Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 438: Không Nỡ, Ta Yêu Nàng




Vệ quốc công bây giờ cảm thấy hứng thú với chuyện này, đương nhiên lập tức có tinh thần: “Lời bà nói là thật sao? Có chứng cứ gì không?? Bà từ đâu nghe thấy?” Vệ quốc công nghĩ tin tức quan trọng như vậy, mình không nghe thấy chút manh mối nào, ngược lại là thái hậu tự mình tới thông báo.

Thái hậu có chút tủi thân nhìn Vệ quốc công: “Ngươi không tin ta sao?” Nói rồi còn đau lòng lau nước mắt.

Vệ quốc công nhìn Thái hậu như vậy, có chút phiền não, nữ nhân thật sự phiền phức: “Được rồi, đừng tỏ ra đáng thương như vậy trước mặt ta, nói chính sự!” Vệ quốc công chán ghét nữ nhân như vậy, người ông ta cần là một người có thể giúp đỡ ông ta.

Thái hậu cũng không diễn kịch nữa, lập tức trịnh trọng nói: “Ngươi biết Lý công công đi, không nghĩ tới hắn chính là người thần bí năm đó, hôm qua ta đi điều tra mật thất bên cạnh thiên lao, lập tức phát hiện thân phận của hắn, cuối cùng hắn với cung cấp cho ta thân phận thật sự của mình, mà hoàng nhi Thác Bạt Liệt của ta khá tin tưởng hắn, cho nên ta uy hiếp một chút hắn mới nói ra chân tướng!” Thái hậu không chút e dè nói.

Nghe thấy lời của thái hậu, mắt Vệ quốc công lóe lên tinh quang, lập tức cười cười, tỏ ra âm trầm: “Xem ra là thởi cơ phản kích tới rồi, chúng ta sắp phát to rồi!” Vệ quốc công có chút kích động cười điên cuồng, cũng không để ý thái hậu ở bên cạnh.

Thái hậu nhíu mày, không quá rõ ràng ý nghĩa này, bà ta lập tức hỏi Vệ quốc công: “Ngươi không chuẩn bị đi sao? Phát cái gì?”

Vệ quốc công cười, thần bí nói: “Bà nói hoàng thượng có đi hay không? Đã muốn đi, không phải là bỏ trống vị trí để ta lấy sao, đây chính là chuyện đơn giản như lấy đồ trong túi sao, bây giờ Trác phủ cũng đã bị khống chế rồi, ta xem còn ai đến cứu Thác Bạt Liệt! Hahaha!” Vệ quốc công nghĩ tới đây, hưng phấn cười.

Thái hậu có chút lo lắng nhíu mày, nhưng bà ta không nói gì, chỉ là vì sự tin tưởng với người đó, bà ta biết sự trung thành của người đó đối với thái thượng hoàng, nhất định sẽ không để giang sơn của gia tộc Thác Bạt rơi vào trong tay Vệ quốc công.

“Ý của ngươi là khẩu vị của Vệ quốc công không nhỏ?” Như Ý cười lạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười cao thâm khó dò, cô thật sự không biết Vệ quốc công cũng quá tự cho mình là đúng rồi, lúc đầu là như vậy, bây giờ cũng là như vậy, thật sự xem triều đình này không có ai sao?

“Làm thế nào đây? Chúng ta không thể đề phòng hai đầu!” Lý công công có chút lo lắng hỏi, đây rõ ràng là chuyện đã vượt qua dự tính của mình, không nghĩ tới Vệ quốc công muốn có được giang sơn, còn muốn thứ đồ thần bí đó.

Như Ý không cho là đúng: “Đây cũng vừa khéo, để Thác Bạt Liệt nhìn xem sự trung thành của Trác phủ!” Như Ý nghĩ tới đây, lại lộ ra nụ cười vui vẻ.
Loading...


Lý công công có chút không hiểu: “Bây giờ không phải đã bị hoàng thượng phái người giam rồi sao? Như thế nào…” Lý công công có chút lo lắng, giang sơn này là giang sơn của gia tộc Thác Bạt, giang sơn của người ông yêu, ông sao sẽ để nó bị hủy diệt đây.

Như Ý cho ông nụ cười yên tâm: “Đợi lát nữa ta viết phong thư, ông đi đưa cho ca ta Trác Lỗi, đến lúc đó tất cả sẽ sắp xếp xong rồi, không cần lo lắng, ông cũng quá xem nhẹ thế lực của Trác phủ rồi, còn có năng lực của ta, nếu Trác phủ thật sự muốn phản, còn có sự an ổn bây giờ sao?” Như Ý cũng không chút khoa trương, lúc đầu thực lực của cô e là Thác Bạt Liệt cũng phát giác, nhưng cô có chút nghi ngờ còn chưa nghĩ thông mà thôi, chỉ là không muốn để mình quá mệt, Như Ý tự nguyện từ bỏ những cái gọi là chân tướng sâu xa.

Như Ý mấy ngày sau quay về Phượng Nghi cung, nhưng lần này cô lại không nhận được sự nhiệt tình của Tử Yên, Như Ý dù sao cũng có chút không quen, chẳng lẽ Tử Yên giận rồi, lần trước mình vào ngự thư phòng không nói với nàng ấy, hai người họ dù sao đều tự xưng là tỷ muội.

“Tử Yên đâu?” Đợi Như Ý vào phòng, vẫn là không phát hiện tung tích của Tử Yên, điều này làm cô bắt đầu có chút lo lắng, cũng không biết nha đầu này đi đâu rồi, có phải ra ngoài lấy gì không? Như Ý an ủi mình như vậy.

Cung nữ bị Như Ý hỏi lập tức quỳ xuống đất: “Hồi hoàng hậu, Tử Yên cô nương vào hôm nương nương rời đi, cũng không quay lại!”

Sắc mặt Như Ý thay đổi, tiếp đó có chút tức giận hỏi: “Người đã biến mất mấy ngày rồi, các ngươi đều không biết sao? Lại không đi tìm?” Như Ý nhìn những người đó, có chút lạnh lòng, nhìn những người đang quỳ ai cũng linh động, sao lại không có chút tình người như vậy.

“Nương nương tha tội, nương nương tha tội, lúc đầu vì cho rằng Tử Yên cô nương cùng rời đi với nương nương, cho nên chúng nô tỳ đều, đều cho rằng cô ấy ở cùng với nương nương, trong số mọi người, cũng chỉ có Tử Yên cô nương được lòng nương nương nhất, cho nên…” Cung nữ cũng không dám nói nữa, sợ hãi mình lắm mồm, cứ như vậy đầu mình cũng không giữ được.

Như Ý mặc dù ánh mắt vẫn lạnh như bang, chỉ là nghe thấy giải thích cũng biết chuyện này không thể hoàn toàn trách những người này, dù sao những này cũng chỉ là nô tỳ, không phải chủ tử, cho nên cũng không ai có gan lớn đi đâu hỏi muốn người, huống chi mình là chủ tử cũng không có mặt, còn ai dám đây! “Đều đi xuống đi, bổn cung có chút mệt rồi!” Như Ý nhớ tới ngày mai có lẽ sẽ gặp một số chuyện, trong lòng cũng có chút phiền não, thực ra ngay cả bản thân cô cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hết thảy đều là một cục không biết.

Người thần bí đồng ý yêu cầu của Như Ý, cầm theo tín vậy tranh thủ trời tối chạy ra khỏi cung.

Nhìn Trác phủ vẫn đề phòng nghiêm ngặt, người nào đó lóe một cái, tốc độ khá nhanh, trong đêm tối như vậy, căn bản không bị phát hiện.

Mà lúc này mấy huynh đệ Trác Lỗi còn đang thương lượng đối sách.

“Đại ca, huynh nói chúng ta phản hay không phản?” Tiểu Tứ không nhịn được, bị nhốt ở đây như vậy, rốt cuộc trở thành cái gì?

Trác Uy chép miệng, cũng đứng lên: “Đúng vậy, nếu không phản thì thôi bỏ đi, hoàng thượng đối xử như vậy với chúng ta Trác gia trung thành tận tâm xem là gì?”

Trác Tuấn nhìn huynh đệ mình như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu, mong đợi nhìn Trác Lỗi, dù sao bây giờ tính mạng của toàn bộ mọi người đều nằm ở đây.

Trác Lỗi luôn im lặng, cũng không biết rốt cuộc đang nghĩ gì, mọi người nhìn Trác Lỗi như vậy, đều có chút hoảng loạn.

“Đại ca, huynh nói gì đi?” Tiểu Ngũ cũng chen chân vào, Trác Lỗi thực sự là yên lặng không nói chuyện, mọi người trong lòng càng không có nắm chắc, chẳng lẽ Trác phủ sẽ rơi vào kết cục như vậy sao.

“Ai?” Trác Lỗi là người đầu tiên phát hiện có người đi vào, chàng ngẩng đầu, ra tay với người đi vào.

Người thần bí cũng không có thời gian xoắn xuýt với Trác Lỗi: “Trác Lỗi, là ta! Đừng đánh!” Người thần bí thân hình lóe lên, trực tiếp đến sau lưng Trác Lỗi, vỗ Trác Lỗi một chút.

Mấy huynh đệ Trác gia nhìn Trác Lỗi ra tay nhanh chóng, nhất thời có chút khó tin, đây chính là Trác Lỗi thân thể yếu ớt, đó là Trác Lỗi không thể luyện võ sao, võ công của chàng không biết cao hơn họ bao nhiêu lần.

Lại nhìn công phu của người thần bí, càng thêm khó tin, nhưng cũng may những người này vẫn là người qua lại trong quan trường chiến trường, cũng xem như là nhìn thấy nhiều, còn có thể xem là bình tĩnh.

“Sao lại là ngươi?” Trác Lỗi thế nào cũng không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy người này.

Người thần bí cười, sau đó lấy ra bức thư đưa cho Trác Lỗi: “Đây là thư Như Ý kêu ta đưa cho ngươi, nàng đoán các ngươi bây giờ cũng có chút tay chân luống cuống, không biết nên làm thế nào, mà ngày mai chúng ta còn có chuyện, cho nên e là cũng không có cách nào giúp các ngươi điều gì!”

Trác Lỗi nhíu mày: “Ngày mai các người có việc gì?” Trác Lỗi bất giác lo lắng, loại cảm giác này có chút kỳ quái, làm chàng rất bồn chồn.

“Thế nào rồi?” Người thần bí có chút kỳ lạ với phản ứng của Trác Lỗi.

Trác Lỗi vội xé mở thư của Như Ý, mau chóng đọc.

“Ngươi có thể nói cho ta biết, các ngươi ngày mai muốn đi đâu không?” Trác Lỗi xem xong thư, hiểu ý của Như Ý, nhưng bây giờ người chàng lo lắng là Như Ý.

Người thần bí nhìn Trác Lỗi, cũng không biết có nên nói hay không, sắc mặt do dự nhìn rất đáng ngại.

“Ngươi mau nói đi, chớ để đại ca sốt ruột, có lẽ đại ca cũng có thể giúp các ngươi cái gì đâu?” Trác Uy nhìn sắc mặt của người thần bí, mặc dù không nhìn thấy phần bị che, nhưng mơ hồ nhìn thấy trước trán nhíu chặt, hắn cũng biết nhất định chuyện không đơn giản như vậy.

Trác Lỗi cũng có chút ngại ngùng: “Ngươi nói một chút, rốt cuộc là chuyện gì, ta sẽ không tùy tiện hành động, nhưng có lẽ cần ta giúp đỡ thì có thể giúp!” Có lẽ trong mắt người ngoài, người Trác phủ đều bị hoàng thượng nuôi nhốt, tự mình cũng khó bảo vệ, còn nghĩ tới người khác, nhưng người thần bí rốt cuộc là nghe lời của Như Ý, không còn hoài nghi Trác Lỗi.

Người thần bí vì an ủi của thái thượng hoàng và hoàng thượng, cuối cùng vẫn không nhịn được nói ra mọi chuyện, nhưng đây cũng chỉ là nói với một mình Trác Lỗi, những người kia, người thần bí một là không hiểu rõ, hai là từ vừa rồi xem ra, quá lỗ mãng.

“Được rồi, chuyện đã như vậy, các người chủ yếu vẫn là chỗ Vệ quốc công, ngươi phải biết đảm bảo bên này, chúng ta mới có thể không cố kỵ làm việc!” Người thần bí cuối cùng nhắc nhở Trác Lỗi một câu, sau đó cũng không ở lại lâu, nghĩ tới bây giờ còn có hai người cần mình, phi thân rời đi.

Trác Lỗi nhìn bầu trời rộng lớn, có rất nhiều sao, nhưng sầu muộn lại đong đầy trong mắt, chàng nhíu mày, gọi Trác Tuấn tới, phân tích kế hoạch ngày mai với Trác Tuấn.

“Đại ca, yên tâm, chuyện này bố trí theo huynh nhất định không có vấn đề!” Trác Tuấn tràn đầy tự tin nói.

Trác Lỗi gật gật đầu, thực lực của mình lại thêm binh lực Như Ý giao cho, thực ra hoàn toàn có thể giải quyết, chỉ là đề phòng lỡ như, nếu giang sơn đều mất rồi, vậy thật sự là tội lỗi của mình.

“Được rồi, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, làm một vố lớn!” Trác Lỗi vỡ vỗ vai Trác Tuấn nói.

Sáng sớm hôm sau, Như Ý đến ngự thư phòng của Thác Bạt Liệt, chuyện này dường như rất nhiều người đều không biết rõ tình hình.

“Hoàng thượng, người nghĩ xong rồi chứ?” Như Ý muốn xác định lại lần nữa, vì chuyện này liên quan tới an toàn, cô đương nhiên vẫn là không mong muốn Thác Bạt Liệt có nguy hiểm.

Thác Bạt Liệt nhíu mày: “Nàng đang sợ điều gì?” Một tay giữ chặt cằm Như Ý, làm cô ngẩng đầu nhìn thẳng mình.

Như Ý cũng không sợ, trực tiếp nhìn thẳng Thác Bạt Liệt, ánh mắt không chút tránh né: “Thác Bạt Liệt, người vì sao thường muốn bẻ cong ý tốt của người khác, thiếp chỉ là lo lắng cho người!” Bất giác Như Ý lại có chút buồn bã, cô không biết mình đang buồn điều gì, không được khóc, Như Ý, đây có lẽ là lần đầu tiên cô luống cuống như vậy, trước giờ cô đều bình tĩnh lại sẽ có bộ dạng như vậy.

Thác Bạt Liệt nhìn Như Ý như vậy, khóc bù lu bù loa như một đứa trẻ, trong lòng hắn có chút đau lòng, ôm chặt Như Ý, cúi đầu dụi đầu vào trên cổ Như Ý: “Xin lỗi, xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý, chỉ là nghĩ nàng bảo vệ Trác phủ như vậy, trong lòng ta rất buồn, ta không nỡ bỏ nàng, ta yêu nàng, nàng biết không?” Thác Bạt Liệt cũng trở nên yếu đuối vô cùng, mặc dù không khóc ra tiếng, nhưng nước mắt rơi vào cổ mình, lạnh như băng kích thích thần kinh cô, chốc lát làm cô tỉnh táo lại.

“Thiếp biết chàng không muốn, đợi tất cả chân tướng phơi bày, chúng ta sẽ không còn khúc mắc như vậy nữa, chàng cũng sẽ biết tất cả điều chàng nghĩ trước đây đều là sai!” Như Ý vỗ lưng Thác Bạt Liệt, muốn an ủi hắn, nhưng lời nói ra lại không phải tràn đầy tình ý, có lẽ chính là điểm này làm quyết định nào đó của Thác Bạt Liệt vẫn không từ bỏ.