“Tinh Thần, chàng còn đi được không?” Như Ý nhìn vẻ mặt trắng bệch của hắn, khi nãy dù đau đớn nhưng hắn vẫn không cắn tay Như Ý, cho nên đã sắp cắn nát môi mình rồi, lúc này còn chút vết máu dính phía trên, trong lòng cô thật sự hơi lo lắng.
Mộ Dung Tinh Thần lắc đầu ý bảo mình không sao, sau đó vừa một tay muốn Như Ý đỡ hắn dậy.
“Chúng ta đi thôi!”
Tuy rất suy yếu, nhưng hắn là người luyện võ, những vết thương này hắn đã quen rồi, cho nên cũng không còn sợ nữa.
Hắn vươn một tay khoát lên vai Như Ý, Như Ý không cảm thấy có gì là không ổn cả, dù sao Mộ Dung Tinh Thần cũng bị thương vì mình, hơn nữa chắc chắn lúc này hắn rất yếu.
Hai người cứ thế chậm rãi đi về phía trước, tuy không biết con đường tiếp theo sẽ gặp phải nguy hiểm gì, nhưng nếu đã có thể vào, đương nhiên cũng có thể đi ra.
Như Ý hơi do dừ nhìn Cát Băng bên cạnh, cuối cùng nhắm mắt xoay người đi, chỉ mong hắn ta có thể tỉnh lại sớm một chút, Như Ý thầm nói một câu.
Như Ý đỡ Mộ Dung Tinh Thần đi từng bước đến lối ra.
Tuy tốc độ rất chấm, nhưng dư ý có thể cảm giác được Mộ Dung Tinh Thần đang dùng hết sức lực của mình để phối hợp cùng đi ra ngoài.
“Sao con đường này bị chặn lại rồi?” Như Ý đến gần mới phát hiện cửa đá lúc đi vào đã đóng chạy lại, cô muốn đẩy cửa đá ra, nhưng vì một tay phải đỡ Mộ Dung Tinh Thần cũng hơi lực bất tòng tâm, cô vận chuyển lực lượng trên tay mình, muốn thử xem có thể đẩy cửa ra không.
Mộ Dung Tinh Thần cũng biết Như Ý đang sử dụng nội lực, cố hết sức chống người mình đứng thẳng dậy để không tạo thêm áp lực cho cô.
“Vẫn không đánh ra được sao?” Mộ Dung Tinh Thần thấy Như Ý thở dài tiếc nuối, hơi lo lắng hỏi.
Như Ý lắc đầu: “Không biết khi nãy ông cụ kia đi ra ngoài thế nào nữa, xem ra ông đi vào cũng rất thuận lợi, nhưng chúng ta bị nhốt ở đây, ta cứ có một dự cảm chẳng lành, tựa như nếu thật sự không mở ra được thì chúng ta sẽ mãi mãi không thể ra ngoài vậy!” Trực giác của Như Ý vẫn luôn rất chính xác, cho nên cô cực kỳ lo lắng, cô thấy rất khó hiểu vì sao lại có suy nghĩ này, cảm giác này.
Thấy lo lắng của Như Ý, tâm trạng Mộ Dung Tinh Thần trở nên nặng nề: “Để ta thử xem sao!”
Hắn muốn sử dụng nội lực của mình, có lẽ toàn bộ nội lực có thể mở cửa ra, cho dù không mở ra được cũng sẽ đánh nát nó.
“Đừng…”
Loading...
Như Ý thấy Mộ Dung Tinh Thần duỗi tay qua lập tức vươn tay ngăn hắn lại, tay hai người đan chéo với nhau.
Vào lúc Như Ý còn chưa kịp xấu hổ vì tay mình đặt trên tay Mộ Dung Tinh Thần thì kỳ tích xuất hiện, cái cửa kia lại có thể tự động mở ra.
Như Ý vui vẻ nhìn Mộ Dung Tinh Thần, hai người liếc nhau, sau đó cô nhanh chóng đỡ hắn ra ngoài.
Ra khỏi cánh cửa này, bên ngoài không còn thổi gió lớn như lúc đến nữa, chỉ còn lại sự yên tĩnh, yên lặng đến hơi lạnh lẽo.
Như Ý nhớ tới cuộc trò chuyện của Cát Băng và Cát Lượng khi đó, bọn họ luôn nhắc đến hai người đồng lòng có thể vượt qua cửa ải khó khăn, vậy cô và Mộ Dung Tinh Thần khi nãy coi như đồng lòng sao, cho nên mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn.
Như Ý không nhịn được nhìn về phía Mộ Dung Tinh Thần.
Hai người còn chưa kịp ôn chuyện tình cảm, hang đá ở phía sau chợt ầm ầm sụp đổ.
Như Ý hoảng hốt trong lòng nhìn về phía hang đá, cô nhớ Cát Băng vẫn còn ở bên trong, nói cách khác Cát Băng sẽ bị chôn sống trong đó, cô lại nhớ đến mình ngồi trước cửa sổ, Cát Băng nhoẻn miệng cười với mình. Cô còn nhớ Cát Băng vẽ tranh cho mình, còn nhớ ngày đó Cát Băng vì cứu cô mà nôn nóng như vậy.
“Hắn ta chết rồi!”
Tuy lời này của Như Ý không nghe ra thay đổi cảm xúc, nhưng Mộ Dung Tinh Thần biết cô khó chịu trong lòng.
Hắn tiến lên ôm lấy Như Ý, lúc này hắn muốn xua tan tất cả u ám tích tụ trong lòng cho cô.
Nguồn nhiệt bên người khiến Như Ý tỉnh táo lại, cô không nhịn được cười châm chọc, bây giờ ngay cả mình cũng chưa đi ra ngoài, sao còn có tâm trạng để ý sống chết của người khác chứ, bây giờ cái cô phải quan tâm là người bên cạnh đây.
Như Ý duỗi tay đỡ lấy Mộ Dung Tinh Thần, hai người tựa như đôi vợ chồng lúc xế chiều, sau lưng là một hai cánh hoa đào rơi xuống, không biết lúc này ai đang hát khúc nhạc đau buồn, hoa còn rơi xuống mang theo bi thương.
Lúc Như Ý và Mộ Dung Tinh Thần đi ra, ngoài nhìn thấy mọi thứ suy tàn như khi bọn họ đến, dường như không còn dấu hiệu gì khác, tất cả đều rất im lặng, giống như đang tế những người chết trên đường kia.
Chỗ lối ra, tốc độ của Tiểu Giai không nhanh, hơn nữa vì dãy núi này quá lớn, cộng thêm trước đó Cát Băng bảo vệ hoặc nuôi nhốt nàng ta rất tốt, nàng ta hoàn toàn không đi đâu quá xa, thế cho nên vòng vo rất lâu nàng ta mới tìm thấy nơi gọi là cấm địa kia, trong lòng hơi sợ hãi, không biết mình có can đảm đi vào hay không. Nàng ta suy đi nghĩ lại, mình đi vào có thể bị Nhị đương gia mắng không, nói thế, không phải mình càng không có cơ hội rời khỏi Đào viên sơn mạch với Như Ý, càng không ra ngoài được hay sao, vì thế nàng dứt khoát đứng đợi ở chỗ lối ra của cấm địa này.
Như Ý đỡ Mộ Dung Tinh Thần trải qua khó khăn, đường đi quá xa, cuối cùng cũng chịu được được đến cùng, bây giờ đã có thể đến lối ra rồi, Như Ý vui vẻ trong lòng.
Sắc mặt vui mừng an ủi Mộ Dung Tinh Thần: “Tinh Thần, nhìn thấy không, sắp ra ngoài rồi, chúng ta sắp ra ngoài được rồi!”
Không biết có phải thật sự quá mệt mỏi, hay khi Mộ Dung Tinh Thần nghe thấy đã đến lối ra, chút ý trí kiên trì cuối cùng trong lòng thoáng sụp đổ khiến thân thể của hắn mềm đi.
“Tinh Thần, chàng đừng làm ta sợ!”
Cảm thấy trên người mình bị đè nặng, Như Ý ngơ ngác, vội vàng kiểm tra hơi thở của Mộ Dung Tinh Thần, vẫn cảm giác được còn hơi thở, tuy ngày càng yếu dần nhưng vẫn còn, cô vội vàng bước nhanh ra ngoài.
“Ôi…”
Như Ý khó khăn kéo một người có vẻ cực kỳ đau đớn, không nhịn được phát ra tiếng, cô cũng rất mệt, vừa mới đánh nhau, còn bị con rắn kia hất cũng khiến cô bị thương, bây giờ một mình chống đỡ đi xa như vậy, có thể không khiến cô mệt hay sao.
Tiểu Giai vốn canh giữ ở lối ra sắp ngủ, nghe thấy có âm thanh thì vội vàng dụi mắt.
“Ơ, Như Ý, cô sao rồi!?”
Nhìn thấy Như Ý dáng vẻ chật vật, Tiểu Giai lập tức nhảy đến bên cạnh cô.
Không biết vì sao, lúc này Như Ý nghe thấy giống nói của Tiểu Giai như ngày hạn gặp mưa rào vậy. Giọng nói kia khiến cô nhớ nhưng đến lạ, cô ngẩng đầu nở nụ cười mình cho là đẹp nhất với Tiểu Giai, nhưng nó lại cực kỳ kinh khủng trong mắt nàng ta.
“Tiểu Giai, giúp ta!”
Như Ý nói lời này đã gần như mất hết sức lực, rất yếu ớt.
Tiểu Giai thấy trên vai Như Ý đỡ một người cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn khiêng người giúp Như Ý chuẩn bị rời đi.
Sau khi Cát Băng đi rồi, đến buổi chiều Cát Lượng mới tỉnh lại.
“Nhị đương gia đâu?”
Hắn ta không biết mình đã ngủ bao lâu, sợ chậm trễ thời gian, vừa tỉnh lại, Cát Lượng đã hỏi người canh chừng bên cạnh.
Những người đó thấy thân thể Cát Lượng yếu ớt, sợ hắn ta lo lắng, trả lời cũng ấp úng, rất không chân thành.
“Ta hỏi Nhị đương gia của ngươi đâu?”
Không biết vì sao, trong lòng Cát Lượng chỉ cảm thấy rất áp lực rất nặng nề, cứ thấy như đã xảy ra chuyện gì, khiến hắn ta không thể bình tĩnh được, quát to lên, lại ảnh hưởng đến miệng vết thương của mình, có vẻ rất khó chịu.
“Bẩm… bẩm Đại đương gia, Nhị đương gia dẫn người trong giang hồ vào cấm địa rồi!” Người nọ thấy Cát Lượng hung ác như vậy, lập tức sợ đến mức quỳ xuống đất.
Cát Lượng nghe thấy lập tức mơ hồ, vào cấm địa.
“Xoảng!”
Hắn ta ném bát trong tay mình đi, thuốc cũng không thèm uống, trên mặt đầy lửa giận và lo lắng, Cát Băng à Cát Băng, đệ không thể đợi thêm một lát hay sao? Đệ muốn xông xáo một mình như vậy ư, chẳng lẽ đệ quên lời của phụ thân à? Phải huynh đệ đồng lòng mới có thể biến nguy thành an, bây giờ đệ đối mặt một mình, đệ bảo đại ca nên làm thế nào đây.
“Dẫn ta đến lối ra cấm địa, nhanh lên!”
Cát Lượng lo lắng, nhưng hắn ta như bây giờ không có cách nào vào cấm địa được, cũng chỉ có thể đợi ở cửa.
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Cát Lượng ngồi trên nhuyễn tháp được nâng đến cấm địa, hắn ta đột nhiên quên mất vấn đề quan trọng này.
Tuỳ tùng bên cạnh rất cung kính trả lời: “Bẩm Đại đương gia, từ tối hôm qua đến bây giờ ngài vẫn chưa từng tỉnh lại!”
Cát Lượng tính, đã mười canh giờ, theo lý thuyết phải đi ra an toàn rồi mới phải.
“Các ngươi nhanh lên!”
Trong lòng hắn ta trở nên kích động, nghĩ mình có thể không nhìn thấy đệ đệ nữa, cảm giác đó khiến hắn ta đau đớn trong lòng.
Những người khác nhận được mệnh lệnh cũng tăng tốc.
Vào lúc sắp đến cửa vào của cấm địa này, đúng lúc gặp phải Như Ý và Mộ Dung Tinh Thần, còn có Tiểu Giai.
“Tiểu Giai?”
Như Ý dịch dung thành thế này, đương nhiên Cát Lượng không nhận ra được, hắn ta rất tò mò tại sao Tiểu Giai lại xuất hiện ở đây.
Tiểu Giai vừa thấy là Đại đương gia lập tức sợ hãi lùi về phía sau, nhưng cũng biết phải hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Đại đương gia!”
Cát Lượng không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Như Ý đang không nhúc nhích, hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì? Còn nữa Tiểu Giai, sao ngươi lại ở đây, không ngoan ngoãn ở trong viện đợi Nhị đương gia, chạy đến nơi này làm gì.
Nhắc đến Nhị đương gia, trong lòng Tiểu Giai cũng hơi ngạc nhiên: “Như Ý cô nương, Nhị đương gia của bọn ta đâu? Không phải hắn đi cùng mọi người sao?”
Như Ý nghe thấy giọng nói của Cát Lượng đã sợ hãi trong lòng, cúi đầu không muốn để ý, thật không ngờ dường như Cát Lượng không nhận ra cô, lúc này Như Ý mới nhớ mình bị dịch dung thành dáng vẻ nam tử, cho nên cô nghĩ e rằng mình không dễ bị nhận ra như vậy, thật không ngờ vào lúc quan trọng, Tiểu Giai lại có thể xảy ra sai lầm.
Vừa nghe người nọ là Như Ý, Cát Lượng mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, trong mắt đầy ý thăm dò: “Như Ý cô nương, trên lưng cô là ai thế? Đừng nói với ta cô tay trói gà không chặt còn cứu một thuộc hạ của Đào viên sơn mạch trở về nhé!”
Như Ý ngẫm nghĩ, Cát Lượng không có nhận ra Mộ Dung Tinh Thần, như vậy cô đã sai cứ sai luôn, cũng không quan tâm, dù sao đã bị nhận ra rồi, đưa tay kéo mặt nạ da người xuống, để lộ dung nhan tuyệt trần của mình.
“Cái này chỉ có thể nói là vị nam tử này phúc lớn mạng lớn, nhưng e rằng Nhị đương gia cũng không may mắn như thế!”
Như Ý thấy Cát Lượng bị thương nặng cũng muốn đến đây, trong lòng biết chắc chắn Cát Lượng này là tình thâm ý trọng, lo lắng cho Cát Băng, cô cũng nói qua loa với hắn ta.
“Ngươi, khụ khụ… Ngươi nói cái gì? Đệ đệ ta sao rồi?”
Quả nhiên Cát Lượng có vẻ hơi kích động, ngay cả miệng vết thương của mình cũng vì sự xúc động của hắn ta làm ảnh hưởng.
Như Ý cũng không khách sáo, nói sự thật bên trong cho Cát Lượng: “Rất không may, đệ đệ của ngươi đã chết rồi, còn Hắc Huyền Lệnh thì bị một ông cụ thần bí mang đi!”
Hai câu nói dập tắt tất cả hy vọng của Cát Lượng, đệ đệ không còn nữa, Hắc Huyền Lệnh cũng không còn nữa, nhưng vì sao Như Ý có thể sống sót trở ra, có phải cô nói dối hay không.