Như Ý yên lặng tiêu hóa tin tức trong những lời này, Hà Tiểu Bàn không để ý đến hình tượng mà ăn uống thả ga, sau khi no nê, Hà Tiểu Bàn mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Đói chết tôi rồi.”
Như Ý nói: “Chẳng lẽ cậu chủ anh ngược đãi anh, không cho anh ăn cơm à?”
“Không không không! Cậu Giai đối xử với tôi rất tốt, chỉ là hoàn cảnh tối qua như vậy, đừng bảo là ăn cơm, ngay cả thời gian đi xuỵt xuỵt cũng không có.”
“Nếu bận rộn như vậy, nhẽ ra anh phải ở bên cạnh ngài Giai giúp đỡ chứ, vì sao lại chạy đến tìm tôi?”
“Cậu chủ lo lắng một mình cô ở khách sạn nên sai tôi dẫn cô đến biệt thự làm quen với hoàn cảnh trước một chút, nếu như buổi chiều không có việc thì cậu chủ sẽ trở về, cô cảm thấy thế nào?”
“Nếu ngài Giai đã có sắp xếp, cũng không cần hỏi tôi nữa, bây giờ anh ta là Boss, tôi là người làm việc cho anh ta.” Như Ý cười nói.
“Không có vấn đề, vậy đi thôi.” Hà Tiểu Bàn nói xong, gọi bồi bàn đến tính tiền, sau đó Như Ý đi lên thu dọn quần áo, thật ra cũng không nhiều đồ lắm, rồi lên xe của Hà Tiểu Bàn, đi về phía Loan Tử.
Chỉ lát sau, xe lái vào trong một tiểu khu, bên trong là biệt thự san sát, Hà Tiểu Bàn dừng lại trước một căn biệt thự độc đáo.
“Đến rồi.” Lúc này tiếng nói của Hà Tiểu Bàn vang lên.
Như Ý vừa xuống xe, hai dì chừng bốn năm mươi tuổi từ trong biệt tự đi ra.
“Chào buổi sáng Hà quản gia!”
Hà Tiểu Bàn gật đầu, sau đó nói với Như Ý: “Đây là dì Trương và dì Tăng, từ khi cậu chủ còn bé đã bắt đầu chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho cậu chủ, có gì cần cứ nói với các dì, coi như nhà mình là được rồi.”
Như Ý thong dong đi vào trong biệt thự, vừa quan sát trang trí trong biệt thự vừa nói: “Hà quản gia, anh từng nói câu này với bao nhiêu người phụ nữ rồi?”
Hà Tiểu Bàn đi theo sau sững lại, thịt mỡ trên mặt vô tội run rẩy, nói: “Mặc dù thoạt nhìn cậu chủ chơi bời trăng hoa, nhưng cũng sẽ không làm bậy.”
Trong lòng Hà Tiểu Bàn thầm nói: “Người phụ nữ này quá lợi hại, tùy tiện nói một câu đã có thể đoán được nhiều chuyện như vậy, sau này vẫn phải cẩn thận hơn mới được.”
Như Ý đi đến trước một bức tranh, đột nhiên dừng bước, nở một nụ cười ngây thơ: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, không cần căng thẳng, sao thế? Anh toát mồ hôi? Không phải là bị bệnh rồi chứ!”
Hà Tiểu Bàn vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán nói: “Chắc là tối qua bị điều hòa thổi vào nhiều, cảm lạnh rồi, tôi đi về tắm nước nóng trước, cô Như Ý cô tùy tiện đi xem đi, nhưng đừng đi quá xa, có chuyện gì thì gọi dì Trương và dì Tăng.” Bàn Tử nói xong rồi vội vàng đi lên tầng trên.
Loading...
Sau khi Bàn Tử lên tầng, một mình Như Ý tùy ý đi lại trong biệt thự.
Biệt thự xây theo lối kiến trúc châu Âu, có tất cả ba tầng, đằng sau biệt thự có một vườn hoa nhỏ, bên trong trồng không ít hoa hồng màu trắng, nhưng mà đã qua mùa nở rộ từ lâu, cánh hoa rải rác khắp sân, trắng lóa như tuyết.
“Khi những bông hoa hồng này nở rộ, chắc là rất đẹp.” Như Ý khẽ nói.
Dì Trương đi sau lưng nhỏ giọng nói: “Những hoa hồng trắng này là cô Tiểu Nhã trồng, cậu chủ rất thích.”
“Tiểu Nhã?” Như Ý hỏi.
“Suýt nữa quên nói, cô Tiểu Nhã tên là Lưu Tiểu Nhã, là em họ của cậu chủ, cũng là thanh mai trúc mã của cậu chủ, nhưng bây giờ đi du học ở nước Anh rồi.” Dì Trương đứng cạnh giải thích.
“Sau đó thì sao?” Như Ý bất đắc dĩ nói: “Tại sao lại muốn nói những lời này với tôi?”
Dì Trương cúi đầu khẽ nói: “Là tôi lắm mồm.”
“Ha ha, thật là buồn cười.” Như Ý nghĩ nói: “Mỗi một nơi trên thế giới này đều không yên bình như vậy.” Giống vậy, ở trong mắt người khác, cô cũng không phải là người phụ nữ tốt lành gì.
Nghĩ đến đây, Như Ý cũng không còn tâm trạng thăm thú, bảo dì Trương đưa mình về phòng, sau đó buồn chán lên mạng.
Một ngày sau đó cô đều ở trong biệt thự, ngoại trừ buổi trưa ra ăn cơm, Như Ý đều chưa từng rời khỏi phòng mình.
Đến chạng vạng tối, Như Ý định ra ngoài chạy bộ, khu biệt thự này được xây dựng dọc theo bờ biển, Hà Tiểu Bàn nói, gần đây có một công viên, chập tối có rất nhiều người đi dạo.
Như Ý mặc quần áo thể thao thoải mái, cầm điện thoại di động rồi chạy ra ngoài.
Sau khi ra khỏi tiểu khu, chạy bộ dọc theo đường nhỏ cạnh núi, lúc mới chạy không có ai, chờ đến khi chạy đến nơi có thể nhìn thấy bờ biển thì bắt đầu có nhiều người hơn, nơi này còn có rất nhiều đôi tình nhân mặc đồ đôi thân mật.
Gió biển nhẹ nhàng thổi lên người Như Ý, cô chỉ cảm thấy mát mẻ thoải mái. Loại cảm giác tự do tự tại này là cảm giác mà cô thích nhất.
Chạy thẳng đến công viên, cụ già và trẻ nhỏ bên trong dần dần nhiều hơn, trong công viên cũng mở âm nhạc nhẹ nhàng du dương, khiến cho mọi người thả lỏng về cả thể xác và tinh thần. Truyện Đoản Văn
“Gia tộc của Giai Tử Trạch xảy ra vấn đề, bây giờ mình làm việc giúp anh ta, nếu như đến lúc đó thật sự cần mình giúp đỡ, mình phải ra tay giúp anh ta thật sao?”
Đối với bản lĩnh của mình, còn cả một ít trí nhớ vụn vặn, Như Ý vẫn rất tự tin, nếu như mình dốc hết sức giúp đỡ, mặc dù nhà họ Giai không thể toàn thắng mấy lão già kia, nhưng cũng có thể giữ vững trạng thái như bây giờ.
Như Ý cũng không biết vì sao mình lại tự tin đến vậy, hơn nữa cũng không biết tại sao phải giúp Giai Tử Trạch, chẳng lẽ cũng là bởi vì Giai Tử Trạch là người đầu tiên cô biết khi đến Hong Kong sao?
“Á!” Đột nhiên Như Ý cảm thấy cánh tay bị người ta va mạnh vào, điện thoại di động cũng bị rơi xuống đất.
“Xin lỗi.” Giọng nói của một người đàn ông từ phía sau vang lên.
Như Ý vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt người đó, phải nói là khuôn mặt một người đàn ông rất đẹp trai, từ từ đến gần, ngay cả hơi thở đặc thù trên người đàn ông cô cũng có thể ngửi thấy, khiến cho cô cảm thấy hơi bối rối, Như Ý vội vàng cảnh giác lui lại hai bước, đánh giá kỹ càng người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông trước mặt rất cao, mặc áo ngắn tay bó sát màu xanh lam đậm, mái tóc rối trên đầu để rất ngắn, tóc bị mồ hôi thấm vào nên hơi ướt.
Đồng tử đen kịt của người đàn ông như có ma lực, dường như muốn hút linh hồn Như Ý vào trong đó.
Sau khi người đàn ông nhìn thấy dáng vẻ của Như Ý, rõ ràng cũng rất sững sờ, nhưng chỉ thoáng cái rồi biến mất, lập tức nhặt điện thoại rơi xuống đất đưa cho Như Ý.
“Cô gái, cô không sao chứ, cần đi bệnh viện khám chút không?” Người đàn ông nhìn như quan tâm, nhưng trong giọng nói lại không có chút thành ý nào, tất cả đều rất lạnh nhạt.
Tay trái bị va của Như Ý hơi tê dại, nhưng thật ra cũng không đáng ngại gì, không cần đi bệnh viện, Như Ý nhận điện thoại di động nói: “Không sao, không cần phiền thế.” Nói xong thì đi sâu vào trong công viên.
Dương Thiên nhìn bóng lưng gầy yếu dần dần biến mất, cổ tay phải hơi di chuyển, trên đó đã nhiều hơn một cái điện thoại di động, giống như đúc với điện thoại trong tay Như Ý.
“Thật là bất ngờ?” Dương Thiên cũng không đứng nguyên tại chỗ quá lâu, tiếp tục chạy bộ, chạy về hướng giống với Như Ý vừa chạy.
“Vừa rồi tốc độ của người nọ thật nhanh, mình tự nhận bản lĩnh không tệ, thế mà cũng không tránh được.” Như Ý vừa chạy chậm vừa nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi.
Rõ ràng cô đã theo bản năng né tránh, vì sao lại vẫn bị xô ngã.
Là ngoài ý muốn? Hay vẫn là cố ý?
Nhưng cô cũng chỉ suy nghĩ một chút rồi ném ra sau đầu, cầm điện thoại muốn xem giờ, lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
Điện thoại di động trong tay không phải là điện thoại của mình!
“Là điện thoại di động của người kia?” Như Ý dừng bước, xoay người nhìn con đường đằng sau, nhưng không nhìn thấy hình bóng của người đàn ông vừa rồi.
Đúng lúc này, tiếng chuông êm tai từ điện thoại di động trong tay truyền đến.
Là một dãy số không có trong danh bạ.
Nhận, hay là không nhận?
Như Ý do dự, có lẽ là người đàn ông vừa rồi nhận ra nhầm điện thoại, gọi đến?
Nhưng nếu như không phải, mình phải nói cái gì?
Tiếng chuông như bùa đòi mạng vang lên liên tục, cuối cùng Như Ý vấn ấn nút trả lời, nhưng không lên tiếng.
Điện thoại vừa kết nối, lập tức truyền đến tiếng nói vội vàng của một người đàn ông: “Kế hoạch có biến, địa điểm ban đầu bị hủy bỏ, đổi thành chín giờ tối thứ sáu, phòng 2019 khách sạn Paul, quá một phút tôi sẽ lập tức rời đi, tút tút tút…”
Từ đầu đến cuối, Như Ý không nói một lời nào mà điện thoại đã cúp rồi.
“Chín giờ tối thứ bảy, phòng 2019 khách sạn Paul?” Như Ý thấp giọng lẩm bẩm: “Hôm nay là thứ ba ngày mười bảy, đến tối thứ sáu, cũng chính là ngày hai mốt, cũng chính là còn bốn ngày.”
Tin tức này, đương nhiên không phải nói với Như Ý, mà chính là nói với người đàn ông vừa nhầm điện thoại di động kia.
Phòng 2019 khách sạn Paul, rốt cuộc cất giấu bí mật gì?
Tính tò mò của Như Ý lại trỗi dậy.
Cô cũng không định ở chỗ này chờ người kia đến, ai biết người kia có biết điện thoại di động của anh ta bị đổi rồi không, vậy phải chờ đến khi nào.
“Trở về rồi lại nói.”
Khi Như Ý trở lại biệt thự, trời đã tối, vừa đi đến cửa, đúng lúc một chiếc Mercedes dừng ngay trước cổng, Giai Tử Trạch từ trên xe bước xuống.
Giai Tử Trạch cũng nhìn thấy Như Ý đứng trước cổng, còn tưởng là cô ở chỗ này chờ anh ta, bèn vội vàng đi đến nói: “Cô ở chỗ này chờ tôi?”
Như Ý vốn khinh thường đáp lại, nhưng trông thấy khuôn mặt vốn đẹp trai của Giai Tử Trạch phủ đầy mệt mỏi, lời đã đến cổ họng lại bị nuốt xuống.
Như Ý vừa đi vào trong vừa nói: “Nếu anh cho là như vậy thì cũng được thôi.”
“Ha ha.” Giai Tử Trạch cởi áo khoác đưa cho dì Trương, ngồi xuống ghế sofa nói: “Hôm nay có chút việc nên mới về muộn như vậy, ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.” Như Ý nói: “Tôi cũng mới về, về phòng chút đã.” Nói xong thì đi lên tầng trên.
Về đến phòng, sau khi tắm rửa xong lại xuống nhà, đúng lúc ăn cơm.
Không biết Hà Tiểu Bàn đi đâu rồi, dì Trương và dì Tăng cũng không ăn cùng họ, nên trong phòng khách lớn như vậy lại chỉ có hai người Như Ý và Giai Tử Trạch.
Như Ý vén mái tóc mềm mại ra phía sau, ngồi xuống nói: “Những người khác đâu rồi?”
“Lão Hà ra ngoài làm việc nên chỉ còn chúng ta, sao thế? Không quen?” Giai Tử Trạch chu đáo hỏi.
“Ừm.” Như Ý gật đầu, cũng không hỏi tiếp nữa.
Hai người yên lặng ăn cơm, đột nhiên Như Ý nói: “Ngày mai tôi vẫn nên dọn ra ngoài ở thôi.”
Giai Tử Trạch giật mình đặt bát đũa xuống, nhìn thẳng vào Như Ý nói: “Vì sao?”
“Ở không quen!” Như Ý nói.
“Ở không quen?” Giai Tử Trạch bất đắc dĩ cười nói: “Hình như cô còn chưa ở mà.”
“Nơi này lưu giữ ký ức của người khác, tôi ở không quen cũng là bình thường.”
“Ký ức của người khác?” Giai Tử Trạch không hiểu hỏi: “Có phải Bàn Tử lại nói bậy gì trước mặt cô không?”
“Nhất định là anh ta, không có ai lại nhiều chuyện như vậy, chờ anh ta trở về tôi nhất định sẽ dạy cho anh ta một bài học.” Sắc mặt Giai Tử Trạch dần dần sầm lại.