“Khốn khiếp!” Như Ý tức giận giơ tay lên định tát Minh Ngôn Hạo, nhưng lại bị Minh Ngôn Hạo bắt được.
Chuyện này đúng như dự đoán, mặc dù Như Ý lợi dụng lúc Minh Ngôn Hạo không có phòng bị, nhưng vẫn không tập kích thành công.
“Cô không phải là đối thủ của tôi, mặc dù tôi không biết tại sao cô có thể che giấu thân thủ lợi hại của mình, nhưng tôi biết, cô vẫn không phải là đối thủ của tôi.”
Kiêu căng, tự luyến!
Như Ý tức giận nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Minh Ngôn Hạo, oán thầm trong lòng.
Minh Ngôn Hạo từ từ buông lỏng cổ tay cô ra, lùi về phía sau một bước, sau đó nói: “Đi thôi, tối nay, chúng ta đi thăm hỏi người nhà của Hồ Cửu Nam một chút, có lẽ có thể lấy được một số tin tức hữu ích.” Sau đó đi ra khỏi căn phòng bí mật, vừa lắc đầu nói: “Thật là một chuyện khiến người khác buồn phiền, danh sách! Danh sách!”
“Danh sách?” Như Ý lẩm bẩm lại một lần nữa.
Lẽ nào là danh sách mà ngày hôm đó Hồ Cửu Nam đã nhắc đến? Trong lòng Như Ý thầm nghĩ, nghĩ đến điều này, Như Ý lại theo Minh Ngôn Hạo đi ra ngoài.
Sau khi ăn xong một bữa tối đơn giản, Minh Ngôn Hạo lại sốt ruột lái chiếc xe Land Rover kia, chở Như Ý đi.
Không biết tại sao, hình như anh ta rất thích chiếc Land Rover, có lẽ mua cho một người phụ nữ khác, sau đó cảm thấy rất dễ lái, vì vậy rất tự nhiên lái chiếc xe này.
Trên đường đi, Như Ý nhìn phong cảnh bên đường không ngừng lướt qua, ánh mắt mơ mơ màng màng….
Minh Ngôn Hạo đột nhiên bật nhạc, Như Ý bị dọa một trận, nói: “Sao lại đột nhiên bật nhạc, dọa chết tôi rồi?”
Minh Ngôn Hạo vừa cẩn thận lái xe vừa liếc nhìn cô, hỏi: “Có tâm sự?”
Như Ý nghe thấy vậy, đột nhiên không biết phải nói gì, lại nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Minh Ngôn Hạo không để ý đến biểu cảm của cô, mà nói: “Cô biết bắt súng không?”
Loading...
“Biết!” Như Ý không cần suy nghĩ lập tức trả lời.
Lời nói của cô vừa rơi xuống, một khẩu súng lục ổ quay màu đen hoàn toàn mới xuất hiện trước mặt cô, mà người cầm khẩu súng này chính là Minh Ngôn Hạo.
“Anh làm gì vậy?” Như Ý không hiểu hỏi.
Đang tốt đẹp sao lại đưa súng cho cô làm gì?
“Cầm lấy!” Minh Ngôn Hạo giọng trầm trầm nói: “Lát nữa, có lẽ sẽ gặp phải một số tình huống bất ngờ, tôi không thích người khác kéo chân tôi, đến lúc đó chết cũng chết cách xa tôi một chút.”
Như Ý vừa nhận lấy khẩu súng, nghe thấy câu nói này, suýt nữa tức muốn nổ phổi, cô thật sự muốn cầm lấy khẩu súng trong tay và thử uy lực của khẩu súng này, có thể bắt chết người đàn ông đang lái xe, hơn nữa vẻ mặt còn khiến người khác chán ghét kia không.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không thử, cô chỉ giấu vũ khí đi, Minh Ngôn Hạo tiếp tục nói: “Lát nữa, tất cả mọi chuyện đều phải nghe theo tôi, bao gồm cả hành động của cô, thậm chí không được nói dù chỉ một câu, biết chưa?”
Như Ý chửi thầm trong lòng nói: Đúng là một người đàn ông độc đoán, ngay cả một câu cũng không cho người khác nói.
Nhưng Như Ý không thể hiện trên khuôn mặt mình, mà bất lực gật đầu nói: “Ừ! Biết rồi.” Cô thật sư không có cái gì cần phải hỏi, dù sao Minh Ngôn Hạo cũng có thể xử lý tốt mọi chuyện ở đây.
“Lát nữa, nếu như thật sự có tình huống bất ngờ xảy ra, cô hãy rời đi trước, trong biệt thự Thâm Quyến, dưới giường của tôi có một số đồ và tiền vốn để trốn thoát, còn có một số bản đồ tiếp viện, có thể bảo đảm cho cô an toàn rời khỏi nước.” Vẻ mặt Minh Ngôn Hạo không thay đổi nói.
Như Ý nghe thấy vậy, trong lòng lập tức run rẩy, bộ dạng không thể tin được nhìn Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo vẫn không nhìn cô, mà chăm chú lái xe, nhưng lại nói: “Sao vậy? Rất cảm kích tôi? Có phải là muốn dùng cơ thể cô để báo đáp tôi? Haha….nhưng tôi nghĩ vẫn nên bỏ đi, cô tôi….vốn là người của hai thế giới, sao có thể ở bên nhau được chứ?” Nói đến đây, Minh Ngôn Hạo dừng lại một chút, lại mỉm cười nói: “Tôi đã muốn rời khỏi nơi này từ lâu, nhưng lại vì một số chuyện, không thể rời đi, cô giúp tôi đi hết những nơi trên bản đồ, cũng xem là một loại báo đáp với tôi!”
“Trên những tấm bản đồ kia….vẽ cái gì?” Rất lâu sau, Như Ý mới hỏi một câu hỏi.
Minh Ngôn Hạo liếc nhìn cô, nói: “Những điểm thăm quan nổi tiếng nhất trên thế giới!”
“Ý của anh là! Cách đây rất lâu, anh đã muốn đi du lịch vòng quanh thế giới?” Như Ý bắt lấy vấn đề quan trọng nhất hỏi.
“Đúng vậy!” Minh Ngôn Hạo cười haha, giọng nói có chút tự chế giễu: “Nhưng mọi chuyện thường trái ngược lại với những điều cô nghĩ, chuyện cô càng muốn làm lại không làm được, những chuyện cô càng ghét làm, nó lại thường xuyên xuất hiện trước mặt cô.”
Không biết tại sao, tối nay trên người của Minh Ngôn Hạo luôn mang theo một nỗi buồn nhẹ, rất nhẹ, rất nhẹ….
Minh Ngôn Hạo ở trước mặt, không phải là Minh Ngôn Hạo hăng hái, bá đạo mà Như Ý đã từng biết.
Có phải là sẽ xảy ra chuyện gì đó?
Nghĩ đến đây, trong lòng Như Ý xiết lại, buột miệng nói ra lời quan tâm: “Anh không sao chứ!”
Minh Ngôn Hạo lắc đầu, chỉ là một nụ cười không có bất cứ hàm ý gì khác, nói: “Tôi có thể có chuyện gì? Phụ nữ cái gì cũng tốt nhưng lại dễ nghĩ nhiều.”
“Đi chết đi, loại người như anh, xứng đáng cả đời không có ai quan tâm!” Như Ý tức giận quay đầu đi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Thật đáng ghét, tại sao luôn nghĩ người khác xấu xa như vậy! Trong lòng Như Ý bất bình nghĩ.
Sau khi Như Ý tức giận, Minh Ngôn Hạo cũng không lên tiếng nữa, mà chuyên tâm vào lái xe, bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt, mấy lần Như Ý muốn lên tiếng, nhưng lại thôi, cắn răng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không quan tâm đến những chuyện khác.
Hồ Cửu Nam là người của Đại Lục, nhờ vào trình độ học vấn cao, sau khi đến Hong Kong, mới bắt đầu vượt qua mọi người, nhưng nhà ở Hong Kong không phải là một người bình thường có thể mua được, vì vậy anh ta mới lo lắng dùng tiền như vậy, mà tìm đến Minh Ngôn Hạo, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị người khác giết hại, xem như là một bi kịch, Hồ Cửu Nam đã kết hôn nhiều năm như vậy, hai vợ chồng bình thường ăn xài phung phí, cũng không còn lại bao nhiêu tiền, vì vậy nơi ở vẫn khá cũ.
Minh Ngôn Hạo sớm đã biết tất cả mọi chuyện của Hồ Cửu Nam, bây giờ chỉ muốn đi xem xem trong nhà của Hồ Cửu Nam có phát hiện gì không.
“Anh chắc chắn là ở đây?” Như Ý khó mà tin được nhìn ngôi nhà cũ kỹ đổ nát trước mặt, cô thật sự không ngờ đến, một thành phần tri thức cao, lại sống trong một căn nhà của thập niên 80, bức tường nứt toác, mỗi khi có một cơn gió thổi qua ngôi nhà kia có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Minh Ngôn Hạo chỉ liếc nhìn cô, Như Ý lập tức biết điều ngậm miệng lại, không quan tâm nữa.
“Đi thôi.” Minh Ngôn Hạo liếc nhìn ngôi nhà đầy nguy hiểm trước mặt, hai tay đút vào trong túi quần, đi vào cầu thang bộ vừa nhỏ vừa hẹp.
Như Ý nhìn về phía tên cao lớn khôi ngôi kia, thè lưỡi, làm mặt quỷ, sau đó mới đi theo lên tầng.
Nhà của Hồ Cửu Nam ở tầng ba, Minh Ngôn Hạo không hề khách khí dùng lực gõ lên cánh cửa sắt cũ kĩ, hét lên hai tiếng, cuối cùng cũng có một người phụ nữ đeo một số phụ kiện giả ở trên đường phố, ăn mặc kỳ lạ, trang điểm rất đậm.
Lúc Như Ý nhìn thấy khuôn mặt này, suýt nữa phụt ra, Minh Ngôn Hạo cũng cau mày để che giấu sự khó chịu của anh ta.
Hơn nữa, người phụ này trông quá…trừu tượng!
Sau khi Như Ý nhìn thấy khuôn mặt kia, nghĩ nửa ngày, mới nghĩ ra một câu nói để hình dung, thiên tài phái trừu tượng Picasso cũng không thể vẽ ra được một bức tranh trừu tượng như vậy.
Cái miệng này sao lại ở nơi này chứ, cái mũi này cũng không nên dài ra ở chỗ kia…
Đột nhiên Như Ý cảm nhận được một chút thù hận, không sai, chính là thù hận!
Lúc này Như Ý mới phát hiện, ánh mắt thù hận này đến từ người phụ nữ ở trước mặt mình, cô bị dọa sợ vội vàng lùi về sau một bước, trốn ở sau lưng Minh Ngôn Hạo.
Không phải là cô sợ, mà là không biết người phụ nữ như thế này sẽ làm ra những chuyện gì.
Minh Ngôn Hạo không nói gì, Như Ý cũng không nói, trên mặt người phụ nữ kia lộ ra sự mất kiên nhẫn, lên tiếng trước nói: “Các người là ai?”
Nhưng làm sao cô ta biết được, không phải chúng tôi không nói chuyện mà là không biết làm thế nào để lên tiếng.
Bây giờ người ta chủ động lên tiếng, Như Ý và Minh Ngôn Hạo cũng ngại khi cứ nhìn chằm vào mặt cô ta, hơn nữa, người khác trông như thế nào, cũng là chuyện của họ, không liên quan đến bọn họ.
Như Ý xấu hổ cúi đầu xuống, khẽ nói: “Chúng tôi là….”
“Chúng tôi là cảnh sát!”
Cô vẫn chưa nói xong, Minh Ngôn Hạo đã giành nói trước, hơn nữa không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy chứng nhận lắc lư trước mặt người phụ nữ kia, tiếp tục trầm giọng nói: “Xin hỏi cô là vợ của Hồ Cửu Nam đúng không? Chúng tôi cần điều tra một số việc.”
“Cắt!” Người phụ nữ kia vừa nghe thấy Minh Ngôn Hạo là cảnh sát, lập tức tỏ vẻ khinh thường, sau đó nói: “Đúng là ăn no rửng mỡ, có thời gian hay không có thời gian cũng chạy đến nhà tôi để hỏi chuyện về người chết, các người không thấy phiền sao, vào đi!” Nói xong, giẫm đôi dép tông, đi vào trong nhà.
Không có chuyện là chạy đến đây?
Như Ý để ý đến câu nói này trong miệng người phụ nữ kia, nghi ngờ nhìn Minh Ngôn Hạo, nhưng Minh Ngôn Hạo vẫn là một dáng vẻ nghiêm túc, không thèm liếc nhìn cô, đi vào trong nhà, không có cách nào, Như Ý cũng chỉ có thể bất lực theo vào.
Sau khi đi vào, mới phát hiện, bên trong có mùi khói bốc lên, sau đó ở dưới đất chỗ nào cũng có thể nhìn thấy tàn thuốc, có thể nhìn ra người phụ nữ này rất thích hút thuốc, hơn nữa còn thích chơi mạt chược, bởi vì thứ bắt mắt nhất trong căn nhà này chính là một chiếc bàn mạt chược màu đen đã bị sờ đến mức sáng bóng.
Mà vợ của Hồ Cửu Nam, ngồi bên cạnh bàn mạt chược vắt hai chân lên nhau, hút điếu thuốc vừa mới châm, nói: “Đừng nghĩ là tôi sẽ quan tâm đến hai người, ở đây không có gì cả, muốn ngồi thì tự tìm chỗ mà ngồi xuống, không ngồi thì đứng.” Nói xong, tiếp tục hút thuốc.
Minh Ngôn Hạo liếc nhìn cái nơi chỉ có hơn chục mét vuông, sau đó nói: “Không để bụng trợ lý của tôi đi xung quanh chứ?”
Người phụ nữ kia khí khái vẫy tay, dáng vẻ kia giống như là bố thí.
Minh Ngôn Hạo quay đầu lại, nói với Như Ý: “Đi xung quanh xem xem, đừng để chủ nhân thất vọng.”
Như Ý hiểu ý, khẽ gật đầu nói: “Biết rồi, cảnh quan!” Sau đó đi vào bên trong phòng.
Cảnh quan?
Minh Ngôn Hạo sững sờ, sau đó mới biết, đã bị nha đầu này trêu trọc, nhưng, dáng vẻ kia cũng khá đáng yêu.
“Cô tên là gì?” Minh Ngôn Hạo không ngồi, mà đứng đối diện với người phụ nữ đang hút thuốc nói, nhưng giọng điệu kia giống như đang ra lệnh.
Người phụ nữ kia không trả lời câu hỏi của Minh Ngôn Hạo, mà nhẹ nhàng nhả một vòng khói lên người Minh Ngôn Hạo, sau đó mới kiêu căng nói: “Ngài cảnh sát, phiền cậu khách khí một chút, tôi cũng có nhân quyền, có tin tôi không trả lời vấn đề của cậu không.”
Minh Ngôn Hạo nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóc, nếu như Như Ý ở đây, chắc chắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, vì Minh Ngôn Hạo lúc này, đang ở bờ vực của sự bùng nổ, vì vậy, kẻ thù củ anh ta chắc chắn rất thảm.