Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 509: Thực Sự Biến Thành Thần?




Ở trên bầu trời một đàn chim nhạn bay qua báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu.

Mộ Dung Tinh Thần tỉnh dậy nhìn thấy Như Ý đang ngủ trên vai mình, đôi mắt hắn loé lên tia ôn nhu, dịu dàng, hắn không nỡ phá hỏng cảnh đẹp này, chỉ đành ngồi im đợi Như Ý tỉnh lại.

Nghe thấy tiếng kêu của chim nhạn, Như Ý từ từ thức giấc, cô nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt của Mộ Dung Tinh Thần, cô bình tĩnh thu lại tầm mắt rồi nhanh chóng đứng dậy.

Mộ Dung Tinh Thần cũng không che giấu vẻ bọc của mình, cô đứng dậy hắn cũng đứng dậy theo.

“Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Như Ý nhìn thấy con đường rộng rãi cách đây không xa tuỳ ý hỏi.

Mộ Dung Tinh Thần đương nhiên hy vọng rằng hai người họ có thể nghỉ ngơi hồi phục, dù sao thì hiện tại chỉ với sức lực của bọn họ, muốn giải quyết triệt để vấn đề này là điều không thể.

“Trước tiên quay về Hắc Hạp đã, sau đó bàn kế hoạch dài hạn!”

Mỗi khi gặp chuyện khó khăn nào đó, Như Ý đều bình tĩnh, Mộ Dung Tinh Thần thậm chí còn bình tĩnh hơn, bình thường trông hắn vô hại như một đứa trẻ, nhưng hắn lại có một con mắt tinh đời, chuyện gì cũng xử lý được, vì vậy hắn có thể giúp Hắc Hạp ngày một to lớn hơn.

Như Ýgật đầu, nhưng sự trầm tính lúc này không còn phù hợp với cô nữa, bởi vì cô thực sự đói chết đi được.

Mộ Dung Tinh Thần nhịn cười: “Trước tiên chúng ta hãy tìm một nơi để ăn rồi tính tiếp!”

Như Ý lúng túng quay đầu lại, tự nhiên cô cảm thấy hơi xấu hổ. Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời cô như thế này, hơn nữa lại còn ở trước mặt Mộ Dung Tinh Thần, không biết tự khi nào, Mộ Dung Tinh Thần đã trở nên khác biệt trong trái tim cô.

Sau khi cùng Mộ Dung Tinh Thần trở về Hắc Hạp, Như Ý thực sự thấy hứng thú với nơi bí ẩn này.

“Hóa ra gọi đây là Hắc Hạp cũng có nguyên do, nhưng tôi thích đấy!”
Loading...


Trên thực tế, theo một nghĩa nào đó, Như Ý và Mộ Dung Tinh Thần giống nhau một cách đáng ngạc nhiên, từ một số sở thích cho đến một số thói quen cũng tương tự nhau.

Mộ Dung Tinh Thần vui mừng khôn xiết, Như Ý thích, có nghĩa là Như Ý sẽ đến đây thường xuyên trong tương lai.

“Nếu thích nàng có thể sống ở đây!” Lúc này Mộ Dung Tinh Thần thế mà nói chuyện hơi vụng về.

Nhưng Như Ýchỉ mỉm cười, không nói gì nhiều.

Cả hai đều làm việc mạnh mẽ và quyết đoán, sau khi băng bó vết thương Mộ Dung Tinh Thần lập tức triệu tập người đến đây.

Như Ý cũng có mặt, khi mọi người thấy có nữ nhân lạ mặt xuất hiện thì cảm thấy không hài lòng, dù sao một nữ nhân tham gia vào cuộc nghị sự của họ, hơn nữa cô lại còn là người xa lạ, rất không thích hợp.

“Mục đích triệu tập mọi người ở đây lần này là để thực hiện hai việc, một là tìm Hồng Đậu, cũng chính là điều tra tăm tích lâu chủ của Tịch Mịch Yên Vũ lâu, việc còn lại là chuyện làm ăn bí mật ở dãy núi Đào Viên lần trước, bây giờ có thể bắt đầu rồi!”

Mộ Dung Tinh Thần căn bản không quan tâm Như Ý ở bên cạnh hắn, theo hắn, Như Ý biết điều cũng chả sao, dù sao trong lòng hắn mọi thứ của bản thân hắn cũng là của Như Ý.

Như Ý trong lòng hơi kinh ngạc, chuyện làm ăn lần trước với núi Đào Viên, lúc ấy Huyền Dạ có nói với mình rằng còn có một nhóm người khác dường như đang muốn ra tay với núi Đào Viên, vậy tức là Mộ Dung Tinh Thần không phải ngẫu nhiên cứu mình. Cô ngây người ra, cổ họng như có thứ gì đó chặn lại.

“Sao vậy?”

Mộ Dung Tinh Thần an bài xong mọi chuyện quay đầu lại nhìn Như Ý, thấy sắc mặt của Như Ý khó nhìn, hắn tưởng rằng Như Ý đang suy nghĩ chuyện gì, nhất thời trở nên lo lắng.

Như Ý nhìn Mộ Dung Tinh Thần, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt hắn, lo lắng là thật nhưng tại sao cô lại nghi ngờ hắn chứ, Như Ý lắc đầu, cô nghĩ cô thực sự nghĩ nhiều rồi, nếu hắn muốn lừa dối cô, tại sao lại phải mạo hiểm như thế vì mình.

“Không sao đâu, ta ổn, nhưng ta muốn ra ngoài làm chút chuyện!”

Như Ý mỉm cười, khuôn mặt dần trở lại bình thường, lúc này cô mới nói ra suy nghĩ của mình.

Mộ Dung Tinh Thần gật đầu: “Được!” Chỉ nói một từ, còn lại hắn không hỏi bất cứ điều gì, dường như không cần thiết phải hỏi thêm về chuyện này.

Như Ý hơi sững sờ: “Ngươi không hỏi ta có việc gì sao?” Như Ý không ngờ Mộ Dung Tinh Thần không hề tò mò tí nào về chuyện của cô.

Mộ Dung Tinh Thần kéo người Như Ý, đôi mắt hắn đầy sự nghiêm túc: “Cho dù nàng làm việc gì ta cũng sẽ ủng hộ, ta tin nàng, tin tất cả!”

Nghe thấy lời này, Như Ý không cách nào hình dung được cảm xúc hiện tại của cô, những gì hắn nói là tin tưởng, tin vào mọi thứ của cô, vừa nãy cô còn nghi ngờ hắn, Như Ý bỗng cảm thấy mình hơi vô lại.

Mộ Dung Tinh Thần nghịch nghịch mái tóc của Như Ý, không nói gì cả mà chỉ mỉm cười đầy cưng chiều.

Như Ý nhìn vào bóng lưng tự do, thoải mái của Mộ Dung Tinh Thần, bỗng nhiên có một vầng hào quang xung quanh hắn, cô không biết có phải mình đã yêu người này không, nhưng có một điều chắc chắn là cô đã hoàn toàn tin tưởng vào hắn.

Sau khi Như Ý ra khỏi Hắc Hạp, cô trực tiếp đến tiệm gạo, tiệm lương thực có dấu kí đặc biệt, rồi thương lượng với họ.

Ban đầu, bọn họ thấy một nữ nhân xinh đẹp như Như Ý, rất nhiều người nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, nhưng sau khi biết được ám hiệu mà Như ý nói với họ.

Những người đó có chút khó tin, một nữ nhân trẻ như vậy, đẹp như vậy lại là chủ nhân của họ, lập tức tỏ thái độ kính trọng.

“Lần trước vì một số chuyện ngoài ý muốn nên ta đã mất liên lạc với mọi người, nhưng ta rất hài lòng vì việc làm ăn của mọi người vẫn đang hoạt động rất tốt, ta nghĩ sắp tới để các ngươi làm việc sẽ không có vấn đề gì, lúc ấy ta sẽ phái người thông báo các ngươi từng bước từng bước làm, biết chưa?”

Giọng nói của Như Ý không mặn không nhạt, nhưng từng từ từng chữ lại vang lên như tiếng đinh đóng vào trái tim họ một cách vững chắc, những người này được chọn bởi thủ hạ của Như Ý vì vậy nàng vô cùng tín nhiệm họ.

“Đúng rồi, ta muốn các ngươi tìm nữ nhân này cho ta!”

Như Ý đưa bức chân dung vẽ Hồng Đậu cho một số chủ sự khác, hy vọng rằng họ sẽ chú ý hơn, nếu Mộ Dung Tinh Thần đã cho thủ hạ của mình điều tra tăm tích chủ lâu Tịch Mịch Yên Vũ lâu thì cô dùng cách khác thử tìm vậy.


Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Như Ý đem mật lệnh của mình làm một cái khác để họ đeo một cái, nhưng mỗi món đồ ấy lại khác nhau hơn nữa, mỗi thứ đều có khí tức khác nhau, một khi mỗi người nhận được đồ rồi thì đồ vật đó sẽ có khí tức khác, tránh việc có người hãm hại chủ sự, cố ý cầm đồ mạo danh chủ sự của mình, đây là một phương pháp rất tốt.

“Bành thúc, thúc sắp xếp, mua cho ta một cái viện ở khu vực trung tâm này, mua cái to một chút, ta muốn sống ở đây một thời gian!”

Người mà Như Ý gọi là Bành thúc là một người ăn xin mà cô đã cứu giúp, lúc ấy có lẽ là phải đói lắm rồi Bành thúc mới đi trộm đồ, cuối cùng không ngờ ông lại bị đánh vô cùng thảm, sau này được Như Ý cứu giúp, biết được Bành thúc không chỗ ăn chỗ ở cô đã giữ lại ở cửa hàng gạo này để lo việc kinh doanh. Bây giờ họ gặp nhau, có lẽ ông cũng là người duy nhất có thể nhận ngay ra Như Ý khi gặp cô.

“Chủ tử, lão nô sẽ đi làm ngay!”

Bành thúc rất tôn kính Như Ý, một phần vì ân sủng cứu mạng của Như Ý, một phần vì Như Ý thực sự có bản lĩnh, khiến ông cảm thấy rất xấu hổ.

Như Ý mỉm cười xinh đẹp như đoá phù dung xinh tươi: “Bành thúc, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi mình là lão nô, chúng ta là người nhà mà!” Như Ý nói lời này, giống như một đứa trẻ làm nũng với trưởng bối, không có chút chiếu cố, lo lắng nào cả.

“Vâng, ta sẽ làm ngay bây giờ!” Không ai ngoan cố, bướng bỉnh hơn Như Ý, Bành thúc thấy tính trẻ con của Như Ý lại nổi lên cũng không nói nhiều nữa, chỉ có thể tiếp tục làm việc.

Thấy không còn việc gì nữa Như Ý mới đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài đi dạo, bây giờ cô không có manh mối nào cả chỉ đành đi tìm Hồng Đậu, mới có thể biết được tung tích của Hắc Huyền Lệnh này, những việc khác thì từ từ giải quyết. Cát Lượng, ta sẽ bắt núi Đào Viên các ngươi phải trả giá bằng máu.

Phố lớn như thế này đến đâu cũng náo nhiệt khác thường, người bán kẹo hồ lô bằng đường ở đâu cũng thấy, Như Ý nhớ đến lúc Tiểu Giai dùng thuật Mê Hồn khiến cô mơ tưởng mình đang được ăn rất rất nhiều đồ ngon, được chơi rất nhiều đồ chơi hay, kẹo hồ lô đường, tượng đất sét, bây giờ những thứ này vẫn còn nhưng người lại không còn nữa.

Như Ý cứ thế bước đi, cô không có mục đích mà cũng không muốn quay lại Hắc Hạp, cô cảm tưởng rằng mình đã không liên lạc với thế giới này trong một thời gian dài, lẽ nào mình biến thành thần luôn rồi!? Như Ý tự cười mình.

“Đánh chết ngươi, tên nhãi con!”

Âm thanh từ phía xa truyền tới, Như Ý còn chưa kịp phản ứng đã có cảm giác bị ai đó đâm vào, sau đó chạy thục mạng tới chỗ xa hơn.

Tiếng la hét từ phía sau càng lúc càng gần, lúc đến gần, hắn thậm chí còn cúi đầu chào Như Ý, không biết là xin lỗi hay có ý gì khác.

Ông lão nhìn thấy cảnh này ở cửa hàng rượu gần đó, nhưng ông ta thấy phản ứng của nữ nhân này hơi lạ.

Như Ý gật đầu đáp lại, như thể cô không quan tâm chút nào rồi tiếp tục tiến về phía trước, thỉnh thoảng lại quay người nhìn đông nhìn tây.

Ông lão trở nên thích thú, vô thức nghĩ rằng Như Ý là một người thú vị, vì vậy ông ta đã đi đến bên Như Ý.

“Như Ý định mua đồ sao?” Ông ta thậm chí còn cố ý đứng bên cạnh Như Ý, không hề khách khí mà hỏi.

Như Ý nhìn lại ông lão, phớt lờ ông ta tiếp tục đi tiếp.

Thấy Như Ý phớt lờ mình, ông lão ngược lại còn cảm thấy ý chí “chiến đấu” sục sôi hơn, rất cá tính! Ông ta thấy một người có cá tính như mình, không ngờ cô nương này lại càng cá tính hơn, nhìn vào mắt cô lúc ấy hoàn toàn trống rỗng, như thể cô đang nhìn vào không khí, khuôn mặt cô lạnh nhạt, không có bất kỳ biểu hiện nào, nhưng lại có thể cảm nhận được thái độ từ chối người từ xa.

Ông lão lại bước về phía trước và ngăn Như Ý lại: “Ta có lòng tốt muốn hỏi ngươi, tránh cho ngươi cảm thấy khó chịu!” Ông lão vừa nói vừa chớp mắt như một đứa trẻ.

Ông ranh con! Như Ý nghĩ ngay ra ba từ này trong đầu, vì tốt cho mình? Cô đúng là có hứng thú luôn đấy.

“Vậy ông nói xem thế nào là tốt cho ta?” Khuôn mặt của Như Ý loé lên ý lạnh như bức tường băng, khóe miệng cô hơi nhếch lên, cho thấy rằng lúc này cô không hề miễn cưỡng nói chuyện với ông lão.

Khi ông lão thấy Như Ý sẵn sàng lắng nghe lời nói của mình, ông ta cảm thấy run rẩy: “Cô vừa bị ai đó đụng phải à?”

Như Ý nhướn mày, có vẻ như ông lão này có đôi mắt sắc bén, nhưng … cô nhìn ông lão, ý cười thêm đậm: “Ông muốn nói gì, cứ nói thẳng đi!”

Khi Như Ý nói xong, cô lờ ông ta, thực ra cô đang nghĩ rằng ông lão này có thể nhìn thấy sự việc, xem ra đây không phải là một nhân vật đơn giản, nhưng cô không tỏ ra nhiệt tình, nếu không thì ông lão sẽ như mở cờ trong bụng. Cô cũng chỉ tuỳ ý nhìn chất liệu các thứ, các loại quạt, hình vẽ linh tinh.

Ông lão thấy Như Ý dường như không hoàn toàn để tâm, ông ta tự hỏi liệu nữ nhân này có phải được làm từ băng hay không, xem ra chỉ đành khiến nữ nhân này sùng bái mình mới được.

“Cô nương không biết đâu, đứa trẻ đó đã lấy trộm tiền của cô nương rồi, nó tráo túi tiền của cô nương thành một hòn đá, ha ha, cô không biết đâu nhỉ! Đó là lý do tại sao ta hỏi cô nương có phải muốn mua thứ gì đó không, ta sợ cô nương đến lúc ấy không bỏ tiền ra được, nữ nhân như thế mất mặt quá đi thôi!”