“Xin lỗi, xin lỗi!”
Như Ý còn không kịp lên tiếng, người đối diện đã vội xin lỗi, lúc này, Như Ý mới nhìn rõ khuôn mặt người xém chút tông vào cô, lại là một nữ sinh sắc mặt ngây ngô, cô ấy mặc quần áo OL hơi rộng so với cơ thể cô ấy, trên bộ ngực nhỏ hơi nhô ra treo một tấm card, Như Ý dựa lại gần mới nhìn rõ, phía trên ghi: Thực tập sinh Từ Tĩnh.
Nữ sinh tên Từ Tĩnh này liếc mắt là có thể nhìn ra là sinh viên vừa tốt nghiệp, trên mặt vẫn còn ngây ngô chưa trải sự đời, cúi đầu nhỏ, không dám nhìn Như Ý.
“A!” Như Ý cảm thấy rất ngượng ngùng, rõ ràng là cô không cẩn thận, xém chút tông vào người ta, bây giờ người ta lại xin lỗi cô.
“Xin lỗi!” Từ Tĩnh lại xin lỗi một câu!
“Không sao.” Như Ý cười nói: “Em không cần sợ như vậy.”
Thực ra Từ Tĩnh cẩn thận như vậy cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, người có thể đến tập đoàn Minh Triệu, không ai không có bản lĩnh, hơn nữa, quần áo, khí chất của Như Ý, cho dù nhìn thế nào, cũng luôn lộ ra khí chất tiểu thư đài các, khí chất này là bẩm sinh, không thể thay đổi, cho nên Từ Tĩnh mới cho rằng cô là thiên kim của xí nghiệp lớn nào đó, nên mới như vậy.
Như Ý xém chút quên mất mục đích cô đến tìm Giai Tử Trạch.
“Đúng rồi, em biết phòng làm việc của Giai Tử Trạch ở đâu không?” Mắt hạnh của Như Ý lộ ra ý cười, khẽ hỏi.
Từ Tĩnh dường như rất sợ người lạ, đối diện với câu hỏi của Như Ý, sắc mặt ngượng ngùng, nhưng cô ấy vẫn khá chuyên nghiệp trả lời: “Cô muốn gặp tổng giám đốc Giai? Thưa cô, xin hỏi cô có đặt hẹn trước không?”
Giai Tử Trạch lại là phó tổng giám đốc ở đây?
Đây là lần đầu tiên Như Ý nghe thấy danh xưng khác của Giai Tử Trạch, nhưng nghĩ cũng phải, ba anh là đại cổ đông của tập đoàn Minh Triệu, anh là phó tổng giám đốc cũng không kỳ quái.
Gặp quỷ rồi, cô tới gặp Giai Tử Trạch cũng cần hẹn trước? Nhưng để không làm Từ Tĩnh khó xử, Như Ý vẫn cười nói: “Em à, tôi là bạn tốt của phó tổng giám đốc Giai, tôi tên Như Ý, em chỉ cần nói tên này với anh ấy, anh ấy sẽ biết.”
Từ Tĩnh lắc lắc đầu, nói: “Xin lỗi cô, thưa cô, phó tổng giám đốc Giai đã đi họp rồi, cô có thể tới phòng làm việc của anh ấy đợi một chút…”
Như Ý nghĩ nghĩ, cũng phải, vừa nãy Minh Ngôn Hạo là tổng giám đốc của tập đoàn Minh Triệu cũng đã đi họp, Giai Tử Tuấn nhất định là không thể thiếu, thôi đi, đợi thì đợi!
“Phiền em dẫn đường!” Như Ý khách sáo nói.
Loading...
Từ Tĩnh rất nhanh đã dẫn cô tới phòng làm việc trang hoàng lộng lẫy, không gian phòng làm việc rất lớn, có cửa sổ sát đất diện tích lớn, bên ngoài là khu vực cực kỳ phồn hoa của Hong Kong, vừa nhìn xuống, người trên đường chen chúc, xe cộ nối đuôi nhau…
“Cô Như Ý, mời cô uống trà!”
Lúc Như Ý tham quan trong văn phòng, thực tập sinh Từ Tĩnh đã pha ly trà tới, từ xa xa Như Ý đã ngửi thấy mùi thơm lá trà.
“Trà xanh?” Như Ý cười hỏi.
“Dạ!” Từ Tĩnh nói: “Vì không biết cô Như Ý thích uống gì, cho nên tôi pha trà xanh tới, nếu cô không thích, tôi bây giờ lập tức đổi cho cô.” Nói rồi, bèn chuẩn bị lại cầm trà xanh đi ra
Như Ý vội vươn tay ngăn cản: “Không cần, tôi rất thích trà xanh!”
Thực ra cô không có nghiên cứu bao nhiêu đối với việc uống trà, nhưng mùi vị, hương thơm đặc biệt của trà xanh khiến cả không khí xung quanh cũng có chút sảng khoái, cô thoáng chốc đã ngửi ra.
Một lúc sau, Như Ý thấy Từ Tĩnh vẫn đặt hai tay sau lưng, giống như học sinh tiểu học đứng bên cạnh cô, cô có chút không quen, nhưng cũng nhìn ra Từ Tĩnh nhát gan.
“Nếu em bận, em có thể đi ra làm việc, một mình tôi ngồi ở đây là được rồi!” Như Ý ôn hòa nói.
Từ Tĩnh khẽ cắn môi đỏ, giống như đưa ra một quyết định gian nan: “Vậy, nếu cô Như Ý có chuyện, có thể gọi tôi, tôi ở ngoài cửa!” Nói xong liền đi ra.
Như Ý không nói gì, chỉ cười cười, cô đương nhiên biết rõ băn khoăn trong lòng Từ Tĩnh, dù sao cô là một người lạ, hơn nữa còn không hẹn trước, ai biết có phải người có mưu đồ bất chính không. Thực ra tất cả băn khoăn này đều là dư thừa, rõ ràng bảo vệ tập đoàn Minh Triệu đầy đủ như vậy, bất kể là ai làm chuyện gì, cũng sẽ truyền tới phòng bảo vệ.
Như Ý ngồi trong văn phòng, rất nhàm chán, lấy điện thoại ra xem, phát hiện điện thoại lại không thể lên mạng, trong điện thoại cũng chỉ có số của một mình Minh Ngôn Hạo.
“Tên khốn chết tiệt này, sao lại có người như vậy!” Như Ý vừa hung hăng nhìn điện thoại, vừa nguyền rủa Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo đang đứng trên bục trong phòng hội nghị rộng lớn, cầm tập văn kiện tức giận với người phía dưới, không chút dấu hiệu hắt xì hai cái.
Cả phòng hội nghị đều nhìn anh, không ai dám nói chuyện.
Minh Ngôn Hạo lúc này như biến thành một người hoàn toàn khác với khi ở cạnh Như Ý, trở nên cuồng ngạo, trở nên càng bá đạo.
“Tổng giám đốc, khăn giấy…” Thư ký Vương Khiết thấp thỏm bất an lấy khăn giấy trong túi ra đưa sang.
Minh Ngôn Hạo trừng mắt cô ta một cái, đoạt khăn giấy trong tay cô ta, tùy tiện chùi, tiếp tục nói: “Văn kiện này của Đài Loan là ai lên kế hoạch…”
Cả phòng không tiếng động, không ai dám trả lời, ai cũng biết tổng giám đốc bây giờ đang tức giận lên đến não, ai dám hiện tại nhổ lông cọp.
“Đều mẹ nó phế vật sao? Điếc phải không! Rất tốt…” Lửa giận trong mắt Minh Ngôn Hạo đã hoàn toàn đủ để thiêu rụi tất cả mọi người ở đây, anh lướt mắt nhìn mọi người trong phòng, lớn tiếng nói: “Người phụ trách bên Đài Loan đến phòng tài vụ lĩnh lương gấp ba, cút đi cho tôi!” Nói xong, vứt văn kiện trong tay đi, khoảng rộng trước bục toàn là giấy trắng tung bay…
Người phụ trách khu vực Đài Loan là nữ, một người phụ nữ, sao chịu được ủy khuất như vậy, nức nở tại chỗ.
“Ngôn Hạo! Đừng như vậy!” Lúc này, Giai Tử Trạch biết mình nên nói một câu.
Minh Ngôn Hạo bình thường mặc dù có chút bá đạo, nhưng cũng không bạo phát tức giận như hôm nay, rốt cuộc là ai chọc anh.
“Ngôn cái gì Hạo!” Trong đôi mắt thâm thúy của Minh Ngôn Hạo toàn là lửa giận, trừng mắt Giai Tử Trạch đang đứng phía dưới, cười lạnh: “Nơi này là tập đoàn Minh Triệu, chỉ có cấp trên và cấp dưới!”
Giai Tử Trạch vốn muốn khuyên anh một chút, trước mặt nhiều người như vậy nên thu bớt tính tình, nhưng bị câu nói của Minh Ngôn Hạo nghẹn không còn gì để nói.
Giai Tử Trạch cũng không tức giận, anh ta hiểu rõ tính tình của Minh Ngôn Hạo, ngăn cản anh ở trước mặt nhiều người như vậy chính là không cho anh mặt mũi, nhưng Giai Tử Trạch lại nói: “Tổng giám đốc, tôi cho rằng kế hoạch mở rộng thị trường Đài Loan không có sai lầm.”
“Trên số liệu đều là lỗ hổng, anh lại nói không sai? Mắt anh mù rồi sao? Mù thì quay về khám bác sĩ, ở đây tôi không cần một bệnh nhân đến làm việc!” Minh Ngôn Hạo hét lên với Giai Tử Trạch.
“Số liệu là vấn đề của phòng điều tra, phòng kế hoạch hoàn toàn dựa vào kế hoạch làm việc, anh không thể vì một sai lầm mà phủ định hết toàn bộ…” Giai Tử Trạch không chút sợ hãi nói.
Minh Ngôn Hạo là con trai cổ đông tập đoàn Minh Triệu, Giai Tử Trạch anh ta chẳng lẽ không phải?
Minh Ngôn Hạo hung ác trừng mắt Giai Tử Trạch, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói không được là không được, làm lại! Nếu có ý kiến, trực tiếp đến ban giám đốc!”
Tính cách vô lại bá đạo này của anh lại xuất hiện rồi.
Đến ban giám đốc?
Đó không phải là tự chuốc nhục sao? Ai không biết Minh Gia Hưng mới là đại cổ đông lớn nhất của tập đoàn Minh Triệu
Giai Tử Trạch thở dài một hơi, lại ngồi xuống.
Buổi họp tiếp đó, cho dù là đúng hay sai, tất cả đều bị Minh Ngôn Hạo mắng một trận, tất cả mọi người đều biết, Minh Ngôn Hạo hôm nay ăn thuốc súng.
Chính vào lúc Như Ý ở trong văn phòng, uống ly trà xanh thứ ba, Giai Tử Trạch cuối cùng lê thân xác mệt mỏi quay về phòng làm việc, lúc nhìn thấy khuôn mặt Như Ý ngày đêm mong nhớ, anh nhất thời lại nói không ra lời.
“Hi, Tử Trạch.”
Như Ý thấy bộ dạng ngây ngốc của Giai Tử Trạch, mắt hạnh lộ ra ý cười, mắt cong cong nhìn Giai Tử Trạch.
Giai Tử Trạch đột nhiên xông tới, ôm chặt cô, cho tới lúc ngửi thấy hương thơm chỉ có trên người cô, mở miệng nói: “Em quay về rồi…”
Giọng nói vô cùng vui vẻ, có chút khàn khàn…
Như Ý bị động tác đột ngột của anh làm giật nảy, thân thể cứng ngắc, nhưng vẫn vươn tay ôm eo Giai Tử Trạch: “Đúng vậy, em về rồi!”
Không biết tại sao?
Trong lòng cô vô cùng cảm động, vòng ôm kích động của Giai Tử Trạch khiến cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đây chính là cảm giác được người khác quan tâm sao?
Điều cô thiếu nhất chính là cảm giác này, bây giờ đột nhiên xuất hiện, làm cô không cách nào tiếp nhận.
Bốp bốp bốp!
Chính vào lúc cô chìm đắm trong mật ngọt quan tâm, ngoài cửa vang lên tràng vỗ tay, tiếp đó giọng nói đặc biệt của Minh Ngôn Hạo truyền tới.
“Thật sự là anh em ngọt ngào! Nhưng thân thiết cũng phải tìm thời cơ tốt, chỗ này là công ty, sẽ ảnh hưởng hình tượng công ty!”
Sắc mặt Như Ý đỏ lên, vội buông Giai Tử Trạch ra, nhìn thấy Minh Ngôn Hạo mặt đầy ý cười trào phúng ở cửa, vội nói: “Minh Ngôn Hạo, sao anh lại ở đây.”
“Ha hả…em thật đáng yêu, tôi là tổng giám đốc công ty này, tôi đến xem nhân viên của mình, chẳng lẽ sai sao? Hay là trách tôi làm phiền hai người ôm nhau?”
Ý trào phúng rất rõ ràng!
“Anh…” Như Ý trừng mắt anh, tức giận nói không ra lời.
Biểu hiện tối qua tốt như vậy, khiến cô hiểu lầm cho rằng Minh Ngôn Hạo thay đổi rồi, nhưng Minh Ngôn Hạo bây giờ mới thật sự khiến cô hiểu ra ý nghĩa trong câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Miệng chó không mọc được ngà voi, Như Ý thầm nói trong lòng, quay đầu đi, không để ý Minh Ngôn Hạo.
“Có chuyện sao?” Ngược lại Giai Tử Trạch lại như không vì hai câu nói của Minh Ngôn Hạo mà bị chọc tức, chỉ nhàn nhạt nói.
Anh cũng không phải quá chịu nổi tính tình của Minh Ngôn Hạo.
Minh Ngôn Hạo không trả lời câu nói của Giai Tử Trạch, đôi mắt sắc nhìn thẳng Như Ý, cười nói: “Tôi xuất hiện quấy rầy các người sao? Nếu vậy tôi rất xin lỗi, nhưng tôi đến lấy đồ của mình.”
Câu này tràn đầy ý trêu chọc.
Giai Tử Trạch lướt mắt nhìn văn phòng, nhàn nhạt nói: “Có lẽ anh đi nhầm chỗ rồi, nơi này là văn phòng của tôi, anh đi nhầm rồi, đồ của anh, ở trong văn phòng của anh.”
Đôi mắt Minh Ngôn Hạo tràn đầy ý cười trào phúng, chỉ vào Như Ý nói: “Hầy, đồ quan trọng của tôi, chẳng lẽ em định tối nay qua đêm ở đây?”
Cái gì!
Không chỉ Giai Tử Trạch, ngay cả Như Ý cũng chấn động hỏi.
Cô biến thành đồ của anh lúc nào, Như Ý nhìn Minh Ngôn Hạo mặt cười gian, trong lòng thầm nói: “Anh ta không phải họp rồi họp ngốc luôn rồi chứ.
Minh Ngôn Hạo dường như rất hài lòng với biểu cảm của họ, đi tới bên cạnh Như Ý nắm tay cô, Như Ý còn không kịp giằng ra, thì đã bị anh nắm chặt, hơn nữa còn là mười ngón nắm chặt.