Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 530: Bí Mật Cũng Nên Được Giải Ra




Từng hành động cử chỉ của Giai Tử Trạch đều bị Giai Vân nhìn thấy. Cho dù trong lòng Giai Vân tức giận nhưng không nói ra, chỉ nói: “Tử Trạch à, cháu cũng không phải không biết chuyện của ba cháu. Bây giờ đang là thời điểm đặc biệt, sao cháu có thể tùy tiện dẫn người về nhà chứ?”

Giai Tử Trạch im lặng…

“Cháu có biết bây giờ nội bộ Minh Triệu hỗn loạn tới mức nào không? Cháu thật sự cho rằng ba cháu bị trúng gió nên mới liệt nửa người dưới à?” Giai Vân rất bình tĩnh nói.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Giai Tử Trạch giật mình hỏi.

Anh ta đã hỏi qua bác sĩ riêng của Giai Nhất Phong, bác sĩ nói ba anh ta quả thật là bị trúng gió liệt nửa người dưới nên đi khó khăn, mới phải nằm ở trên giường. Hơn nữa ý thức của Giai Nhất Phong hình như cũng xuất hiện sự xáo trộn, bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

Giai Vân nháy mắt ra hiệu với dì Trương phía sau, dì Trương hiểu ý lùi lại và đóng cửa biệt thự lớn.

“Tử Trạch, cháu thật sự làm cô và ba cháu thất vọng quá. Năm năm mà cháu vẫn chưa làm xong chuyện kia.” Trong giọng nói của Giai Vân hình như vô cùng thất vọng.

Giai Tử Trạch lại im lặng. Anh ta đi Pháp, ngoài mặt là du học nhưng trên thực tế lại thực hiện một nhiệm vụ bí mật, chỉ có Giai Nhất Phong và Giai Vân biết bí mật này.

“Cô… Chuyện này không dễ dàng như vậy. Nước Pháp có rất nhiều thế lực, chúng ta từ ngoài tới thật sự rất khó đánh vào trong.” Giai Tử Trạch vừa nhớ lại tình hình khi ở nước Pháp, vừa nói.

“Cô không quan tâm!”

Giai Vân nói như chém đinh chặt sắt: “Bây giờ ba cháu bệnh nặng hôn mê, cô phải từ Anh trở về là để ổn định khả năng ảnh hưởng của ba cháu và nâng đỡ cháu lên vị trí trong hội đồng quản trị. Cháu tốt nhất đừng làm loạn cho cô. Ngày mai, cô sẽ đích thân tới tham dự cuộc họp của hội đồng quản trị. Cháu đi thăm ba cháu, đồng thời cũng phái một vài người đi điều tra nơi ba cháu bị trúng gió và tình hình lúc đó. Cô nghi ngờ chuyện của ba cháu là do có người âm mưu hãm hại.”

Giai Tử Trạch nói: “Được rồi, cháu sẽ đích thân đi làm chuyện này.”

Thấy dáng vẻ hối hận của Giai Tử Trạch, Giai Vân thở dài khẽ nói: “Cô cũng biết năm năm qua cháu ở nước Pháp đã phải chịu rất nhiều cực khổ, nhưng chúng ta thật sự không có nhiều lần năm năm nữa. Cổ phần của nhà họ Giai chúng ta ở trong giới xã hội đen lại giống như một miếng bánh ngọt lớn không có người trông coi, đám chuột kia vẫn luôn nhìn ngó…”

“Nhưng cô ơi, không phải là cháu không muốn vào chỗ đó mà thực lực của cháu không đủ. Nếu thế lực của chúng ta muốn lớn mạnh thì chỉ có hợp tác với người địa phương, nhưng những người này đâu phải là hợp tác với chúng ta, đó là trắng trợn cướp đoạt. 3 % cổ phần công ty mới đổi được một lần hợp tác, bọn họ thật sự tính toán quá hay rồi.”

“3 %?” Giai Vân nghe được mấy chữ này thì mí mắt cũng không nhịn được mà giật giật. Dù thế nào, bà ta cũng không nghĩ tới những người này lại dám mở miệng lớn như vậy.

Giai Vân thở dài một tiếng, nói: “Vậy thì có cách nào? Lẽ nào trơ mắt nhìn thành quả mà ba cháu đã phấn đấu cả đời cứ chảy về hướng đông vậy sao? Thôi đi, cứ để cô suy nghĩ chuyện này, về sau cháu đừng dẫn một vài người phụ nữ chẳng biết ở đâu về nhà nữa, biết không? Cháu cũng biết là con nhóc Tiểu Nhã thích cháu mà.” Giai Vân nói xong đi thẳng lên tầng, để lại Giai Tử Trạch ở trong căn phòng vắng vẻ.

Như Ý ngồi ở tầng trên cùng. Chỗ tầng trên cùng của biệt thự dùng kính công nghiệp làm thành một lều tránh mưa, ngồi ở bên trong có thể nhìn ra được bầu trời sao xa xôi, Như Ý ngồi ở bên trong vừa uống cà phê, vừa xem quyển sách trên tay.
Loading...


Bỗng nhiên, có những tiếng bước chân vọng đến. Như Ý ngẩng đầu, chỉ thấy Giai Vân mặc áo ngủ đứng ở trước mặt cô.

“Cô Như Ý thật biết cách hưởng thụ, một trà một sách một người…” Giai Vân cũng không khách sáo, ngồi xuống ghế sofa đối diện Như Ý.

Như Ý để quyển sách trên tay xuống, nói: “Chất thơ của bác gái đúng là rất hay. Cảnh vật ở đây rất tốt, rất yên tĩnh, cho nên tôi mới ngồi một lát. Nếu bác gái thích, vậy Như Ý sẽ không quấy rầy bác gái nữa…” Cô nói xong thì đứng dậy định rời đi.

“Ngồi xuống!” Giai Vân đột nhiên quát.

Như Ý không đoán được bà ta nói thay đổi sắc mặt là thay đổi sắc mặt như vậy.

Như Ý nghe vậy dừng bước, trong lòng thầm thở dài nói. Khó khăn đầu tiên của cô sau khi đi tới Hong Kong cuối cùng đã tới rồi.

“Có chuyện gì sao?” Như Ý nói với vẻ không thèm quan tâm.

“Tôi có lời muốn nói với cô…”

“Nhưng tôi lại không thấy mình có lời gì có thể trả lời bác được. Thật xin lỗi, đêm đã khuya, tôi cũng buồn ngủ rồi.” Như Ý nói xong lại rời đi.

Giai Vân không ngờ Như Ý tự mãn như vậy, dáng vẻ dầu muối đều không nhận, bà ta vội vàng đứng lên nói: “Nếu cô không lập tức dừng lại cho tôi, cô sẽ hối hận cho xem.”

Như Ý dừng lại, trong mắt hiện ra chút tức giận, nói: “Bà Giai Vân, mong bà chú ý tới lời nói của mình.”

Giai Vân đang chạm đến điểm mấu chốt của cô.

“A!” Giai Vân cười lạnh nói: “Có người… luôn tưởng mình là nhân vật lớn, lại không biết ở trong mắt người khác, cô ta chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Món đồ chơi… chính là thứ chơi chán thì vứt đi… Có lẽ… cô có thể hiểu được ý của tôi.”

“Thật xin lỗi, tôi không có nhiều thời gian để chơi trò giải đố ở đây. Nếu không có chuyện gì, tôi lại đi đây.” Như Ý mới đi tới cầu thang thì đột nhiên xoay người lại, nói: “Có vài điều tôi phải nhắc nhở bà Giai Vân đây, không nên miễn cưỡng áp đặt suy nghĩ trong lòng mình vào người khác, có câu bản thân mình không muốn thì đừng làm với người khác. Tôi muốn nói cho bà biết, tôi rất ôn hòa dễ bảo nhưng không có nghĩa là tôi sẽ nhẫn nhục chịu đựng.” Như Ý nói xong cũng không dừng lại, trở lại trong phòng của mình.

Cô lười nói chuyện với loại người luôn tự cho mình là đúng này.

Cô đương nhiên sẽ không biết, Giai Vân bị cô chọc tức tới mức tóc cũng sắp dựng ngược rồi.

“Đúng là con nhóc không biết trời cao đất rộng. Sau này cô cứ chờ mà xem!” Giai Vân phẫn nộ ném quyển sách trên bàn vào góc tường.

Không thể nghi ngờ, cuộc sống của Như Ý ở nhà họ Giai sau này sẽ càng lúc càng khó khăn, nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ mượn quan hệ của Giai Tử Trạch để tiến vào phạm vi này, bây giờ đã có tiến bước rõ ràng, nếu cần thiết thì cô sẽ lựa chọn rời đi. Cho nên uy hiếp của Giai Vân hoàn toàn vô hiệu đối với cô. Nhưng Như Ý thật ra vẫn cảm thấy tiếc nuối nếu phải mất đi người bạn Giai Tử Trạch này. Dù sao Giai Tử Trạch đối xử tốt với cô, cô không thể không biết.

Như Ý về trong phòng và đang chuẩn bị đi ngủ, trong lúc vô tình lại phát hiện điện thoại mình đổi với Minh Ngôn Hạo ở trong công viên đang đặt trước bàn trang điểm.

Cô nghĩ lại, tối mai chính là thứ bảy, bí mật kia cũng tới lúc nên giải rồi.

Cô phải làm sao để tìm Minh Ngôn Hạo nói chuyện đây? Cô không biết bây giờ Minh Ngôn Hạo ở đâu, cũng không số điện thoại của anh ta. Nếu qua tối mai mà người kia không nhìn thấy Minh Ngôn Hạo, như vậy sẽ không có cách nào vạch trần được bí mật này.

Suy nghĩ nhiều lần, Như Ý vẫn quyết định khởi động máy. Trước mắt cũng chỉ có cách chờ Minh Ngôn Hạo gọi điện thoại qua.

Như Ý chợt nhớ tới cameras mình để bên trong khách sạn. Cô vội vàng để điện thoại di động xuống, mở laptop và thành thạo nhập một dãy số vào, thành công xâm nhập vào tín hiệu vệ tinh của Hong Kong nối liền với camera trong phòng khách sạn.

Bốn cửa sổ lập tức chiếm hết màn hình laptop.

Trong phút chốc, tim Như Ý đập rộn lên, mặt đỏ bừng, có kích động muốn tắt laptop…

Bởi vì, thứ mà hai camera lắp trong phòng quay được lại là một nam một nữ đang trần truồng, triền miên ở trên giường.

Nhưng dần dần, cô đã bị hai người trên màn hình mê hoặc…

“Chà chà! Người phụ nữ này không tệ, nhưng người đàn ông kia lại…” Như Ý xem không chớp mắt, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu.

Nếu để cho đôi nam nữ đang triền miên trong khách sạn biết được, chắc hẳn bọn họ sẽ nôn ra máu mất…

Xem một lát, Như Ý đột nhiên vỗ đầu, chợt nhớ ra: “Không trách được mình cứ thấy thiếu cái gì, hóa ra là thiếu âm thanh…”

Hôm nay cô và Âu Dương Tuyệt cầm bốn cái camera và một máy phát không dây nhưng quên mang theo máy ghi âm.

Làm thế nào đây?


Bây giờ mà đi tới đó thì chắc chắn không được. Ngày mai, người thần bí kia sẽ đặt phòng này này. Trong đầu Như Ý không ngừng nghĩ cách khắc phục.

Bỗng nhiên, Như Ý nhìn màn hình laptop và dần dần im lặng. Cô hình như có thể nghe được, nói đúng hơn là nhìn thấy người bên trong nói chuyện.

Người đàn ông nói: “Anh lợi hại không…”

Người phụ nữ nói: “Rất lợi hại, người ta cũng… nóng quá… Em muốn uống nước…”

Người phụ nữ kia hình như quá mệt mỏi, nói chuyện có phần không rõ được, Như Ý cũng không nhìn thấy rõ.

Trong đầu Như Ý lập tức liên tưởng đến một từ ngữ, đọc môi!

Cô không ngờ lại hiểu được đọc môi.

Tại sao lại như vậy? Ở trong trí nhớ của cô, cô căn bản chưa từng tiếp nhận huấn luyện về phương diện này.

“Lẽ nào điều này có liên quan tới quá khứ của mình à?” Như Ý nghĩ tới đây thì lập tức tắt những video khiến người ta đỏ mặt kia lại, lục tìm có tài liệu có liên quan tới đọc môi.

Đọc môi là dựa vào nhìn môi của người khác chuyển động lúc nói chuyện dẫn tới hiểu được người khác nói gì. Đây là một kỹ năng rất khó, cần luyện tập rất nhiều.

Điều đáng để Như Ý chú ý nhất là, một vài quân đội, bộ đội bí mật đều thiết lập huấn luyện đọc môi riêng…

Quân đội, lại là quân đội!

Như Ý lại nghĩ về những thứ mình biết, bản lĩnh của cô rất lợi hại, ý thức nhạy bén, kiến thức về máy tính không học cũng biết, bây giờ lại biết đọc môi.

Lúc này, ngay cả bản thân cô cũng không biết rõ cô là một người thế nào.

Như Ý tắt laptop và nằm ở trên giường suy nghĩ, cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào. Cô chỉ biết rạng sáng hôm sau thì nghe được những tiếng gõ cửa chói tai.

Cô mơ mơ màng màng mở cửa, chỉ thấy Giai Tử Trạch mặc bộ đồ trang bị dành cho người đi xe đạp, mỉm cười nói với Như Ý: “Cô còn chưa ngủ tỉnh à? Hiếm khi hôm nay là thứ bảy, càng hiếm hơn là hôm nay lại đẹp trời như vậy. Chúng ta cùng đi xe đạp đi.” Trong khi nói chuyện, Giai Tử Trạch còn chớp chớp mắt nhìn Như Ý, rõ ràng có chuyện gì đó muốn nói với cô nhưng không tiện nói ở đây, không thể làm gì khác hơn là tìm một cơ hội ra ngoài với cô.

Như Ý xoay người nhìn đồng hồ trên tường. Đã gần chín giờ rồi. Cô ngủ tiếp cũng không tiện. Bởi vậy cô gật đầu trong ánh mắt đầy mong đợi của Giai Tử Trạch và nói: “Tôi thay quần áo đã.” Cô nói xong thì đóng cửa lại.

Như Ý thay bộ quần áo do dì Tăng mang tới.

Bộ thể thao màu trắng ngắn tay mặc ở trên người Như Ý trống rất nổi bật, giống như khí chất hoàn toàn thay đổi làm người ta có cảm giác tắm trong ánh mặt trời.

Hai chiếc xe đạp leo núi đã được chuẩn bị sẵn, để ở cửa. Như Ý và Giai Tử Trạch lần lượt lên xe và đạp ra ngoài.

Giai Vân đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn tất cả những điều này.

“Thưa cô, bữa sáng đã chuẩn bị xong.” Dì Trương ở phía sau bà ta khẽ nói.

Giai Vân quay người lại, nói: “Cất hết đi, giúp tôi chuẩn bị chiếc xe, tôi muốn đến chỗ ông cụ bên kia.”

Trên đường, Giai Tử Trạch cũng không đạp quá nhanh, khống chế tốc độ song song với Như Ý.

“Trước đây cô từng đi xe đạp rồi à?” Giai Tử Trạch hỏi.

“Có, nhưng hình như là chuyện trước đây rất lâu rồi.” Như Ý vừa cảm nhận hơi nóng của mặt trời, vừa ngắm phong cảnh trên đường.

Đây chính là một cảm giác rất thoải mái…

Cuộc sống càng đơn giản lại càng vui, Như Ý bắt đầu dần dần thích cảm giác này. Nói đúng ra là thích sự đơn giản của Giai Tử Trạch, bởi vì Giai Tử Trạch luôn luôn nhân nhượng cô như vậy.

“Cô cần phải cười nhiều hơn. Trông cô cười rất xinh…” Giai Tử Trạch nói.

“Sao anh lại nói vậy? Tôi vẫn luôn cười mà.”

“Tôi lại không cảm thấy vậy. Cho đến tận bây giờ, những lần tôi thấy nụ cười của cô có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lần đầu tiên là ở khách sạn, lần đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt…”

Giai Tử Trạch vừa đạp xe vừa cẩn thận đếm các loại cảm giác khi anh ta nhìn thấy Như Ý lúc đó.