“Tìm cái gì?” Minh Ngôn Hạo thấy cũng đã kha khá thời gian rồi. Anh cởi áo khoác rồi khoác lên trên người Như Ý, sau đó ôm cô vào trong ngực, hỏi: “Để tìm cái gì, cô mau nói đi!”
Không biết vì sao, anh lại trở nên nhân từ đến như thế. Kể từ khi gặp người phụ nữ này, anh đã phá lệ không biết bao nhiêu lần. Bên cạnh anh trước giờ chưa từng cho phép phụ nữ xuất hiện, nhưng cô lại xuất hiện.
Anh giống như là bị ma ám, che chắn hết mọi tai tiếng cho cô, hơn nữa còn tin tưởng lời nói của cô. Nếu là trước đây, không ai có cơ hội để chơi khăm anh cả, nhưng anh lại cho người phụ nữ này cơ hội. Chính bởi vì như thế mới khiến cho hai người rơi vào đường cùng.
Mọi chuyện đều bởi vì cô mà ra.
“Hung dữ thế làm gì…” Bị Minh Ngôn Hạo quát lên như thế, dường như Như Ý đã khôi phục tinh thần được một chút, nói: “Thôi, dù sao cũng sắp chết cả rồi, tôi nói cho anh biết vậy, tránh để xuống dưới đó rồi còn phải hối tiếc.”
“Chết cái đầu của cô, không được nói những lời như vậy nữa. Đừng quên, cô còn nợ tôi 21 tỷ…” Minh Ngôn Hạo nói.
“Đồ keo kiệt, người ta đã sắp chết rồi, có 21 tỷ cũng không cho người ta được… Có người đàn ông nào keo kiệt như anh không chứ?” Như Ý cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang dần ấm hơn, nói: “Tôi đến Hongkong, thật ra là để…”
“Dừng!” Minh Ngôn Hạo bỗng ngắt ngang lời cô, lạnh lùng nói: “Cô bớt bớt đi, từ đầu tới cuối cô luôn là người phụ nữ tâm cơ khó lường, bây giờ cuối cùng thì tôi cũng nhìn thấu được cô rồi.”
“Gì vậy chứ?” Như Ý la lên: “Lúc nãy chẳng phải anh kêu tôi nói mục đích tôi đến Hongkong hay sao? Bây giờ lại nói như vậy, rốt cuộc là anh có ý gì.”
Minh Ngôn Hạo nhìn chằm chằm vào mắt của Như Ý, nói: “Cô định giống như lần trước, nói ra rồi hất tay chẳng thèm quan tâm, để một mình tôi đi làm. Cô định dùng cái chết của cô để chèn ép tôi, chèn ép lương tâm tôi cảm thấy áy náy chứ gì.”
“Sao tôi có thể suy nghĩ được như thế chứ.” Như Ý liếc anh một cái, nói: “Thôi, anh không muốn biết, tôi cũng lười nói. Bà đây phúc lớn mạng lớn, sao có thể chết ở cái nơi quái quỷ này được.”
Bỗng nhiên, cô phát hiện cơ thể Minh Ngôn Hạo đang run rẩy…
“Anh sao thế?”
Cho dù không cần Như Ý cố ý đi cảm nhận cũng có thể nhận thấy được thân thể Minh Ngôn Hạo đang run lẩy bẩy.
Nhiệt độ trong khoang xe càng lúc càng lạnh, không biết là lạnh thật, hay là do tác dụng tâm lí của con người.
Minh Ngôn Hạo không nói gì, Như Ý muốn thoát khỏi vòng tay của anh. Minh Ngôn Hạo trầm giọng nói: “Đừng động đậy!”
Như Ý ngẩn người, lập tức càng thêm kiên quyết. Minh Ngôn Hạo bị thương, hơn nữa còn nhường áo khoác cho cô. Trên người Minh Ngôn Hạo chỉ còn lại một chiếc áo thun mỏng. Nếu cứ tiếp tục như vầy, Minh Ngôn Hạo chắc chắn sẽ bị lạnh đến chết.
Trên người Minh Ngôn Hạo bị thương, không cự lại được sức lực của Như Ý. Cô thoát khỏi vòng tay anh, Minh Ngôn Hạo chỉ đành thở dài một hơi, dựa vào chiếc thùng lần nữa, nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
Loading...
“Này, anh không sao chứ!” Như Ý ngẩn người, hỏi.
“Không chết được!”
Như Ý nhìn bộ dạng ngang ngược của Minh Ngôn Hạo cô cắn cắn môi, nói: “Trả áo cho anh này.” Nói rồi, Như Ý liền cởi áo khoác ra.
“Mặc đi!” Minh Ngôn Hạo chẳng hề nghĩ ngợi liền nói.
“Không được, nếu cứ như vầy hoài anh sẽ chết đó!” Như Ý cố chấp nói.
“Kêu cô mặc thì cô cứ mặc đi!” Minh Ngôn Hạo lạnh lùng nhìn cô, nói.
“Tôi…” Như Ý ngẩn người, nhưng cũng chỉ trong chốc lát rồi nói: “Tôi không thể ích kỉ như vậy, có chết thì cùng chết.” Nói rồi, cô không để tâm đến lời nói của Minh Ngôn Hạo nữa, cởi áo khoác ra.
Minh Ngôn Hạo nhanh chóng chặn động tác của cô lại, nói: “Tôi ghét nhất là người khác không nghe lời của tôi. Cái người phụ nữ điên này, có nghe thấy chưa, không được cởi.”
“Tôi không phải thuộc hạ của anh, tôi là tôi, áo khoác không phải của tôi, tôi có quyền cởi nó ra… Anh không mặc, tôi cũng không mặc nữa.” Vẻ mặt Như Ý lạnh lùng nói.
Nhưng cô vừa nói xong, vẫn chưa kịp cởi áo khoác ra thì đã bị Minh Ngôn Hạo ôm vào trong ngực một lần nữa.
“Đừng cởi nữa, đồ đàn bà ngốc!” Minh Ngôn Hạo bỗng nhiên nhỏ giọng nói, dường như anh không còn sức để nói chuyện nữa… Nói xong câu này liền chầm chậm nhắm mắt lại.
Như Ý bị động tác bất chợt của anh làm cho giật mình, nhưng nhanh chóng liền phát giác ra sự bất thường của anh. Tim cô dần dần trầm xuống…
“Minh Ngôn Hạo này! Có nghe thấy không?”
“Không được ngủ, nghe thấy chưa? Mau mở mắt ra cho tôi…”
“Lúc nãy anh không cho tôi ngủ, bây giờ anh lại muốn ngủ. Cái đồ khốn khiếp nhà anh…”
Sâu thẫm trong trái tim không một gợn sóng của Như Ý dường như có một trận mưa lớn lao vào, khuấy động tâm trạng của cô.
Cái người đàn ông này, không ngờ lại có thể vì cô, mà chết! .
||||| Truyện đề cử: Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu |||||
Cô và anh, mới chỉ quen biết mấy ngày…
Cô có gì, đáng để anh làm như vậy?
Tại sao chứ?
Cô không hiểu. Tim cô, đang nôn nóng, đang hỗn loạn…
Nhưng vẫn không thể ngăn chặn giấc ngủ sâu của Minh Ngôn Hạo …
Tại sao?
Cô không hiểu. Cô đến Hongkong chẳng qua chỉ là muốn tìm người thân của mình mà thôi, tại sao lại quen biết nhiều người lạ đến như thế.
Hơn nữa còn mang đến hiểm họa cho những người này!
Đúng vậy, đều là lỗi của cô!
Mọi thứ đều vì cô mà ra. Nếu không có cô, tuy rằng Minh Ngôn Hạo vẫn sẽ đi đến khách sạn, nhưng sẽ không bởi vì hiểu lầm cô muốn giết anh mà đến biệt thự tìm cô, càng không gặp phải vụ nổ, lại càng không bị nhốt vào trong khoang xe đông lạnh chết tiệt này cùng với cô.
Như Ý chậm rãi cởi quần áo của mình ra, toàn bộ quần áo. Không khí lạnh lẽo xung quanh dường như có thể xuyên thấu qua làn da trắng trẻo của cô, đông cứng máu của cô.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy Minh Ngôn Hạo, lấy quần áo khoác lên cơ thể của hai người. Bờ má cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Minh Ngôn Hạo, cô nhìn chăm chú vào gương mặt lạnh cóng đến tái xanh của Minh Ngôn Hạo một lần nữa, vẫn khôi ngô như thế…
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu…
Trước khi ngủ say, cô nhớ đến một câu chuyện cổ tích.
Thời xa xưa, có một binh sĩ yêu công chúa của một quốc gia. Chàng không sợ quyền quý, không sợ gian khổ, đi đến Hoàng đô của Đế Quốc để bày tỏ tình yêu với công chúa. Công chúa cảm động bởi nghị lực và tình yêu của chàng, nàng đồng ý gả cho chàng. Nhưng họ lại gánh chịu sự ngăn cản của quốc vương. Quốc vương hứa nếu như chàng có thể giúp Đế Quốc đánh tan kẻ địch thì sẽ gả công chúa cho chàng. Chàng đồng ý, sau đó chàng đấu tranh trên chiến trường mười năm, đánh tan kẻ địch. Đợi đến lúc chàng công thành danh toại chiến thắng trở về, quốc vương lại vì lợi ích, nhân lúc không có chàng đã đính ước công chúa cho người khác. Công chúa không chịu nổi tủi nhục, nhảy sông tự vẫn.
Chàng vì thế khởi binh tạo phản, một mình đối diện với đại quân đông bất tận, đơn độc chiến đấu suốt ba ngày ba đêm. Cuối cùng chàng không kháng cự lại được cường quyền. Sau đó, chàng đưa công chúa vào trong núi băng vĩnh viễn không tan, mãi mãi chìm sâu vào giấc ngủ cùng với nhau…
Còn Như Ý vào khoảnh khắc nhắm mắt lại, cô cảm nhận được một thứ gì đó gọi là yêu, rất nhạt nhòa, nhưng quả thật là cô đã cảm nhận được…
Không biết đã trải qua bao lâu, ý thức của cô du ngoạn giữa giấc mơ và hiện thực. Bỗng nhiên, cô cảm thấy khoang xe xảy ra một trận va chạm dữ dội. Sau đó, nhiệt độ xung quanh dần dần nóng lên…
“Này! Cô kia! Mau tỉnh dậy…”
Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. Bỗng Như Ý cảm nhận thấy có người đang vỗ vào mặt cô.
“Ưm…” Như Ý ưm một tiếng như đang nhõng nhẽo, hất tung bàn tay đang quấy phá kia, tiếp tục sự nghiệp ngủ của mình.
Cô rất rất buồn ngủ, giống như là mười mấy ngày rồi không ngủ vậy.
“Như Ý! Mau tỉnh dậy cho tôi. Nếu không thì tôi không khách sáo nữa đâu đấy…”
Giọng nói ấy vẫn tiếp tục thôi thúc.
Như Ý chợt ngửi thấy mùi thơm kì lạ ở xung quanh, giống như là mùi hương của nhiều loại bánh kẹo dung hòa vào nhau, thật sự rất rất thơm. Hơn nữa, dường như cô cảm thấy cơ thể rất bết dính, rất khó chịu.
Cô chật vật hé mắt ra, nhưng xung quanh chỉ có một mảng đen kịch, chẳng thấy gì cả.
“Cô kia, đã tỉnh dậy rồi, còn muốn ngủ nướng đến khi nào?” Đúng vào lúc Như Ý định nhắm mắt lại lần nữa, giọng nói ấy lại truyền đến.
Đợi đã!
Giọng nói kia sao lại quen thuộc đến thế?
Minh Ngôn Hạo!
“Này, có nghe thấy không!” Giọng nói lại truyền đến lần nữa.
Cô không có nghe nhầm, quả thật là giọng nói của Minh Ngôn Hạo. Lần này cô hoàn toàn tỉnh táo hẳn, lập tức ngồi dậy. Ai mà ngờ động tác vô tình này lại khiến Minh Ngôn Hạo hét toáng lên.
“Á… Cái đồ đàn bà chết tiệt này, cô ngồi lên đâu đấy, mau đứng dậy!” Trong bóng tối, Minh Ngôn Hạo gấp gáp nói.
Như Ý vội vã rời khỏi vị trí ban đầu, trong lúc cử động mới nhớ ra toàn thân cô trần như nhộng, không một tấm vải che thân.
Thế là nhớ lại chuyện cô đã làm trước lúc ngủ.
Cũng có nghĩa là… hiện giờ cô đang trần trụi đứng trước mặt Minh Ngôn Hạo.
Trong lòng cô hốt hoảng một hồi, bất giác tiến về phía trước một bước nhưng lại nhào vào một vòm ngực rộng lớn.
“Cô làm gì đấy?” Âm thanh trầm thấp của Minh Ngôn Hạo vang vọng bên tai cô.
Lúc này, đến ý định chết cô cũng đã nghĩ đến luôn rồi.
“Tôi.. Tôi chỉ muốn đi xa một chút để không đụng trúng anh… Nhưng không ngờ anh… ở trước mặt. Tôi muốn ra ngoài…” Như Ý nói bừa, nói xong đến cô cũng không biết mình đang nói những gì.
Dường như Minh Ngôn Hạo không phát giác ra sự bất thường của cô. Anh buông cô ra, đứng trong bóng tối nói: “Tôi cũng muốn ra ngoài. Nhưng may là… hình như chiếc xe này gặp trục trặc gì đó, hệ thống điện hư rồi, cho nên chúng ta mới được cứu.”
Như Ý len lén lùi về sau, đến khi cô nghĩ rằng sẽ không đụng phải Minh Ngôn Hạo nữa mới chậm rãi ổn định lại nhưng miệng thì nói: “Thì ra là như thế!”
Trong lòng cô thì lại nói: Thảo nào nóng đến thế, thảo nào thơm đến thế. Không có nguồn điện, số kem ở đây sẽ bắt đầu tan chảy, hương thơm của kem cũng lan tỏa ra.
Trên người cô bây giờ bếch dính, cứ cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cũng không còn cách nào!
Đây không phải là chuyện quan trọng nhất. Quan trọng là phải lấy lại quần áo trước đã. Nhưng mà cô biết mở lời thế nào với Minh Ngôn Hạo đấy…
Nói thẳng ra thì chi bằng giết cô luôn cho xong.
“À này…” Như Ý thấp thỏm nói.
“Hửm? Chuyện gì?” Giọng nói của Minh Ngôn Hạo truyền đến từ cạnh cửa khoang xe.
Như Ý trở lại vị trí ban nãy, sờ dưới sàn. Quả nhiên, chiếc khăn lông và áo khoác của cô vẫn còn đó, cô thầm vui trong lòng. Tuy rằng trên áo khoác đã dính một ít kem, nhưng khăn lông thì vẫn sạch.
“Không có gì! Chỉ hỏi thử anh đang làm gì thôi.” Như Ý vừa nói vừa quấn khăn lông lên người, gút chặt nút rồi mặc áo khoác vào mới thở phào một hơi. Trong lòng cô đã định bụng sẵn, cho dù thời tiết có nóng cỡ nào cũng sẽ không cởi ra.
Bỗng nhiên, phía cửa khoang xe truyền đến từng hồi âm thanh cạch cạch cạch.
“Này, Minh Ngôn Hạo… Anh đang làm gì đây? Ồn quá.” Như Ý hỏi. Cô vừa mới nói xong liền phát hiện một tia sáng chiếu rọi vào trong khoang xe. Nhờ vào tia sáng này, cô nhìn thấy Minh Ngôn Hạo đang cố gắng đẩy cửa khoang xe ra.