Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 548: Tạm Biệt Anh




Thấy bóng lưng Minh Ngôn Hạo bước vào phòng, Như Ý không khỏi đau lòng!

Đi qua an ủi anh ta? Giải thích cho anh ta nghe à?

Chắc không thể nào đâu nhỉ, tình hình bây giờ, đừng nói là Ngôn Minh Hạo, đến cả cô cũng không tài nào bình tĩnh nổi.

“Thôi vậy, mai rồi nói tiếp!” Như Ý mở căn phòng bên cạnh, tiện tay bật đèn, nhưng lại phát hiện ra rằng, căn phòng này vẫn chưa được dọn dẹp, đồ đạc trong phòng đều bị phủ một lớp vải mỏng lên.

“Hồi trưa công ty vệ sinh vẫn chưa dọn dẹp căn phòng này à?” Như Ý ngạc nhiên đi vào phòng Minh Ngôn Hạo, cô duỗi tay, lúc định gõ cửa phòng anh ta, đột nhiên nhận ra mình không có lý do gì để gõ cửa cả, bàn tay của cô chậm rãi hạ xuống…

Như Ý quay trở lại ghế sô pha, cô ngẩn ngơ nhìn tivi như bị mất hồn vậy, còn ti vi đang phát tiết mục gì, cô vốn không có ấn tượng gì cả, cô vẫn còn đang nghĩ ngợi xem, rốt cuộc phải giải quyết chuyện này thế nào đây.

Trong một căn biệt thự xa hoa ở Hong Kong.

Hai người họ cũng vừa mới xem xong bản tin thời sự.

Một người là Minh Gia Hưng, người sáng lập ra tập đoàn Minh Triệu, người còn lại là cô của Giai Tử Trạch, Giai Vân!

Hai người họ đều là cổ đông của tập đoàn Minh Triệu, bây giờ nửa đêm nửa hôm lại ngồi coi tivi trong phòng.

“Anh Hưng, anh nỡ làm vậy thật à?” Giai Vân không cầm lòng nồi, bà ta cất tiếng hỏi.

Trong lòng bà ta vẫn rất sợ người đàn ông có ảnh hưởng lớn đến cả hai giới hắc bạch này, mặc dù ông ta đã bị liệt từ phần đùi đổ xuống.

“Vân à, có một vài chuyện, phải xuống tay mới được…lúc cần ra tay, kị nhất là lèm bèm! Một người phụ nữ như em, không hiểu nổi đâu…” Minh Gia Hưng nhìn bà ta, rồi ung dung nói.

“Nhưng mà, làm vậy chỉ tổ cánh truyền thông soi mói công ty chúng ta mà thôi, một vài ‘vật’ đã tích lũy quá nhiều rồi, nơi nào cũng cần gấp hết, sự soi mói của cánh phóng viên khiến cho chúng ta không tài nào ra tay nổi.” Giai Vân sốt ruột nói.

“Chuyện này không cần em phải lo, Tử Trạch em xử lý đến đâu rồi?” Vừa nhắc đến Giai Tử Trạch, ông ta lập tức trở nên hăng hái.

“Tử Trạch chỉ nhất thời không muốn tin cô gái ấy đã chết, hai ngày hôm mart nhốt mình ở trong phòng, không chịu ăn gì cả, anh là ba của nó…”

“Câm miệng!”

Giai Vân vẫn còn chưa nói dứt lời, đã Minh Gia Hưng lớn tiếng ngắt lời, chỉ nhìn thấy mặt Minh Gia Hưng đỏ bừng một cách lạ lùng, đôi môi ông ta run run, nhìn Giai Vân chằm chằm..
Loading...


Đến lúc này Giai Vân mới ý thức được rằng mình lỡ lời, bèn vội vàng quỳ xuống trước mặt Minh Gia Hưng, thấp giọng nức nở: “Anh Hưng, em sai rồi, em không nên nói ra!”

Bốp!

Một bạt tai giáng lên mặt bà ta, Giai Vân cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng bà ta không hề phản kháng.

“Nếu còn có lần sau, tôi sẽ cắt thịt cô cho chó ăn!” Minh Gia Hưng lạnh lùng nói, sau khi dứt lời, ông ta đẩy xe lăn ra khỏi vòng, để lại một mình Giai Vân thấp giọng nức nở, nhưng ánh mắt của bà ta toát ra vẻ tàn nhẫn…

Trong biệt thự của Minh Ngôn Hạo, Như Ý lại đến trước cửa một lần nữa, cô đã nghĩ đi nghĩ lại đến mấy lần, cuối cùng bèn quyết tâm đi vào xem xem Minh Ngôn Hạo ra sao rồi, không thể không thừa không nhận, đúng là cô cảm thấy lo lắng cho anh ta.

Cảm giác này rất kỳ quái!

Vẫn còn chưa kịp gõ cửa, đột nhiên cánh cửa mở hé ra một khe nhỏ, Như Ý nhìn qua khe cửa, thấy Ngôn Minh Hạo đang ngồi trước bàn làm việc rộng lớn, nhìn bức tường, không biết anh ta đang nói gì, bởi vì cô cách anh ta quá xa nên không nghe rõ ràng.

Đột nhiên cánh cửa bị mở ra trong nháy mắt, chỉ thấy Minh Ngôn Hạo đã đứng trước mặt cô.

“Ha ha, chào anh, tạm biệt anh!” Như Ý vừa cười nói, vừa thối lui. Nhưng Minh Ngôn Hạo lại dùng một tay cổ áo cô, kéo cô vào phòng rồi trở tay đóng cửa lại.

Như Ý giơ hai tay lên ôm ngực, ngồi trên ghế sô pha, nhìn Minh Ngôn Hạo với vẻ cảnh giác, nếu như Minh Ngôn Hạo nhào đến như hồi nãy, cô sẽ dứt khoát giơ tay tuyệt đường con cái của anh ta.

Minh Ngôn Hạo đi từng bước đến gần cô, vào lúc cô cảnh giác giơ chân lên, đột nhiên anh ta nằm rũ xuống một bên giường, nhắm chặt mắt lại, không biết đang nghĩ gì.

Chuyện khiến cô thấy buồn cười là, thân trên của Minh Ngôn Hạo mặc áo sơ mi đồ tây, nửa dưới lại mặt cái quần đi biển lúc phơi nắng hồi chiều.

Cách ăn mặc này khiến Như Ý không nén cười nổi.

Cô hỏi dò: “Anh sao thế?”

“Đừng ồn ào.”

Như Ý hừ lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Không ồn thì không ồn. Cô nhắm mắt lại, quay lưng về phía Minh Ngôn Hạo, không đoái hoài đến anh ta nữa.

Đột nhiên Ngôn Minh Hạo ôm chầm lấy cô từ phía sau lưng, cơ thể Như Ý cứng đờ, lúc cô định phản kháng, chợt nghe anh ta thì thầm bên tai mình: “Đừng nhúc nhích.”

Đến bây giờ trái tim căng thẳng của cô mới chậm rãi thả lỏng.

Nhưng mà, cơ thể cô lập tức cứng đờ, hơn nữa, còn thấy một cảm giác kỳ lạ bao tùm khắp người, mà người khơi lên phản ứng này trong cô, lại chính là Minh Ngôn Hạo, chàng trai kêu cô đừng cử động ấy.

Minh Ngôn Hạo lè lưỡi, nhẹ nhàng đùa bỡn dái tai của cô, hơi thở của anh như ngọn lửa nóng bừng, thắp lên ngọn lửa dục vọng trong lòng cô.

“Anh đừng làm thế!” Như Ý chỉ cảm thấy cơ thể mình tê rần, không còn chút sức lực nào nữa, đến sức để đẩy Minh Ngôn Hạo ra còn không có, hơn nữa Ngôn Minh Hạo cũng đã chặn hết mọi nẻo đường lui của cô, khiến cô không có nơi nào để trốn.

Gương mặt Như Ý đỏ bừng, trong lòng cô thấy hết sức căng thẳng.

Minh Ngôn Hạo không hề ngừng lại, anh ta vẫn tiếp tục hôn lên người cô, chậm rãi hôn đến bờ môi kiều diễm của Như Ý, Như Ý cắn chặt răng, chứ không để cho Ngôn Minh Hạo tiếp tục đùa bỡn mình, nhưng mà, bàn tay phải của Ngôn Minh Hạo lại ôm ngực cô, cô ngạc nhiên ré lên, nhưng chợt nhận ra Ngôn Minh Hạo đang quấn riết lấy mình.

Nụ hôn ướt át cái gì…

Vẻ mặt Như Ý dần trở nên mơ hồ, cô chìm đắm trong cảm giác không được làm chính mình, cô cảm thấy quần áo của mình đang dần dần bỏ cô mà đi, hơi thở đầy vẻ nam tính của Minh Ngôn Hạo vững vàng bao trùm người cô, tất thảy mọi thứ, đều đang tiếp diễn…

Vào lúc hồn vía của cô sắp sửa thất thủ, đột nhiên gương mặt của một người nảy lên trong đầu cô, lạnh lùng tuấn tú, nghiêm túc, điển trai, toát ra hơi thở của bậc đế vương…

Một người rất quen thuộc, nhưng dù có thế nào cô cũng không gọi tên anh ta được.

Tại sao chứ?

Tại sao cô lại nhớ đến một người đàn ông khác vào giây phút đặc biệt như thế này, anh ta là ai?

Như Ý không biết mình lấy sức từ đâu, cô đẩy Minh Ngôn Hạo, người đang cởi nốt lớp phòng ngự cuối cùng của cô xuống ra, nói tiếng xin lỗi rồi vội vàng vọt vào trong nhà tắm.

Chỉ để lại Ngôn Minh Hạo ngồi đờ đẫn trên giường mà thôi…

Anh ta nhướn mày, khóe môi cong cong nở nụ cười gian, không ai có thể đoán được bây giờ anh ta đang nghĩ gì trong đầu.

Đôi mắt long lanh lướt trên làn da mềm mại như lụa của Như Ý, cô ngẩn nhìn mình trong gương?

Cô mông lung, vì cớ làm sao?

Tại sao đến bước quan trọng nhất, hình ảnh người đàn ông ấy lại hiện lên trong đầu.

Anh ta là ai?

Như Ý cố gắng mường tượng lại hình ảnh hiện lên trong đầu ban nãy, nhưng mà, cô càng nghĩ, gương mặt anh tuấn ấy càng trở nên mơ hồ. Cuối cùng cả hình ảnh đều mơ mơ hồ hồ, không nhớ nổi bất kỳ hình ảnh nào nữa.

Như Ý chỉ đành quẳng chuyện này ra sau đầu, cô nhìn mình trong gương, cố gắng nặn ra nụ cười, lau khô người rồi mặc đồ tắm, bước ra ngoài.

“Tối nay tôi ra sô pha ngủ.”

Như Ý vừa bước ra ngoài, đã nghe thấy Minh Ngôn Hạo nói như thế.

Nhưng mà lại dứt khoát lấy cái gối trên giường, rồi cầm một tấm mền lông lên, vừa đi ra ngoài, vừa nói: “Không cần làm phiền anh, anh là chủ nhân, tôi chỉ là bảo mẫu của anh mà thôi, không dám nhận đâu.”

Lúc sắp đến cửa, Minh Ngôn Hạo đột nhiên ôm chầm lấy cô từ đằng sau, nói nhẹ nhàng: “Xin lỗi, khi nãy tôi…”

“Không cần giải thích, tất cả đều đã qua rồi, bây giờ không còn sớm sủa gì nữa, tôi đi ngủ trước đây…” Cô nói dứt lời, bèn vùng dứt ra vòng tay Minh Ngôn Hạo, đi xuống dưới lầu.

Ngôn Minh Hạo nhìn theo bóng lưng Như Ý, vung tay đấm vào cửa, cánh cửa sang trọng bị anh ta đấm nứt ra một khe hở, tay anh cũng không may mắn đến mức không bị thương.

Như Ý xuống đến đại sảnh, ném gối lên ghế sô pha, cô nằm trên trên, kéo mền trùm lên người mình, mặc dù đã nhắm lại, nhưng mỗi một hình ảnh Minh Ngôn Hạo sờ mó cô cứ lặp đi lặp lại trong đầu mãi.

Ôi trời, đang nghĩ gì thế này!

Sao cô lại nghĩ như vậy chứ.

Chẳng qua anh ta chỉ muốn điều giáo cô thành công cụ chơi đùa của anh ta mà thôi, sao cô có thể lưu luyến cảm giác nhục nhã đó được.

Việc quan trọng nhất bây giờ, là tìm đủ mọi cách để trở về Hong Kong, sau khi về Hong Kong sẽ đi tìm hung thủ đã mưu sát mình.

Xem ra, đến lúc ra tay rồi.

Bây giờ cô đang ở bên cạnh Ngôn Minh Hạo, bị anh ta giam lỏng, những thứ đồ có thể sử dụng rất hạn chế, hơn nữa, tạm thời cô cũng không muốn để Minh Ngôn Hạo nhận ra cô biết rất nhiều thứ.

Ít nhất thì, bây giờ Minh Ngôn Hạo vẫn còn chưa biết tài năng của cô ra sao.

“Không biết bây giờ Giai Tử Trạch sao rồi?” Như Ý nghiêng người, nhìn vầng trăng sáng sủa treo trên nền trơi qua chiếc cửa kính sát đất, không khỏi nhớ đến khoảng thời gian còn ở Hồng Không.

“Có lẽ bây giờ Âu Dương Tuyệt đang ôm ấp cô gái nào nhỉ!” Như Ý không khỏi thở dài, thế giới này đang chuyển động trên từng phút từn giây, cho dù thiếu bóng cô thì thế giới vẫn không mất đi màu sắc ban đầu của nó, cuộc sống của mọi người đều giống hệt như trước đây.

Trong một căn biệt thự xa hoa ở Hong Kong.

Giai Tử Trạch đã nhốt mình trong phòng hai ngày hai đêm liền, đến anh ta cũng không biết tại sao mình lại như thế này.

Vì cô ấy đã mất tích ư?

Là vì nghe thấy tin dữ của cô ấy sao?

Tất cả đều là thật đúng không!

Giai Tử Trạch liếm đôi môi khô khốc vì thiếu nước, gian nan quay sang nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ anh ta đã mất hết sức lực, cũng lười biết chẳng muốn cử động.

Tại sao?

Cô ấy sẽ chết!

Rốt cuộc anh vẫn đã yêu cô ấy, mặc dù bọn họ không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng mỗi một vẻ mặt, mỗi một cử chỉ của cô đều khắc sâu vào trong đầu anh ta.

Anh ta đang cố gắng, nhưng cô ấy từng nói, cô ấy coi anh như bạn thôi.

Không sao hết, anh ta tin rằng mưa dầm thấm đất, nhưng mà…ông trời không định cho anh thời gian để mưa dầm thấm đất, anh ta không dám đến gần cô, chỉ sợ khiến cô ấy sợ hãi bỏ chạy đi mất.

Anh ta đã rung động, ngoại trừ cái lần trong năm năm về trước ấy, bây giờ lần thứ hai, anh ta cho rằng, đây là lần cuối cùng anh ta động lòng.

“Thưa cậu chủ! Cô chủ mời cậu ra ăn cơm.” Bên ngoài phòng làm việc, dì Trương gọi anh luôn miệng, tình hình này đã kéo dài suốt một ngày, cô chủ trong miệng dì Trương chính là Giai Vân.

Dì Trương là bảo mẫu của nhà họ Giai, từ nhỏ đã chăm sóc ông cụ và Giai Vân, bởi vậy mới gọi Giai Vân là cô chủ, bà ấy đã gọi quen rồi nên khó mà sửa đổi.

“Tử Trạch vẫn không chịu trả lời à?” Giai Vân hỏi dì Trương. Giai Vân không còn có vẻ mềm yếu nữa, lúc này trông bà ta rất đỗi mạnh mẽ.