Cưng Chiều Giai Nhân

Chương 18




Vân San tách ra, nhìn người đàn ông đứng bến kia, đánh giá qua một lượt

Khuôn mặt đẹp trai, nhưng không bằng Sở Hoành của cô

Thân hình cao ráo, dễ nhìn, cũng chẳng bằng Sở Hoành của cô

Nhưng…

Nhân phẩm chắc là…không tốt lắm nhỉ?

Tiêu Sở Hoành nắm tay cô kéo cô lại gần rồi liếc mắt nhìn người đàn ông đó.

Trong khi hai người đang nhìn hắn thì hắn cũng đang đánh gia Vân San, người phụ nữ ôm ấp cùng anh em của hắn có lai lịch gì, sao lại đi cùng với anh em của hắn đến bữa tiệc này?

Muôn ngàn câu hỏi vì sao lướt qua đầu hắn, mãi cho đến khi da đầu tê dại, hắn sa vào đôi mắt tối tăm không thấy đáy của Tiêu Sở Hoành, người đàn ông cảm thấy nghẹt thở, ngại ngùng vuốt chóp mũi rồi đi đến gần hai người.

"Lâu ngày không gặp!" Người đàn ông dơ tay có ý bắt tay với Tiêu Sở Hoành

Nhưng anh bỏ qua cái tay đó, mà nhìn vào người phụ nữ bên cạnh mình, cất giọng trầm ấm: "Hàn Mục! Người anh muốn giới thiệu cho em!"

Hàn Mục với bàn tay đang cứng đờ trên không trung mà ho nhẹ mọt tiếng.

Đáng ghét quá!!

"Xin chào em dâu, anh là Hàn Mục" hắn vẫn muốn cứu rỗi mà đưa cánh tay đó chĩa sang phía cô

Nhưng người anh em tốt của hắn đã nói gì nào?

Tiêu Sở Hoành nhếch môi mỉa mai nói: "Cất cái tay đầy hoa kia đi"

Đầy hoa???

À, ý bảo anh ta lăng nhăng đào hoa đây mà!

Vân San vẫn giữ nguyên nụ cười đúng mực, chào lại hắn: "Chào anh Hàn, em là Vân San!"

"Sang bên kia ngồi nhé?" cô vừa dứt lời thì Tiêu Sở Hoành đã đề nghị

Ba người lần lượt đi đến khu nghỉ ngơi, bữa tiệc đã bắt đầu, khách khứa đi lại khắp nới, ồn ào náo nhiệt

"Hôm sau tụ tập một bữa chứ?" Đây là lời của Hàn Mục

"Khi nào?" Tiêu Sở Hoành nhàn nhạt đáp

Hàn Mục chậc một tiếng: "Dạo này cậu bận lắm à?"

Tiêu Sở Hoành nhìn hắn như đang nhìn một thằng đần vậy, hỏi vậy cũng được à?

Đám anh em đều đã nghe nói đến vị hôn thê của Tiêu Sở Hoành nhưng không biết nhiều, chỉ nghe nói là được đính hôn từ nhỏ. Mà người con gái đó có thể gọi bọn họ một tiếng chú!

Không nhận được câu trả lời của Tiêu Sở Hoành, Hàn Mục liền quay sang muốn trò chuyện cùng vị em dâu này: "Em học trường nào thế?"

Vân San: "Em học trường Đại học Thủ Đô ạ"

Hàn Mục "À" một tiếng rồi bắt đầu lải nhải, suốt quá trình Hàn Mục hỏi cô như đang tra hỏi tội phạm, hắn hỏi cô đáp, chỉ riêng một thứ hắn không thể là lại cô, vì cô đang ngồi trong lòng Tiêu Sở Hoành.

Sau một hồi trò chuyện cô được Hàn Mục thêm vào nhóm mới lập tên là [Hội những người tinh anh]

[Mục Mục đáng yêu]: @Vân San Đây là vợ tương lai của chú Năm

[Đình Nhất]: Xin chào em dâu @Vân San

[Mục Mục đáng yêu]: Chào em dâu nhé, hôm sau cùng tụ họp làm quen đi!

[Dục Tử]: Chào em dâu, em dâu quen Vân Triết không?

Vân San nhìn chằm vào điện thoại, rồi nhìn sang người đàn ông tuấn tú bên cạnh cũng đang nhìn mình. Cô định nhắn thì thấy gì nào?

Anh dùng ngón tay thon dài gõ một dòng chữ ngắn rồi gửi đi. Ngay sau đó, trong nhóm [Hội những người tinh anh] liền nhận được hai tin nhắn liền tục

[S Hoành]: Chào em, San của anh!

Ngay phía dưới là tin nhắn của anh trai yêu quý của cô

[Triết Dã Tử]: Tôi đây chỉ có duy nhất một cô em gái thôi đấy!

Cô đỏ mặt nhìn vào dòng chữ "San của anh!", ha ha trái em sắp nổ rồi!

Cảm nhận được bàn tay đang vuốt ve bên eo mình nóng bỏng, Vân San nhanh chóng gõ chữ rồi gửi đi

[Vân San]: Xin chào mọi người ạ!

***

Ba ngày sau.

Tháng năm nắng oi ả, ánh nắng chói chang luồn qua khe cửa rồi len lỏi khắp nơi căn phòng nhỏ, ánh sang bao quanh cả căn phòng, làm việc trong một căn phòng nhỏ tràn đầy ánh nắng, hơi mát từ điều hòa xoa dịu mọi sự khó chịu mà nắng mang đến.

Đã mấy ngày kể từ lúc tiến hành tiếp nhận nghiên cứu điều trị cho bệnh nhân đó. Nhưng Vân San và Mặc Tư Diễn nhiều lần hẹn gặp bệnh nhân, nhưng người đó chưa từng ra gặp mặt.

Hôm nay là ngày thứ ba, Mặc Tư Diễn sắp phát bực lên, anh ta vẫn đang ngồi vò đầu bứt tai, cằn nhằn: "Đã không muốn thì ngay từ đầu đừng đến, bây giờ lại không chịu ra gặp mặt, đúng là...thần kinh"

"Chúng ta đến thẳng nhà đối phương được không ạ?" Vân San đang ngồi đọc thông tin cá nhân của bệnh nhân kia

An Đình Nghiên, 28 tuổi. Lạ là không còn thông tin nào khác, hoặc là không có thật, hoặc là đã bị ém hết. Vậy hắn ta sẽ thuộc trường hợp nào đây, tò mò quá.

Mặc Tư Diễn nghe thế thì trầm ngâm một chút rồi hỏi: "Như thế có ổn không?"

Vân San: "Thử đến nhé? Nếu lần này vẫn không được thì chúng ta vẫn nên trả tiền lại cho đối phương."

Thật ra thì nếu đối phương không đến thì có thể không cần để tâm nhiều mà hủy bỏ kế hoạch chữa trị. Nhưng người hôm trước đến nhờ vả Viện sĩ Hàn là người nhà của bệnh nhân.

Người nhà yêu cầu chữa trị và đã chuyển một phần phí chữa trị, chỉ vì muốn đảm bảo phải chữa trị cho bệnh nhân. Nhưng từ đầu đến cuối bệnh nhân chưa từng phối hợp, ngay cả gặp mặt cũng không chịu.

Khoảng nửa tiếng sau, Vân San cùng Mặc Tư Diễn đã đến khu biệt thự Mộc Thanh. Trước khi đến đây, thì hai người đã gọi điện trước cho An Đình Nghiên, nên khi đến địa chỉ, hắn ta đã cho quản gia ra đón tiếp.

Vị quản gia hơn năm mươi tuổi, tấm đã lấm chấm bạc: "Xin chào hai vị, mời hai vị vào trong"

Vân San gật đầu thay cho lời chào, rồi lễ phép nói: "Mời dẫn đường"

Mặc Tư Diễn đi bên cạnh cô đợi quản gia đi phía trước liền kéo tay cô lại hỏi: "Sao anh thấy bất an thế nhỉ?"

Vân San dở khóc dở cười với Mặc Tư Diễn, nhưng cũng âm trầm không kém gì: "Anh sợ ma à?"

Quả thật, Khu biệt thự Mộc Thanh là một trong những khu nổi tiếng, khu này rất rộng, cô có một căn biệt thự nằm trong khu biệt thự Mộc Thanh này, ở ngay phía đầu của khu. Mà căn biệt thự của An Đình Nghiên nằm ngay cuối cùng khu, đương nhiên là cô chưa từng đi xung quanh khu biệt thự, cũng không ở trong căn biệt thự đó.

Nhưng đã biết đến Mộc Thanh thì ai cũng biết rằng ở đây rất thanh bình, sáng sủa, phù hợp cho lối sống thanh thản, yên bình.

Cảm giác bất an của Mặc Tư Diễn cũng là bình thường, vì khi bước vào căn biệt thự của An Đình Nghiên như bước vào một thế giới khác của Mộc Thanh vậy.

Biệt thự đắm chìm trong màu sơn đen tối tăm, cho người ta cảm giác rùng rợn không thể diễn tả được

Không phải đổ nát, cây cối cũng không rậm rạp mà ngược lại còn gọn gàng đẹp đẽ. Chỉ là khi bước vào cho ta cảm giác rùng rợn.

Mặc Tư Diễn liếc cô: "Em cũng cảm nhận được mà đúng không?"

Quản gia mời hai người ngồi nghỉ ở phòng khách trước, còn ông thì đi báo lại với An Đình Nghiên.

Trên bàn, trà và bánh đều có nhưng không ai động đến.