Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 459: Chứng Cứ Nói Lên Chân Tướng




“Vừa rồi thực sự cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi tới được kịp thời thì ta còn thực sự không biết phải ứng đối như thế nào!” Phinh Đình nói xong liền muốn đứng dậy hành lễ.

Huyền Thiết vội vàng đỡ lấy Phinh Đình, biết nàng ta bị thương có chút nghiêm trọng nên thời khắc đó lúc tay đụng chạm vào Phinh Đình, sắc mặt Huyền Thiết thay đổi một chút.

Lúc Phinh Đình bị ngón tay của Huyền Thiết đụng chạm vào, tâm bỗng chốc bị lay động một chút, hơi đỏ mặt vội vàng cúi đầu xuống, che lại vẻ thất thố của mình.

Lập tức, bầu không khí có vẻ hơi có chút mập mờ, giống như là cánh hoa vẩy vào không trung, tràn ngập ngọt ngào quỷ bí.

Huyền Thiết phản ứng lại một chút lúc này mới ý thức được tay mình còn đang đỡ lấy tay Phinh Đình liền vội vàng tránh ra, nhìn Phinh Đình sau đó không tự giác xoay người đi chỗ khác: “Thân thể ngươi còn chưa tốt lắm cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, những chuyện khác ngươi tạm thời không cần lo lắng! Huyền Thiết nói xong, nơi nào còn dám dừng lại, lần đầu tiên hắn ta có loại cảm giác chạy trối chết.

Cát Băng chạm mặt Huyền Thiết ở nơi đó kỳ thật trong lòng vẫn có chút không thoải mái, hơn nữa thân phận của nữ tử kia quá mức đặc thù, hắn ta nhất định phải trở về nói cho ca ca mình một chút. Hơn nữa tất yếu phải trở về tìm tòi nghiên cứu một phen, không biết ban đêm như thế nào.

“Nha, ta còn tưởng là vị phiên phiên giai công tử nào đâu? Nguyên lai là Cát Băng, Cát tiểu công tử a!” Ngay lúc Cát Băng vội vàng hướng mặt chạy về phía trước thì một đạo thân ảnh màu đỏ ngăn ở trước mặt hắn ta, trong thanh âm giòn tan còn mang theo châm chọc nồng đậm.

Sắc mặt Cát Băng trở nên có chút tái nhợt, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nữ tử trước mặt vẫn thanh thuần đáng yêu như cũ nhưng vẻ châm biếm trong lời nói lại rõ ràng như vậy, dường như gió thoảng qua cũng có thể nói ra oán ý trong lòng nữ tử.

“Hồng Đậu, nàng vẫn còn vì chuyện lúc trước mà canh cánh trong lòng sao? Lúc ấy ta thật sự không biết cho nên mới sẽ để chuyện kia phát sinh!”
Loading...

Cát Băng nghĩ tới chuyện lúc trước, trên mặt cũng hiện lên tràn đầy áy náy, vẻ mệt mỏi kia đột nhiên hiển hiện ra bên trong sắc trời dạng này vậy mà có chút không hợp nhau.

Hồng Đậu hừ lạnh một cái, cũng không che giấu sự khinh thường trên mặt, đối với nàng ta mà nói cũng không cần phải che giấu, trước khi nàng ta đi một bước lại đem Cát Băng bức lui về sau một bước, ngón tay chỉ về phía Cát Băng.

“Cát Băng, ngươi phải biết, rất nhiều chuyện khi đã phát sinh thì chính là không có biện pháp vãn hồi, ngươi đã làm ra chuyện kia nhưng lại không có đạo lý muốn đi thu hồi, nếu như ngươi chân chính muốn đền bù vậy thì để cho ta báo thù chuyện lúc trước!” Một cái tay Hồng Đậu vươn về phía cây sáo bên hông mình, ánh mắt trở nên lăng lệ, cùng vẻ thiên chân vô tà vừa rồi hoàn toàn không giống.

Cát Băng thở dài một hơi, nhìn về phía Hồng Đậu mang theo nồng đậm thương cảm: “Hồng nhi, nếu như nàng muốn báo thù thì cứ hướng về phía ta tới đi, các nàng đừng lại… Ai! Hết thảy đều là lỗi của ta, ngươi muốn làm gì ta tuyệt đối sẽ không có nửa điểm phản kháng!” Nói xong, Cát Băng cũng không có một chút sợ hãi nhắm mắt lại, không biết loại không sợ này đến cùng là vì hắn ta thật sự muốn dùng cái này trả hết tất cả nợ nần hay là cảm thấy Hồng Đậu căn bản sẽ không đối với mình thế nào!

Hồng Đậu nhìn thấy Cát Băng dạng này chẳng những không hề cao hứng mà ngược lại càng thêm phẫn nộ, tay nàng ta đã siết chặt lại thật sự muốn xông lên để đòi lại tất cả những bất bình mà nàng ta đã phải hứng chịu, thế nhưng lý trí lại luôn luôn nhắc nhở nàng ta không thể làm như vậy.

Tay của nàng nâng lên, cảm giác được nhãn châu Cát Băng chuyển động, tay nàng ta nhoáng một cái đã đến trên ngực Cát Băng bất quá nàng ta không có một chưởng vỗ tới mà chỉ là túm lại quần áo trước ngực hắn ta thành một đoàn, ánh mắt lăng liệt, trên tay cũng rất có cường độ: “Nói cho ta đến cùng hiện tại các ngươi đang chơi trò xiếc gì!” Khí tức nóng ấm hữu ý vô ý phiêu sát mặt Cát Băng.

Cát Băng bị khí tức ấm áp kia thổi tới có chút tâm viên ý mã, bất quá thanh âm băng lãnh cùng thâm ý bên trong lời nói kia khiến hắn ta vẫn luôn ở ranh giới lý trí, không dám có nửa phần lãnh đạm: “Hồng nhi, xin tha thứ ta, ngoại trừ cái này thì cái gì ta cũng có thể nói cho nàng, nhưng thật sự là ngoại trừ cái này ra!” Mặt Cát Băng lộ ra ngượng nghịu cũng không biết làm như thế nào mới có thể khiến lửa giận của Hồng Đậu dịu lại, hắn ta biết mình thua thiệt nàng ta làm cách nào cũng không trả nổi, nhưng nếu muốn để cho mình đem kế hoạch của bọn hắn nói ra, hắn ta cũng không nguyện ý.

Sắc mặt Hồng Đậu bởi vì sinh khí trở nên có chút đỏ bừng, trong ánh mắt cũng đầy lửa giận thiêu đốt mà biến thành màu đỏ: “Cát Băng, nguyên lai chân chính ở trong lòng của ngươi cái gì mới là trọng yếu nhất, mà ta trong lòng của ngươi chẳng phải là cái gì, ban đầu là như vậy, hiện tại cũng là như vậy, mãi mãi cũng vẫn là như vậy, ngươi coi ta là cái gì, ngươi nói đi!” Nước mắt cũng bởi vì lời của nàng ta mà nhao nhao rơi xuống, trượt xuống theo gương khiết bạch vô hà kia của nàng ta khiến cho người ta thấy mà trìu mến yếu đuối.

Cát Băng vừa thấy được nước mắt Hồng Đậu trong lòng khó chịu giống như đao cắt, tay của hắn ta mấy lần muốn vươn ra vuốt lên lông mày đầy vẻ u sầu của nàng ta lau khô nước mắt của nàng ta thế nhưng hắn ta biết hắn ta không có tư cách này nên chỉ có thể thương cảm đứng nhìn Hồng Đậu, khẽ cắn môi nói ra: “Nàng muốn biết cái gì? Về Đào viên sơn của chúng ta thì ta thật không thể nhiều lời, cái này liên quan đến tồn vong của Đào viên sơn chúng ta, còn những cái khác nàng có thể nho nhỏ hỏi ta một chút!” Cát Băng thật sự không đành lòng, hắn ta xem như bắt đầu thỏa hiệp đi.

Trong lòng Hồng Đậu mừng thầm một trận nhưng trên mặt vẫn không có nửa phần vui sướng: “Cát Băng, tồn vong của Đào viên sơn? Ngươi thật sự xác định như thế sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy được đây là ca ca ngươi một mực lợi dụng ngươi sao?” Hồng Đậu vừa nhắc tới Cát Lượng, trong khóe mắt lướt qua hận ý, thật sâu hận ý.

Cát Băng trải qua lời nói của Hồng Đậu thân thể run lên, không, không phải như vậy, hắn ta ở trong lòng nói với mình một lần lại một lần, lúc ngẩng đầu ở giữa lông mi trở nên rất khẳng định: “Huynh ấy nuôi lớn ta từ nhỏ, sao huynh ấy lại thế… Ta biết nàng có ý kiến với ca ca ta thế nhưng là, thế nhưng là ngươi không nên dạng này chửi bới quan hệ giữa chúng ta!” Cát Băng nở nụ cười, tận lực lộ ra tự nhiên chút.

“Đủ rồi!” Hồng Đậu mới lười nhác nhìn thấy khuôn mặt tươi cười này, đối với nàng ta mà nói kia là châm chọc, năm đó chính là như thế, bây giờ nàng ta mới sẽ không để thực chất bên trong Cát Băng lại buồn bực như vậy: “Cát Băng, ngươi biết nụ cười của ngươi có bao nhiêu gượng ép không, nếu như ngươi hoàn toàn tin tưởng ca ca ngươi như vậy vì sao ngươi phải ẩn tàng thế lực cùng thực lực của ngươi như vậy, đừng nói với ta ngươi chỉ có chút bản lãnh này, như thế mới châm chọc cỡ nào, ngươi biết sự hiểu biết của ta đối với ngươi rồi chứ? Cho nên ngươi làm sao có thể gạt được ta!” Hồng Đậu tăng thêm mãnh dược, có một số việc nàng ta không có đưa tin qua cho chủ tử nhưng không có nghĩa là nàng ta không biết, nàng ta biết còn nhiều hơn so với người khác tưởng tượng rất nhiều.

Thân thể Cát Băng run lên giống như là làm quyết định gì, ngẩng đầu nói ra: “‘Hắc huyền lệnh’ là một quyển sách, còn người được Huyền Thiết sơn trang chú ý tuyển ra lần này năng lực nhất định sẽ được Hắc huyền lệnh càng bổ trợ hơn!” Cát Băng nhìn Hồng Đậu một chút, cũng biết nàng ta sẽ không minh bạch nhiều, nên hắn ta mới có thể nói nhiều như vậy.

Thở dài: “Ta chỉ có thể nói nhiều như vậy nàng chậm rãi tham tường đi, còn nữa nàng tốt nhất đừng cùng Như Ý cô nương kia quan hệ quá tốt, đối với nàng không có lợi!” Cát Băng nói xong, tuyệt không lưu luyến liền rời đi, chỉ mong Hồng Đậu có thể chân chính nghe hiểu mình.

Hồng Đậu cố gắng tự hỏi, Cát Băng ngượng ngùng rời đi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, vậy mà không có chú ý tới bên cạnh giả sơn phía sau có một người.

Huyền Thiết rời khỏi chỗ Phinh Đình trực tiếp đi tới chỗ Như Ý báo cáo, mặc dù hắn ta vừa rồi từng có thất thần, nhưng cũng không ảnh hưởng tới chuyện quan trọng hắn ta phải nhớ kỹ cái này.

Nhưng không ngờ giữa đường lúc đi qua cái này Tĩnh phong đình lại có thể nghe được đoạn đối thoại giữa hai người này, mặc dù bởi vì hắn ta tới chậm không nghe được đoạn trước nhưng có hai điểm hắn ta có thể xác định, giữa hai người này từng có chuyện cũ gì đó, còn có một điểm chính là Đào viên sơn chỉ sợ so với mọi người biết đến còn muốn u ám hơn, cũng không biết trong đó đến cùng giấu giếm âm mưu lớn như thế nào.

“Chủ tử, vấn đề này ngài cảm thấy như thế nào?” Hồng Đậu một đường suy nghĩ nhưng làm sao cũng không nghĩ rõ ràng, lời của Cát Băng này rốt cuộc là có ý gì? Nàng ta luôn cảm thấy Cát Băng giống như là biết sự tình gì đó, chuyện kia có thể chưởng khống toàn bộ sự tình phát triển.

Giờ phút này Mộ Dung Tinh Thần đang nằm trên giường, trong ánh mắt cũng không biết là cảm xúc như thế nào, tựa hồ rất thâm trầm, nếu như nhìn một chút phảng phất đều muốn tan vào đi.

Mộ Dung Tinh Thần nghe được vấn đề Hồng Đậu nói, ánh mắt tụ tập đến trên thân Hồng Đậu: “Về sau, ngươi phái người giám thị Như Ý nhiều hơn, nếu có động tĩnh vô luận là nguy hiểm hay là cái gì đều phải trước tiên hồi báo cho ta, biết không?” Một cái tay Mộ Dung Tinh Thần lại nhịn không được xoa lên đồ vật bên hông mình, tựa hồ lại nghĩ tới người nào đó hoặc là chuyện gì.

Hồng Đậu thấy Mộ Dung Tinh Thần lại lâm vào trầm tư, biết hắn ta lại đang tưởng niệm đến người nào đó nên cũng không tiện đợi tiếp nữa, về phần nghi vấn trong lòng mình, xem ra nàng ta cần phải tự mình đi tìm xem vấn đề ở trong đó.

Mặc dù Mộ Dung Tinh Thần đang nhớ tới người nào đó nhưng cũng không ảnh hưởng tới suy nghĩ của hắn ta, Hồng Đậu nói hắn ta cũng là chuyên tâm nghe được đồng thời cũng có lý giải nhất định, mặc dù bây giờ còn chưa thể xác định đến cùng âm mưu của Đào viên sơn là cái gì nhưng hắn ta biết khả năng mình đã đánh giá thấp Đào viên sơn này rồi.

“Người đâu!” Mộ Dung Tinh Thần thanh âm vừa ra, nhiệt độ trong này đều muốn trực tiếp giảm xuống mấy độ, tiến vào nơi này tựa hồ giống như là tiến vào hầm băng.

“Thuộc hạ khấu kiến chủ tử!” Người ẩn giấu ở chỗ tối trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Tinh Thần, bình tĩnh ung dung quỳ trên mặt đất, đối với không khí lạnh buốt này, hắn ta cũng không có một chút e ngại.

“Phái người đi theo dõi nhất cử nhất động cả trong lẫn ngoài của Đào viên sơn, nhớ kỹ, bất kỳ cái gì tuyệt không cũng không được buông tha!”

Khóe miệng Mộ Dung Tinh Thần giương lên, mang theo một cỗ tà khí, còn cả dung mạo tuyệt thế chỉ thuộc về hắn ta kia, tất cả đều tràn đầy tự tin, giờ phút này phảng phất bắt đầu phát sáng.

“Vâng, thuộc hạ cho người đi làm ngay!” Thủ hạ vừa mới xuất hiện, đến vô ảnh đi càng vô tung, tức thời đã biến mất không thấy.

Mặc dù Cát Băng hướng Hồng Đậu nói chút chuyện nhưng cũng không nói rõ, hắn ta cảm thấy bọn họ cũng sẽ không dễ dàng hiểu thấu đáo như vậy, chỉ là hi vọng đến lúc đó có thể cứu Hồng Đậu một mạng, bây giờ kế hoạch của bọn hắn đã đang trong quá trình tiến hành, cho nên cung đã kéo ra làm sao còn có đạo lý đặt xuống được.

“Ca, hôm nay ta phát hiện một người rất quen mặt!” Cát Băng nhớ tới lúc nhìn thấy bóng người ở trong sân kia, mặc dù không khẳng định được một trăm phần trăm nhưng đều nói phải đề phòng cẩn thận, như vậy mình cũng không thể qua loa, đặc biệt là hiện tại trong thời kì phi thường nhạy cảm này.

Cát Lượng thấy Cát Băng khẩn trương như vậy, dưới tình huống bình thường nếu Cát Băng lộ ra khẩn trương như vậy thì chuyện khả năng rất lớn. . Truyện Light Novel

“Ai bảo sắc mặt đệ nhìn khẩn trương như vậy?” Ánh mắt Cát Lượng nhìn về phía Cát Băng vốn phải là ánh mắt quan tâm nhưng vì sao trong đó lại còn có một vòng xem kỹ.

Cát Băng lắc lắc đầu cho là mình nhìn lầm, kia là ảo giác, khi hắn ta lần nữa nhìn sang lại phát hiện Cát Lượng chỉ có một mặt lo lắng nhìn mình, xem ra thật sự là ảo giác của hắn, hắn ta tự nhủ ở trong lòng.

“Ca, huynh còn nhớ rõ lần trước người phái đi, ám vệ Phinh Đình không? Ta hoài nghi nàng ta không có chết!” Lúc Cát Băng nói tới chỗ này có một loại bá khí không hiểu lộ ra ngoài, phảng phất giờ phút này hắn ta là một người nắm chủ đạo.

Cát Lượng tiến tới, nhìn về phía Cát Băng nói ra: “Sao đệ lại xác định như vậy? Có chứng cứ không?” Từ trước đến nay Cát Lượng sẽ không làm chuyện không có nắm chắc, cũng sẽ không tin những chuyện không có căn cứ, hắn ta muốn là chứng cứ nói lên chân tướng!

Cát Băng không để ý ánh mắt Cát Lượng, tiếp tục nói ra: “Hôm nay, ta phát hiện một thân ảnh nữ tử ở trong sân mà Như Ý đã từng ở qua, bởi vì cái thân ảnh kia cực kỳ giống Phinh Đình, ta muốn tới gần lại ngoài ý muốn bị một người xuất hiện ngăn lại, người này cũng có chút kỳ quái, trước kia căn bản chưa từng xuất hiện ở Huyền Thiết sơn trang này!”