể làm chính nhân quân tử.”

Lúc nên táy máy tay chân vẫn phải táy máy tay chân.

Cô xấu hổ mắng anh: “Anh đáng...”

“Anh đã ba mươi tuổi rồi bảo bối, đây vẫn là lần đầu chạm vào con gái.” Những dụ.c vọng của đàn ông của anh, có thể nhiều hơn so với những người khác.

Dung Hoan đỏ mặt, không thể nào nói lý được với anh nữa. Anh cúi đầu cắn vào vành tai cô, làm cho cả người cô run lên.

Giọng nói của anh khàn khàn, vang lên bên tai cô: “Việc dạy dỗ... sau này anh sẽ làm.”