Cô đi tới nhà xe, chọn một chiếc xe và lái ra ngoài, chẳng bao lâu đã tới trên quảng trường của công ty bách hóa. Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Âu Dương Tuyệt đâu, vì vậy cô quyết định ngồi trên xe chờ một lát.
Đột nhiên, một chiếc xe màu đen lao nhanh tới và đỗ bên cạnh chiếc xe của cô. Hai người mặc áo vest đen, đeo kính đen, dáng vẻ như dân xã hội đen trong phim chợt đi tới và kéo mạnh cửa xe của cô ra.
Mà kỳ lạ nhất chính là cửa xe của cô không ngờ lại mở ra thật, giống như người kia cầm chìa khóa xe của cô vậy.
Như Ý lập tức kịp phản ứng, đang muốn ra tay thì vô tình nhìn thấy người ngồi trong ghế sau của chiếc xe Mercedes. Cô hơi do dự. Trong lúc đó, cô đã bị hai người áo đen ‘mời’ xuống xe, ném vào ghế sau của chiếc xe Mercedes. Chiếc xe Mercedes lập tức lăn bánh, nhanh chóng tiến vào con đường lớn và biến mất ở trong biển xe mịt mờ…
Trong xe tổng cộng có bốn người, hai người áo đen ngồi ở ghế trước của chiếc xe, còn có một người đàn ông đeo kính đen ngồi ở ghế sau. Một người còn lại chính là cô.
“Hai ngày không gặp, hy vọng cô vẫn khỏe chứ?”
Chiếc xe vừa tiến vào con đường lớn, người đàn ông đeo kính râm hỏi.
“Tôi vốn không có việc gì, nhưng vừa nhìn thấy anh lại có chuyện…” Như Ý chỉnh lại quần áo, trừng mắt với người đàn ông đeo kính râm: “Ở trong xe mà còn đeo kính đen, mắt anh bị mù à?”
“Đây là chuyện của tôi, không liên quan tới cô! Chuyện đã qua hai ngày, có phải cô nên nói lại nội dung cuộc điện thoại kia cho tôi biết hay không?”
Không sai, người đàn ông đeo kính râm chính là cậu ba nhà họ Minh, Minh Ngôn Hạo!
Như Ý còn đang phiền muộn vì sao Minh Ngôn Hạo mãi không chủ động liên hệ với cô, lại không ngờ Minh Ngôn Hạo đã sớm phái người theo dõi cô. Nhưng mặt khác cô có cảm giác buồn bực. Vì sao mỗi lần Minh Ngôn Hạo gặp cô đều phải tỏ ra thần thần bí bí, giống như không thể nhìn thấy ánh sáng vậy…
“Tôi không có số điện thoại của anh thì tôi làm sao tìm được anh? Hơn nữa, bây giờ là anh đang cầu xin tôi chứ không phải tôi muốn cầu cạnh anh. Thái độ của anh như vậy, tôi thật sự không tìm ra được lý do thuyết phục mình nói cho anh biết.” Như Ý nhìn ngoài cửa sổ với vẻ không thèm quan tâm.
Một tay Minh Ngôn Hạo tóm lấy cổ tay của cô và kéo cô qua, mặt ghé sát vào mặt cô và nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Cô tên là Như Ý đúng không?”
“Đúng… vậy thì sao chứ?” Như Ý khó nhọc nuốt nước bọt. Ánh mắt Minh Ngôn Hạo lúc nào cũng mang theo sự xâm lược mạnh mẽ như vậy, dường như có thể nhìn thấu trái tim cô.
“Mục đích của cô là gì? Tiền? Quyền lợi? Hay là gì? Chỉ cần cô nói ra nội dung của cuộc điện thoại, bất kể là chuyện gì, chỉ cần đừng quá đáng quá thì tôi đều có thể thỏa mãn cô. Cô chắc hẳn đã từng nghe nói qua về danh hiệu của tôi chứ?” Minh Ngôn Hạo chậm rãi ghé sát mặt cô, tay còn lại đè cô vào ghế xe.
Cho dù không phải là loại xe dài chạy nhanh, nhưng vị trí ghế sau đặc biệt rộng rãi, động tác của Minh Ngôn Hạo muốn tiến thêm một bước cũng sẽ không có bất kỳ cản trở nào.
Như Ý nhớ tới đánh giá của Giai Tử Trạch về Minh Ngôn Hạo, muốn sống tốt ở Hong Kong thì nhất định phải có quan hệ với người đàn ông trước mắt này. Loading...
“Đương nhiên, cô cũng có thể không nói cho tôi biết, nhưng tôi nói rất rõ ràng cho cô biết, đây là giới hạn khoan dung của tôi rồi. Nếu trong vòng năm phút mà tôi vẫn chưa có được câu trả lời tôi mong muốn, tôi không ngại hiếp cô trước rồi giết sau.” Minh Ngôn Hạo vừa nói, tay còn lại chậm rãi đặt lên ngọn núi trước ngực Như Ý.
“Anh…” Cảm nhận được mùi nam tính trên người Minh Ngôn Hạo, trong lòng Như Ý hoảng sợ, nghiến răng nói: “Làm như vậy sẽ hối hận cho xem.”
“Ồ, hối hận à? Hôm nay tôi lại cho cô biết hậu quả khi chọc vào tôi…” Minh Ngôn Hạo nói xong lại đè lên người của Như Ý.
Như Ý tránh nụ hôn cưỡng ép của anh ta, lạnh lùng nói: “Nếu anh không muốn biết người trong điện thoại nói gì, anh cứ việc tiếp tục…”
Lúc này, cô nhớ tới bí mật này.
Anh ta rất quan tâm tới nội dung trong cuộc điện thoại này. Từ đêm hôm đó, anh ta vì nội dung của cuộc điện thoại này, bởi vì một câu nói đùa của cô mà hoàn toàn không do dự nhảy từ mái nhà xuống. Từ giây phút đó, cô đã biết mình lấy được một vũ khí hữu hiệu có thể khống chế anh ta, chỉ cần lợi dụng thật tốt, có lẽ cô có thể đạt được mục đích của mình.
Quả nhiên, sau khi Minh Ngôn Hạo nghe được những lời này thì rõ ràng ngẩn người ra, sau đó chậm rãi ngồi dậy.
Anh ta tháo kính râm xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Như Ý. Đam Mỹ H Văn
Vẻ mặt Như Ý vẫn lạnh lùng ngồi thẳng dậy.
Một lúc lâu sau, hai người đều không nói gì, Minh Ngôn Hạo vẫn quan sát Như Ý, còn Như Ý lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Cô rốt cuộc đang làm việc cho ai?” Mày kiếm của Minh Ngôn Hạo nhíu chặt, anh ta đang suy nghĩ, đang kiểm tra.
“Đó là chuyện của tôi, tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ?” Như Ý nói: “Nếu anh muốn biết nội dung của cuộc điện thoại lại phải đáp ứng một điều kiện của tôi…”
“Điều kiện gì?”
“Đầu tiên, chẳng ai chê tiền ít cả. Tôi muốn ba tỷ…” Như Ý đang tính toán xem ở trong lòng Minh Ngôn Hạo bí mật này quan trọng tới mức nào, cũng xem giới hạn cuối cùng của Minh Ngôn Hạo là gì.
“Có thể…”
Minh Ngôn Hạo không hề nghĩ ngợi đã đồng ý. Ba tỷ với anh ta chỉ là một con số nhỏ, không đáng kể tới.
“Xem ra anh hiểu nhầm rồi, tôi nói là ba tỷ đô la. Trong vòng 3 ngày, tôi phải có được nó. Còn nữa, tôi muốn tiền mặt chứ không phải là chi phiếu…”
Khóe mắt Minh Ngôn Hạo giật mạnh, khó có thể tin nổi nhìn người phụ này ra giá cao như vậy.
“Cô điên rồi sao?” Minh Ngôn Hạo nghiêm khắc trừng mắt nhìn cô nói.
Ba tỷ đô la, đó chính là tương đương với hai mươi mốt tỷ!
Cho dù tiền với anh ta chẳng qua là một con số, nhưng anh ta sẽ không ngu ngốc đến mức đó. Ai mà biết được người phụ nữ này có phải là một kẻ lừa gạt hay không?
Như Ý vốn chỉ muốn thăm dò Minh Ngôn Hạo một chút, thấy phản ứng của anh ta, bàn tính nhỏ trong lòng Như Ý nhanh chóng hoạt chuyển, sau đó nói: “Ngay cả điều kiện đầu tiên mà anh còn chẳng thể đồng ý với tôi, vậy cũng không cần nói chuyện nữa, dừng xe…”
“Chờ một lát!” Minh Ngôn Hạo nói: “Tôi đồng ý với cô, nhưng hai mươi mốt tỷ tiền mặt vẫn cần phải có chút thời gian để chuẩn bị đã.” Anh ta nói xong rút một tấm thẻ từ trong túi áo vest ra, đưa tới trước mặt Như Ý, nói: “Tấm thẻ này có giới hạn lớn nhất là một trăm năm mươi tỷ. Tôi tạm thời để ở chỗ cô, cô có thể lấy ra trước giới hạn trong hai mươi mốt tỷ.”
Thấy tấm thẻ lắc qua lắc lại trước mắt mình, trong lòng Như Ý cười thầm nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh. Lúc cô định nhận lấy tấm thẻ kia, Minh Ngôn Hạo đã rút tấm thẻ lại, nói: “Thế nào, cô vẫn luôn giao dịch như vậy à?”
Như Ý đương nhiên biết ý Minh Ngôn Hạo muốn nói gì, vì vậy nói: “Người trong điện thoại kia bảo anh đi tới một chỗ.”
“Chỗ nào?” Minh Ngôn Hạo vội vàng hỏi.
Như Ý lại liếc nhìn thẻ kim cương này, cũng không nói lời nào. Minh Ngôn Hạo thức thời đặt tấm thẻ vào trong tay cô.
Sau khi Như Ý nhận lấy thì xem kỹ một lát, vui mừng mỉm cười nói: “Cậu chủ nhà họ Minh quả nhiên khí thế, ra tay hào phóng như vậy. Tôi rất mong chờ lần sau được hợp tác với anh.”
“Tôi không có thời gian để lãng phí với cô. Cô nói mau, người kia còn nói gì nữa?” Cho dù ai tự nhiên bị người ta lừa mất một khoản tiền, trong lòng đều rất khó chịu.
Như Ý mỉm cười nói: “Được rồi, bây giờ anh nhớ kỹ đấy, anh ngoài nợ tôi hai mươi mốt tỷ tiền mặt thì còn phải làm giúp tôi một chuyện, nếu không tất cả không cần bàn nữa.”
“Chuyện gì?”
“A!” Như Ý suy nghĩ một lát, nói: “Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, chờ tới lúc nghĩ ra được, tất nhiên sẽ tới tìm anh.”
Minh Ngôn Hạo cười lạnh nói: “Cô không sợ sau khi cầm được tiền sẽ chẳng còn mạng mà tiêu à?”
Như Ý lại cười hì hì nói: “Chuyện đó thì anh không cần quan tâm, tôi tất nhiên có cách của mình. Anh rốt cuộc có đồng ý hay không? Nếu không đồng ý, vậy chúng ta cũng không cần phải nói chuyện nữa.”
“Nói đi…” Trong lúc vô ý, hai người nói chuyện giao đấu với nhau, Minh Ngôn Hạo lại thua.
“Anh xác định muốn nói ở đây sao?” Như Ý hơi e ngại người lái xe kia. Dù sao Minh Ngôn Hạo coi trọng bí mật này như vậy, nếu bị lộ ra ngoài, sợ rằng sẽ không tốt.
“Cô yên tâm đi, anh ta là trợ thủ đắc lực của tôi.” Minh Ngôn Hạo ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Tối hôm nay, trước chín giờ, ở phòng 2019 tại khách sạn lớn Bảo La, tới muộn một phút thì tôi sẽ rời đi. Nói hết rồi.” Như Ý vừa nhớ lại những lời người trong điện thoại đã nói lúc đó, vừa nói.
“Chín giờ ở phòng 2019 khách sạn Bảo La à?” Minh Ngôn Hạo lặp lại lời cô nói.
“Nhiệm vụ của tôi đã xong, có phải anh nên đưa tôi về hay không?” Như Ý nói.
“Cô xác định không sai chứ?” Minh Ngôn Hạo nhíu mày nhìn cô, hi vọng từ trong từng cử chỉ hành động của cô tìm ra sơ hở của lời nói dối. Đáng tiếc, dáng vẻ của Như Ý vẫn lạnh lùng.
“Reng reng reng…”
Điện thoại của cô lại đổ chuông, cho dù không cần nhìn, cô cũng biết là Âu Dương Tuyệt gọi tới.
“Tài xế, làm phiền anh đi tới quảng trường Bách Hóa.” Như Ý ra lệnh, sau đó nói với Minh Ngôn Hạo: “Tùy anh có tin hay không, chuyện của tôi đã làm xong, tôi rất mong cuộc gặp mặt với anh lần sau.”
Xe nhanh chóng đi tới quảng trường, Như Ý vừa chuẩn bị bước xuống thì Minh Ngôn Hạo đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô đến trên người, dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn cô và ngang ngược nói: “Cô gái, cô tốt nhất không phải là kẻ địch của tôi, bằng không cô sẽ chết rất thảm đấy…”
“Anh làm vậy xem như là uy hiếp tôi à?” Như Ý cười lạnh nói.
“Bất kể cô nghĩ thế nào, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô mà thôi. Điện thoại này có thể chống nghe trộm, chờ điện thoại của tôi.” Minh Ngôn Hạo lấy từ trên người ra một cái điện thoại nhỏ màu đen đưa cho Như Ý.
Sau khi Như Ý do dự rồi nhận lấy, Minh Ngôn Hạo mới để cho cô xuống xe.
Khi chiếc xe Mercedes đã biến mất ở trên đường, Như Ý mới hồi phục lại tinh thần. Cô liếc nhìn điện thoại màu đen và thẻ kim cương này, tiện tay cất chúng đi.
Lúc này, chiếc xe thể thao màu trắng của Âu Dương Tuyệt cũng được lái tới.
“Vừa rồi sao vậy?” Âu Dương Tuyệt xuống xe và đi tới bên cạnh Như Ý, quan tâm hỏi.
“Không có gì, đi thôi!” Như Ý xoay người lên xe.
Âu Dương Tuyệt có phần không nắm bắt được tính tình của Như Ý, lúc lạnh lúc nóng…
Đèn đuôi xe màu đỏ nhất thời được bật lên, chiếc xe chạy về phía xa…
Như Ý ngồi trên xe, trong tay nghịch chiếc điện thoại màu đen mà Minh Ngôn Hạo đưa cho.
“Như Ý, Như Ý! Cô nghe được không?”
Bỗng nhiên, cô hình như phát hiện có người đang gọi mình. Cô theo giọng nói nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Âu Dương Tuyệt lo lắng nhìn cô.
“À!” Như Ý hơi áy náy trả lời: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi mải nghĩ. Cô nói gì?”
Âu Dương Tuyệt thấy cô trả lời thì tập trung lái xe, lại nói: “Không có gì. Chỉ là nhìn dáng vẻ cô tâm sự nặng nề như vậy, có phải tâm trạng không tốt hay không?”
“Tâm tư tôi nặng nề à?” Như Ý mỉm cười nói: “Tôi không sao.”
“Không sao à?” Không biết Âu Dương Tuyệt lấy đâu ra một cái gương soi vào mặt cô, nói: “Mặt xám môi trắng, ấn đường biến thành màu đen, trên mặt cô chỉ còn thiếu nước viết cô có vấn đề thôi.”
“Lấy đi, lấy đi…” Như Ý đẩy cái gương ra, trừng mắt nhìn Âu Dương Tuyệt nói: “Làm gì khoa trương như cô nói chứ.”
Vẻ mặt cô chỉ là không tốt lắm mà thôi, lại bị cô ấy nói thành mặt xám môi trắng… Cô đột nhiên có cảm giác mệt mỏi kéo tới, có cảm giác rất buồn ngủ.
Trong lòng Như Ý thầm nghĩ không xong! Không biết có phải bệnh kia lại tái phát hay không.
Cô cướp lấy cái gương trong tay của Âu Dương Tuyệt và nhìn sắc mặt của mình. Quả nhiên lần trước, khi mình hôn mê cũng là dáng vẻ này.