Cưng Chiều Giai Nhân

Chương 14




Đã để ý nhau từ lâu, bây giờ đã trở thành của nhau

"Mặc dù thời gian chúng ta quen chưa lâu, nhưng em mong chúng ta luôn cởi mở chia sẻ với nhau, mặc kệ tốt hay xấu!"

"Được, đồng ý với em"

***

Hai người tay trong tay ra về. Anh đưa cô biệt phủ nhà họ Vân, xe đã dừng lại nhưng anh vẫm còn vuốt vuốt bàn tay cô nhưng đang nâng bảo bối quý giá, nhẹ nhàng vô cùng

"Thứ hai em rảnh không?" Anh hỏi cô

"Có việc gì sao?" cô ghé sát lại gần anh hơn, có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thuộc riêng anh

"Tối thứ hai tham gia tiệc cùng anh nhé?" anh dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô, trông mong câu trả lời của cô

"Vâng"

Lúc chuẩn bị xuống xe, cô quay lại hôn vào má anh một cái rồi nhanh chóng mở cửa xuống xe, không cho anh cơ hội phản ứng, nói tạm biệt rồi đi vào nhà

Khuôn mặt anh ngơ ngác, vốn dĩ anh không dám hôn cô vì sợ quá đường đột, nhưng cô lại chủ động hôn anh

Phụ nữ thích người đàn ông chủ động, nhưng phụ nữ chủ động sẽ khiến cho đàn ông không thể khước từ

Phúc Dạ làm tài xế, lén nhìn Tiêu Sở Hoành qua gương thì lại thấy anh đang cười tươi

Ôi trời, lần đầu tiên thấy Tiêu tổng vui đến vậy đấy

F*ck , anh bị tình yêu quật ngã rồi!

***

Sáng hôm sau, các tia nắng len lỏi qua rèm cửa sổ làm cho căn phòng rộng rãi ấm áp hơn.

Hôm nay là chủ nhật, Vân San phải đến phòng khám Thiên Thanh để nhận việc

Từ biệt phủ đến phòng khám mất gần hai mươi phút lái xe, Vân San đến nơi đúng tám giờ sáng

Hôm nay cô mặc bộ dáng suông màu đen, tôn lên làn da trắng mịn của cô. Vừa bước vào cửa nhân viên lập tức chào hỏi: "Chào cô!"

Vân San khẽ gật đầu chào rồi đáp: "Làm phiền cô liên hệ Viện sĩ Hàn Thu giúp tôi?"

Vừa nói xong thì có người đi đến, thấy cô lập tức làm ra vẻ mặt giận hờn mà nói: "Nhóc, đi theo thầy!"

Cô lắc đầu cười, vẻ mặt bất lực đi theo thầy. Người vừa rồi chính là Viện sĩ Hàn Thu, cũng là giám đốc, người sáng lập nên Thiên Thanh.

Năm 17 tuổi, khi Vân San bị lôi đến sở cảnh sát vì nghi vấn liên quan đến vụ bạo lực học đường thì gặp Viện sĩ Hàn Thu, lúc đó ông được mời đến để tư vấn tâm lý tội phạm, vừa hay ông nội Vân Viễn là bạn của Viện sĩ Hàn, chính lúc đó, Viện Sĩ Hàn đã giúp cô gọi điện cho ông nội, từ sau đó, cô được Viện sĩ nhận làm học trò.

Mà sau này, khi hai thầy trò nói chuyện với nhau, thầy luôn nói muốn cô sau này kế thừa Phòng khám này bởi thầy không có con cái, mà đây cũng là tâm huyết cả đời của thầy, hơn nữa cô chính là học trò thầy dốc tâm bồi dưỡng nhất, chính là niềm kiêu ngạo của thầy.

Vì vậy, đối với Vân San, Viện sĩ Hàn không chỉ là thầy, mà cũng giống như ông nội thứ hai của cô vậy.

Cô bị Viện sĩ Hàn lôi vào phòng làm việc, thầy ngồi ghế chủ, cô ngồi đối diện khoanh tay, mặt mày bình thản, khiến Viện sĩ Hàn bật cười, dáng vẻ giận dỗi lúc nãy đã không còn: "Con đúng là vô tâm mà, đã lâu như vậy mà không đến thăm thầy, con xem lương tâm con đặt ở đâu vậy?"

Mỗi lần ở trước mặt cô, Viện sĩ Hàn mới có vẻ mặt như vậy, chính vì coi cô là con là cháu, nên khi đối mặt chẳng còn vẻ ngoài lạnh lùng, quyết đoán như khi làm việc mà thay vào đó là sự cưng chiều, chăm chút con cháu.

Cô làm ra vẻ mặt hối lỗi: "Chẳng phải con đến rồi sao, thầy giận gì chứ?"

"Nhóc à, con đến làm thì đến, cần gì phải gửi gmail chứ?" Giọng của ông lọ rõ vẻ cưng chiều tuyệt đối

Vân San nhấp ngụm trà nhàn nhạt đáp: "Dù sao cũng phải đúng quy trình chứ, đỡ cho nhiều người ghen tị"

Chỉ là lo sau này có ngời nói cô đi cửa sau, cũng chẳng phải việc gì to tát mà cô sợ gặp phải phiền phức, chốn công sở chính là như thế.

Viễn sĩ Hàn cũng từ chối cho ý kiến, quả đúng là như thế, trong phòng khám chỉ có ông biết rõ cô là ai, đến từ đâu, những người khác chưa từng gặp cô: "Vậy ngày mai con đến làm việc luôn đi"

Vân San: "Vâng"

Ngồi thêm một lát thì Viện sĩ Hàn tỏ ý dẫn cô đi xem phòng làm việc, cũng chẳng đâu xa, ngay bên cạnh phòng thầy thôi mà!!

Hôm nay cô ở lại phòng khám sắp xếp lại phòng làm việc, đến chiều khi đang xem các hồ sơ bệnh lý thì nhận được điện thoại của Vân Quảng

Cô bắt máy liền nghe một loạt tiếng động từ bên kia truyền đến, là tiếng lật sang trang, hình như ba đang làm việc, Vân San nhỏ giọng chào: "Ba vẫn đang làm việc ạ?"

Vân Quảng nhanh chóng đáp lại: "Con đang ở trường học à?"

"Con đang ở phòng khám ạ, có việc gì sao ba?"

Vân Quảng hình như đã ký xong, nghe con gái cưng hỏi thì lập tức đáp: "Tối nay dùng bữa với ba nhé?"

Bình thường nếu không có việc gì thì sẽ không hẹn cô ra dùng bữa mà về nhà ăn cùng mọi người, nhưng Vân San cũng nhanh chóng đồng ý không do dự: "Vâng ạ, vậy con chờ ba!"

Vừa hay sáng nay cô không lái xe mà do Lưu Dung lái xe

(*) Lưu Dung là nữ, năm nay 24 tuổi, là tâm phúc thân cận của Vân San, Lưu Dung đến Vân gia năm 15 tuổi. Hiện nay đã được 9 năm

Vân San mở điện thoại ra rồi nhắn tin cho Lưu Dung bảo không cần đến đón cô.

Sáu giờ chiều Vân San tan làm, cô sang phòng làm việc của Viện sĩ Hàn chào một tiếng rồi ra về. Vừa ra khỏi cửa cô đã trông thấy một chiếc xe Rolls Royce, đó là xe của Vân Quảng.

Thấy Vân San đã ra, Vân Quảng mở cửa xe xuống, làm tư thế dang rộng hai tay tỏ ý muốn ôm con gái rượu.

Thấy vậy, Vân San bật cười bất lực, nhanh chóng đi đến rồi ôm ba. Trên thương trường, ai ai cũng biết Vân Quảng là một người rất quyết đoán, cương nghị, cực kì máu lạnh, nhưng chẳng mấy ai được chứng kiến một hình ảnh hiếm hoi mà Vân Quảng hiền hòa và cưng chiều khi ở cùng vợ con

Hôm nay Vân Quảng tự lái xe đến đón Vân San, bình thường ra ngoài ông đều dẫn theo tâm phúc, nhưng hôm nay lại tự mình lái xe. Xe bon bon chạy trên đường, cô ngước mắt hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy ba?"

Vân Quảng nhìn cô bằng ánh mắt cưng chiều đáp: "Hôm trước ba đi gặp khách hàng, đồ ăn ở đó rất ngon nên ba muốn đẫn con đến ăn thử."

Vân San bật cười hỏi: "Vậy mẹ không đi cùng chúng ta sao?"

Vân Quảng: "Mẹ con đến thành phố G công tác rồi."

***

Đến rồi mới biết, nhà hàng này nằm ngay trụ sở công ty Tiêu Thị, chính là chỗ làm việc của Tiêu Sở Hoành.

Ba cô cố ý à???

Hai người xuống xe, cô khoác tay Vân Quảng cùng vào, vào đến cửa nhân viên nhanh chóng ra tiếp đón

"Xin chào hai vị, mời hai vị vào trong ạ"

Đến tầng hai nhà hàng, tầng trên được bao bọc xung quanh bằng cửa kính sát đất, có thể nhìn trọn vẹn khung cảnh bên ngoài thành phố. Thật trùng hợp, Vân Quảng chọn bàn bên cạnh cửa kính, mà vị trí này có thể nhìn phía đối diện là công ty Tiêu Thị.

Cô chỉ nhàn nhạt liếc vẻ mặt của ba mình.

Đúng là gian thương!

Nhân viên cung kính đưa thực đơn: "Mời ngài!"

Vân Quảng nhận lấy rồi đưa qua cho Vân San, dịu dàng nói: "Con thích gì cứ gọi, dạo này con lại gầy thêm rồi!"

Vân San cười tươi tắn, nhận lấy thực đơn rồi nhanh chóng gọi món. Vân Quảng cũng nhìn ra ngoài phía đối diện nhà hàng, cất giọng ấm áp hỏi han cô: "Dạo này con có liên lạc với Sở Hoành không?"

"Có ạ, sao vậy ba?" Cô nhìn thẳng đối diện với gương mặt pha chút lo lắng của người ba thân yêu

Vân Quảng nghe thấy vậy thì hết lo lắng: "Con thấy nó thế nào?"

"Rất tốt ạ!"

Vân Quảng nghi ngờ hỏi: "Tốt sao?"

"Con không muốn hỏi gì với ba sao?" Khi nói ông vẫn luôn quan sát nét mặt của Vân San, nhưng cẳng thấy được biến hóa nào diễn ra trên gương mặt xinh đẹp ấy

"Ba à, người được lập hôn ước là con gái ba đấy. Con còn phải hỏi sao?" Vân San mỉm cười đáp, nhưng nét mặt mang chút ranh mãnh

Vân Quảng thoáng hoảng hốt vì câu hỏi của cô, phải rồi, người lấy hắn là con gái ông, sao ông lại phải đợi cô hỏi.

Vân Quảng thở dài, bắt đầu nói, chỉ với mấy phút ngắn ngủi ông đã làm rõ vấn đề muốn nói.

Vốn dĩ hôm trước dự tiệc, cô chỉ gặp được một mình ba của Tiêu Sở Hoành là Tiêu Hoàn, vì từ khi anh 12 tuổi, mẹ anh bỏ đi cùng người đàn ông khác. Thời gian sau đó, Tiêu Hoàn gà trống nuôi con, Tiêu Sở Hoành cũng ngày càng trầm tính hơn. Chính vì sự rời bỏ của mẹ anh mà tính cách anh ngày càng trở nên lạnh lùng, ác liệt hơn, quyết đoán hơn.

Vân Quảng nói những tính cách một phần giúp anh tàn sát trên thương trường không một đối thủ, nhưng chỉ là trên thương trường. Ông chỉ lo rằng người có tính cách như anh sẽ thắng ở trên thương trường một cách vang vẻ, nhưng trong hôn nhân có thể là điểm chết của anh.

Là một người cha, ông không nói thừa.

Vẻ mặt của Vân San lúc này đã không còn bình thản như trước nữa, đồ ăn đã được dọn lên tầm năm phút, cô chỉ cầm đũa chứ chưa động đến đồ ăn. Trong lòng không còn thoải mái như lúc nãy. Cô không ngờ, anh lại có một tuổi thơ như thế, cô cảm thấy muốn thương yêu anh nhiều hơn, muốn dành cho anh nhiều tình cảm hơn.

Nhưng trên phương diện của một bác sĩ tâm lý cô không thể không lo rằng tâm lý anh giống những người khác.

"Ba à, vậy bác Tiêu thì sao, ông ấy không đi thêm bước nữa sao?"

"Ba thấy, ngoại trừ ba ra thì ông ấy chính là người thâm tình nhất ba từng thấy!" Là bạn thân đã nhiều năm, từ lúc còn là thanh niên bặm sữa cho đến lúc tóc bạc, Vân Quảng có thể hiểu rõ Tiêu Hoàn hơn ai hết

Vân San bật cười, ba cô khen người khác cũng phải khen bản thân trước đã.

Thấy tâm trạng cô đã tốt hơn, Vân Quảng cũng cười hiền hòa: "Khi con người bị tình cảm làm tổn thương, có thể chia thành hai loại, một là thiếu thốn và muốn được lấp đầy khoảng trống tình cảm đó đặc biệt là khi yêu, nó sẽ mong muốn được đối phương toàn tâm toàn ý với nó. Hai là, không dễ dàng tin vào tình yêu một lần nữa và luôn sống trong sợ lo lắng, sợ hãi hoặc có thể là cực đoan với tình yêu"

Nhưng ông mong Tiêu Sở Hoành thuộc phương diện thứ nhất.

Vân San làm sao có thể không hiểu ý ông, cô cũng là bác sỹ tâm lý, về vấn đề này cô là người hiểu rõ nhất.

Hai ba con ăn uống và trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ, dùng bữa xong, Vân Quảng gọi một ly sữa ấm cho cô, mỉm cười hiền hậu mà hỏi: "Con thấy đồ ăn ở đây thế nào?"

Vân San nhấp mấy ngụm sữa rồi đáp: "Rất ngon ạ!"

Sau đó Vân Quảng nói ra lời kinh người: "Nếu con thấy ngon thì ba mua lại nhà hàng này nhé?"

Vân San: "..."

Nhân viên đang bưng khay nước nghe thấy lời nói kinh người mà không khỏi giật mình, sau đó mọi người nghe thấy tiếng ly bể, nước té lung tung. Nhân viên sợ hãi lúng túng xin lỗi, vừa dọn dẹp vừa suy nghĩ: Nhà hàng Mỹ Liên Uyển này mới mở thôi mà, lại sắp đổi chủ sao?

Vân San nhanh chóng uống hết sữa rồi giục Vân Quảng nhanh chóng về nhà, lấy lý do là mai còn phải làm. Ai chẳng biết Gian thương Vân Quảng cưng chiều con gái hơn cả bảo bối.

Phía ngoài Mỹ Liên Uyển, cô đứng ngơ ngác nhìn lên tầng trên cao của Tiêu Thị đang sáng đèn, có lẽ Tiêu Sở Hoành đang làm việc dù sao chưa đến chín giờ

"San San" Nhưng cô vừa bước đi, một chất giọng trầm ấm lọt vào tai, cô nhìn lại thì thấy Tiêu Sở Hoành đang đi đến, anh mang ánh trăng ấm áp đi đến. Cô đứng im, anh bước đến

Đến nơi, anh nắm lấy tay cô, vui vẻ hỏi: "Em đi một mình sao?"

Vân San không nói, gương mặt xinh đẹp, miệng khẽ nhếch lên lộ rõ vẻ tinh nghịch, Vân San nhướng mày, liếc mắt về phía xe Rolls Royce

Tiêu Sở Hoành: "???"

Mà ngay chiếc xe Rolls Royce đó Vân Quảng đang dựa bên cạnh xe, ông đứng vắt chéo chân, tay khoanh lại, nheo mắt nguy hiểm. Mặc dù đã gần 60 tuổi, nhưng bình thường Vân Quảng vẫn có thói quen tập luyện nên cơ thể trông rất khỏe khoắn không thua gì đám thanh niên

Tiêu Sở Hoành nhìn theo cô, thấy ngay Vân Quảng, anh bật cười rồi nắm tay Vân San đi về phía Vân Quảng.

Vân Quảng trông thấy gì nhỉ? Con gái cưng đang tay trong tay cùng Tiêu Sở Hoành. Dù có chuẩn bị tinh thần, không chỉ mấy ngày mà là mấy năm, khi lập nên hôn ước, ông nghĩ con gái sẽ có một ngày yêu đương, lấy chồng nhưng khi chứng kiến cảnh con gái yêu đương, ông như mất đi bảo bối.

Là bảo bối vô giá. Đời này, Vân Quảng chỉ có một cô con gái cưng là Vân San, là lúc còn trẻ, ông và vợ hằng mong ước có được đứa con gái này, là vợ ông dù đã sinh ba đứa con trai cũng đòi sinh thêm con gái, ông thương vợ nhưng ông cũng muốn có được một cô con gái bé bỏng mà ông muốn bảo vệ cả đời.

Hôm nay con gái nắm tay hôn phu đi đến trước mặt ông, lòng dù có không nỡ nhưng phải đành chấp nhận.

"Cháu chào Bác trai ạ!" Tiêu Sở Hoành lễ phép chào Vân Quảng

Vân Quảng không nói gì, chỉ nhìn hai tay đang nắm nhau mà không lên tiếng.

Không vui tí nào!