Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 471: Thiên Hạ Rộng Lớn, Chuyện Lạ Gì Cũng Có




Thật ra nàng ta cũng đã từng ích kỷ, chỉ là cho dù như thế, nàng ta vẫn nhận được kết cục như vậy, hiện này như này, nàng ta cảm thấy rất tốt, không có được, có lẽ nếu như thật sự mất đi, cũng sẽ không đau như vậy.

Thật ra, mỗi một nữ tử, sau lưng đều sẽ có một đoạn tổn thương như vậy, chỉ là sau khi tổn thương, không nên ngốc nghếch khiến bản thân bị thương thêm nữa.

Huyền Thiết dựa theo yêu cầu của Như Ý, sau đó nhận lúc Cát Lượng Cát Băng còn chưa trở về thì đến Đào Viên sơn mạch, lén lút lẻn vào Đào Viên sơn mạch, sau đó đánh chết một người có nét hao hao giống mình, dịch dung thành dáng vẻ của hắn.

“Đại Phúc à, ngươi dạo này làm sao vậy, mau chóng đổ đầy nước đi!”

Người được gọi là Đại Phúc chính là Huyền Thiết dịch dung thành, hắn bây giờ đến Đào Viên sơn mạch trước, muốn làm quen tình hình ở nơi này.

“Phong bá, ta đến rồi, sắp xong rồi!” Huyền Thiết đáp lại, mau chóng nhấc cái thùng đi ra.

Phong bá thấy tình cảnh của Đại Phúc này thì thở dài: “Đứa trẻ này lẽ nào thật sự bị hồ đồ rồi, cái gì không nhớ cũng không nói, ngay cả mấy chuyện không phân làm thì cũng làm, haizz!”

Huyền Thiết cũng thông minh, hôm đó sau khi đánh chết Đại Phúc, sau đó hắn sợ sau khi hắn dịch dung sẽ bị lộ nên cố ý đập vào chỗ nào đó, đợi khi hắn tỉnh lại thì hắn nói bản thân cái gì cũng không nhớ nữa, bởi vì tên Đại Phúc này là cô nhi, Phong bá này cũng coi như nhìn thấy Đại Phúc lớn lên, cho nên cũng không nhịn được mà giúp hắn.

Huyền Thiết thấy bên cạnh không có ai, lúc này lần dò tìm kiếm con đường quen thuộc trong Đạo Viên sơn mạch, hắn cuối cùng cũng biết cái gì gọi là Đào Viên sơn mạch rồi, ở đây hoa đào rất nhiều còn kỳ lạ, hơn nữa mùa thu rồi, ở trong sơn mạch này, hoàn toàn không có nhiệt độ như bên ngoài, rõ ràng là ôn hòa, hoa đào nở rộ, thật đúng là thiên hạ rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Hắn lần này chủ yếu là muốn xem thử địa phương của mấy chủ tử của sơn mạch này, còn cả nếu như chạy trốn, đường nào tiện đi nhất.

“Đại Phúc, ngươi ở đây làm gì Còn không đi gánh nước, cẩn thận ta nói với Phong bá! Hôm nay hai vị đương gia sẽ trở về, ngươi còn không nhanh chóng đi gánh đầy nước đi!”

Một đại thẩm mặt toàn thịt nhìn thấy Huyền Thiết, lớn tiếng gọi, hoàn toàn không có sự dè dặt của nữ tử.

“Haizz, ta biết rồi, vậy nhờ tỷ tỷ chỉ đường cho Đại Phúc, Đại Phúc sau lần ngã trước, đầu không được tinh nhanh nữa!” Huyền Thiết cười ngốc nghếch, còn không nhịn đưa tay lên gãi gãi đầu, biểu hiện sự ái ngại của mình.

Nữ nhân đó vừa nhìn cũng đáng tuổi đại thẩm, khi nghe Đại Phúc gọi là tỷ tỷ thì trong lòng nở hoa: “Không ngờ tiểu tử ngươi, ngã một cái, ngược lại mồm mép cũng ngọt lên, nào nào, ngươi hôm nay khiến tỷ tỷ vui, tỷ tỷ sẽ chỉ đường cho ngươi!”
Loading...

Nói rồi, nữ nhân đó kéo lấy Huyền Thiết, sau đó chỉ ba con đường trước mặt nói: “Nhìn thấy không, con đường bên trái này giống với đường chỗ ngươi gánh nước, đường ở giữa thông với đường đến chỗ ở của đại đương gia và nhị đương gia, con đường bên phải người cũng phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được đi sai, con đường này thông tới cấm đại của Đào Viên sơn mạch của chúng ta, ngươi tuyệt đối không được đi vào, nếu không không có mạng lớn như lần trước đâu!”

Huyền Thiết nghe thấy nữ nhân này nói, cố ý giả vờ ngoan ngoãn thành thật gật đầu: “Ta biết rồi, cảm ơn tỷ tỷ!” Nụ cười trên mặt hắn còn đẹp hơn hoa nở rộn, trong lồng lại âm thầm ghi nhớ mấy con đường này.

“Vậy tạm biệt tỷ tỷ, Đại Phúc đi gánh nước đây, nếu không trễ thật sự sẽ bị Phong bá mắng mất!” Huyền Thiết nói xong thì muốn rời khỏi.

Nữ nhân đó cười cười, xau xay tay cũng không giữ hắn: “Đi đi, đi đi, đi mau!”

Huyền Thiết vừa đi vừa suy nghĩ tiếp sau đây sẽ làm gì, hắn có phải nên quan sát tình hình trước, đợi hiểu rõ bọn họ đối đãi với Phinh Đình như thế nào rồi mới hành động không.

“Đại ca, tiếp theo đây, chúng ta trước từ trong miệng của Phinh Đình này lấy được chút tin tức, sau đó mới có thể tiến hành kế hoạch một cách tốt nhất được!” Cát Băng về đến Đào Viên sơn trang, rõ ràng tinh thần rất sảng khoái.

Cát Lượng cũng cảm thấy vui vẻ nói: “Vẫn là ở nhà thoải mái nhất, chuyện này giao cho đệ, ca tin tưởng đệ, đợi đệ hỏi được cái gì, chúng ta tiếp tục thương lượng bước tiếp theo sẽ làm như thế nào!”

Điều này thật ra vừa hợp ý của Cát Băng, hắn thật sự không muốn nói mấy thứ này cho Cát Lượng, nếu không sẽ uổng phí sự vất vả của bản thân những ngày gần đây, chịu bao nhiêu nỗi tức giận.

Hai người trở về phòng của mình, sau đó đi tắm rửa.

Cát Băng đứng ở cửa, nhìn hoa đào bên ngoài, trong lòng khá thỏa mãn.

Hắn từ trong ngực rút ra con sâu nhỏ đó, sau đó mặt mày thích thú nhìn thử, rồi đi về một hướng.

“Nhị đương gia!”

Trên đường, mấy nha hoàn vẫn cung kính quỳ xuống trước hắn.

“Phinh Đình cô nương bây giờ đang làm gì?” Cát Băng đứng trước phòng của Phinh Đình, kéo lấy một nha hoàn hỏi.

Nha hoàn đó quỳ ở trước mặt Cát Băng: “Bẩm nhị đương gia, Phinh Đình cô nương luôn ở trong phòng, cũng không biết đang nghĩ cái gì!”

Cát Băng khẽ gật đầu, sau đó tự mình đi vào phòng của Phinh Đình ngồi.

“Phinh Đình, ngươi đang nghĩ gì mà nhập thần như vậy?”

Một câu nói của Cát Băng, trực tiếp khiến người đang bần thần cũng bị dọa giật mình.

Phinh Đình vỗ vỗ ngực của mình, nhìn thấy người đến, không biết tại sao, lần này nhìn thấy Cát Băng, trong lòng Phinh Đình lại lạnh toát, lẽ nào do lần trước Cát Băng muốn giết mình cho nên mới sợ hãi như vậy, nhưng Phinh Đình lại cảm thấy không phải nguyên nhân này.

“Nhị đương gia, người đến rồi!” Phinh Đình giả vờ cung kính, tận lực che giấu sự sợ hãi vừa rồi.

Cát Băng mỉm cười, cũng không bóc trần nàng ta: “Vừa rồi nghĩ cái gì? Ta thật sự hiếu kỳ, Hắc Huyền Lệnh đó thật sự nhận chủ rồi sao!” Cát Băng nhìn dáng vẻ của Phinh Đình, hắn thật sự có chút hiếu kỳ điều đó làm sao làm được, dù sao Hắc Huyền Lệnh này là giả.

Ánh mắt của Phinh Đình có chút tránh né, mặc dù nàng ta cố gắng khống chế bản thân, nhưng động tác không tự nhiên vẫn lộ ra sự tránh né của nàng ta lúc này.

“Thuộc hạ, thuộc hạ cũng không biết, chuyện này Hắc Huyền Lệnh tự nhận chủ, cho nên thuộc hạ cái gì cũng không có làm, người cũng đã nhìn thấy!” Phinh Đình đem chuyện mà mọi người ai cũng nhìn thấy nói lại cho Cát Băng, giống như đang nhắc nhở Cát Băng, tất cả chuyện này cũng như hắn đã nhìn thấy.

Cát Băng cũng không nôn nóng, chỉ từ từ rút ra con sâu nhỏ mà hắn chuẩn bị sẵn.

“Phinh Đình à, ngươi biết Đào Viên sơn mạch chúng ta hận nhất điều gì không?” Cát Băng vừa nói vừa lấy con sâu từ trong cái hộp nhỏ ra, từ từ vuốt ve nó.

Phinh Đình ở Đào Viên sơn mạch chờ đợi một thời gian dài như vậy, đương nhiên biết, hơn nữa còn biết cực hình như phạm phải những lỗi sai đó, nhưng nàng ta biết bây giờ nàng ta không thể thỏa hiệp được.

“Thuộc hạ đương nhiên biết, là, là phản bội!” Phinh Đình nói tới từ ‘phản bội’, đằng sau lưng cảm thấy lạnh toát, nhưng nàng ta vẫn cứng đầu nhìn vào mắt Cát Băng, Cát Băng không có nhìn nàng ta, chủ sờ con sâu nhỏ trong tay, cười rất vui vẻ: “Thuộc hạ, không có phản bội Đào Viên sơn mạch, xin nhị đương gia minh giám!”

Cát Băng cũng không nói gì, cứ mỉm cười kỳ dị nhìn vào con sâu nhỏ trong tay hắn.


“Không có phản bội sao!” Khi nói câu này, Cát Băng bấu nhẹ vào đuổi của con sâu nhỏ.

Phinh Đình cảm thấy đầu như bị kim đâm vào, đau đớn lan ra khắp cơ thể.

“A! Nhị đương gia!” Phinh Đình lúc này mới biết bản thân bắt đầu xuất hiện loại đau đớn này hoàn toàn không phải vì bản thân đã từng bị thương mà là vì nhị đương gia, nam nhân tàn độc mang vẻ ngoài văn nhã tốt bụng trước mặt.

Cát Băng thấy Phinh Đình ôm đầu, cũng biết uy lực của con sâu nhỏ này không nhỏ: “Đau không?”

Hắn tiến sát đến trước mặt của Phinh Đình, dùng cái miệng khiến người ta ghê tởm hỏi, sự vui vẻ trên mặt so với cô dâu còn vui hơn.

Phinh Đình dần dần cảm thấy đầu của mình không còn đau như vậy nữa, có điều nàng ta không muốn để Cát Băng nhìn thấy: “Nhị đương gia, tha cho thuộc hạ đi, thuộc hạ thật sự không có phản bội nhị đương gia, không có phản bội Đào Viên sơn mạch!” Phinh Đình bày ra bộ mặt đáng thương khiến người khác thấy thương hại, đáng tiếc không bao gồm Cát Băng đã tẩu hỏa nhập ma này.

Cát Băng đứng dậy, ngồi trên chiếc ghế trước mặt Phinh Đình, sau đó nói với Phinh Đình: “Nếu như ngươi nói không nói, ta cũng có thể cố tin tưởng ngươi, có điều vậy cũng phải chứng thực một chút mới được!”

Lúc Phinh Đình còn chưa hiểu ý trong lời nói này của Cát Băng là gì, Cát Băng để con sâu trước mắt mình, sau đó nhìn chăm chú vào con sâu từ từ nói: “Ngủ đi ngủ đi, ngủ đi…”

Âm thanh nối tiếp vang lên, Phinh Đình chỉ cảm thấy âm thanh này sao giống lay động trước mặt của mình còn gọi mình, cô muốn khống chế ý thức của mình nhưng lại phát hiện trong đầu không có cái gì là của mình cả, chậm rãi chìm xuống.

“Ngủ đi, ngủ đi…”

Phinh Đình dưới tác động của âm thanh này, ý thức hoàn toàn bị nhấn chìm, mắt dần dần nhắm lại.

Cát Băng thấy mắt Phinh Đình từ từ khép lại, hài lòng gật đầu, sau đó ta nhìn con sâu: “Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, nghe lời ta nói, dựa theo phân phó của ta, thành thật trả lời câu hỏi của ta, ta là chủ nhân của ngươi, ngươi không được có nửa điểm giấu diếm ta biết chưa?”

Cát Băng vừa dứt lời, Phinh Đình lập tức mở mắt ra, sau đó dựa theo ý trong lời nói của Cát Băng, từ từ đứng dậy, ánh mắt đờ đẫn, những cái khác rõ ràng rất bình thường, từ từ đi đến trước mắt Cát Băng, ánh mắt trống rỗng.

Cát Băng thấy Phinh Đình đi đến trước mặt của mình, trong lòng cực kỳ đắc ý, trên mặt vui như nở hoa, có điều để thận trọng, hắn trước tiên yêu cầu Phinh Đình làm vài chuyện đơn giản.

“Quỳ xuống cho ta!”

Phinh Đình nghe thấy Cát Băng bảo quỳ xuống: “Vâng, chủ nhân!” Nói xong, đã ngoan ngoãn quỳ xuống trước mắt hắn.

Cát Băng hỏi đơn giản Phinh Đình vài vấn đề, nàng ta đều thành thật trả lời, điều này khiến Cát Băng cuối cùng cũng có thể yên tâm hỏi chuyện chính rồi.

“Nói cho ta biết, chuyện nhận chủ rốt cuộc là như thế nào?” Bởi vì Hắc Huyền Lệnh đang ở Đào Viên sơn mạch cho nên mấy chuyện mà người khác nhìn thấy, tin tưởng, nhìn đối với Cát Băng mà nói, điều đó không có một chút độ tin cậy nào.

Ánh mắt của Phinh Đình đờ đẫn, hai mắt nghi hoặc nhìn phía trước, sau đó nói ra mấy từ ‘nam châm cùng dấu đẩy nhau, trái dấu hút nhau’.

Hai mắt Cát Băng khẽ đảo, vẫn không quá hiểu, cái này rốt cuộc là có ý gì. Hắn nhìn con sâu nhỏ của mình, lẽ nào thứ này không linh rồi sao?

“Ngươi nói rõ hơn một chút!” Hắn vẫn có chút không chắc chắn nên đã hỏi lại một lần.

Có điều, rất bất ngờ chuyện đã xảy ra.

Phinh Đình lấy được gọi là Hắc Huyền Lệnh đặt ở bàn bên cạnh, sau đó mở ra trước mặt Cát Băng, bên trên chỉ là một đồ vật bằng sắt rất lớn, sau đó, Phinh Đình lại từ từ tháo nút thắt quần áo của mình ra.

Cát Băng nhất thời bị dọa sợ.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Hắn cảm thấy nhất định con sâu nhỏ này có vấn đề, nhìn con sâu đang ngủ lăn ra, hắn đang muốn giơ tay tóm lấy nó.

Quần áo của Phinh Đình đã được cởi ra, có điều không phải như Cát Băng tưởng tượng về hai gò bồng đào mà là sắt buộc quanh người Phinh Đình như một chiếc áo, Phinh Đình cởi ‘Hắc Huyền Lệnh’ ra, chỉ thấy Hắc Huyền Lệnh không tự chủ mà bám lên người của Phinh Đình.

Cát Băng nhìn thấy cảnh này, khẽ thở phào, trên mặt cuối cùng cởi bỏ được nỗi nghi ngại, hắn không muốn để đại ca của hắn lại nói hắn, hành động vừa rồi của Phinh Đình quả thực dọa chết hắn.

Nghĩ đến thứ này có tác dụng thần kì như vậy, cũng không biết ai lợi hại như thế, vậy mà nghĩ ra nó, xem ra người nhất nhất định không đơn giản, người nghĩ ra thứ đồ này, rất có khả năng chính là người có thể gỡ ra bí mật của Hắc Huyền Lệnh.