Như Ý vùng vẫy khỏi lồng ngực của Thác Bạt Liệt, nhưng nào biết hành động của cô lại kích thích hắn ta, phải biết rằng là một ngời đàn ông bình thường, đang ôm cô gái mình yêu thiết trong lòng, hơn nữa cô gái ấy lại là người không biết an phận, thế phải bắt cô ấy gánh cho đủ.
“Nếu nàng còn cử động lung tung nữa, ta đảm bảo với nàng rằng bây giờ ta đang rất đói!” Thác Bạt Liệt cắn răng nghiến lợi nói, ánh mắt hắn nhìn Như Ý tựa hồ đang phát sáng.
Sắc mặt Như Ý hơi thay đổi, cũng phát hiện ra phản ứng lạ thường trên người Thác Bạt Liệt, chỉ cúi đầu xuống nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Ta rất đói, để ta ăn cơm trước đã rồi tính!”
Thác Bạt Liệt thầm đoán xem câu nói của Như Ý có nghĩa là gì, rốt cuộc ăn cơm xong sẽ đút cho hắn no, hay là bàn bạc việc quan trọng, có điều đợi ăn xong bữa cơm rồi tính tiếp vậy, chứ bằng không trong lòng hắn cũng thấy bất an.
Thác Bạt Liệt ra ngoài một lát, rồi nhanh chóng chuẩn bị vài món ăn, bưng vào trong phòng, hắn ta biết Như Ý không thích phô trương nên cũng không chuẩn bị nhiều, chỉ nấu sao cho đầy đủ dinh dưỡng mà thôi.
Như Ý cũng không khách sáo, cô thong dong dùng bữa, nhìn thấy Thác Bạt Liệt không ăn cơm mà chỉ ngẩn người nhìn mình, bèn thấy hơi ngạc nhiên.
Vào phút giây này, trông hai người ấm áp hệt như đôi phu thê bình thường khác. Cho dù chỉ nhìn Như Ý ăn cơm mà thôi, trong lòng Thác Bạt Liệt cũng cảm thấy hết sức thỏa mãn, đã rất lâu rồi hắn không hề có cảm giác này. Thác Bạt Liệt bật cười: “Không phải nàng nói đợi nàng ăn no xong rồi sẽ đút ta sao?” Câu nói này làm bầu không khí giữa hai người trở nên nóng bức, như có một ngọn sóng dập dềnh xung quanh bọn họ, nhưng làn nước êm ả ấy lại vỗ vào lòng hai người, rồi thấm sâu đến tận linh hồn.
Như Ý không buồn quan tâm đến gương mặt vô lại của Thác Bạt Liệt mà chỉ tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“Tốt nhất là chàng ăn cho no vào, chứ bằng không lát nữa ta nói chuyện về quyển sách ấy với chàng, chàng sẽ cảm thấy đói, cảm thấy cồn cào đó!” Như Ý cúi đầu, gương mặt cô hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào cả, mỗi một con chữ cứ tựa như đâm vào trái tim Thác Bạt Liệt, mặc dù sắc mặt hắn ta chỉ thay đổi nhè nhẹ, nhưng gần như không thể che giấu cơn kích động của mình nữa.
Loading...
Như Ý lùa miếng cơm cuối cùng trong chén vào miệng, rồi nhẹ nhàng đặt chén đũa xuống, nhìn Thác Bạt Liệt, đôi mắt cô mang vẻ u oán như một đầm nước sâu, nhưng không hề lưu động.
Thác Bạt Liệt không hiểu vì sao Như Ý lại có vẻ mặt này, chỉ có điều, hắn ta sợ hãi nét mặt này của cô từ bản năng: “Sao thế? Khi nãy ta đã ăn bên ngoài rồi, nàng nghĩ rằng nếu như Hoàng thượng mà lại ăn ở trong này sẽ không khiến cho người khác nghi ngờ à?” Thác Bạt Liệt cười cười, giọng nói của hắn mang theo vẻ ấm ấp.
“Được rồi, chàng nói trước đi, chàng muốn biết điều gì?” Như Ý tìm một vị trí thoải mái rồi nằm xuống một cách mãn nguyện, dường như vẻ mặt khi nãy không phải là của mình vậy, tất cả chỉ giống như những tán mây lơ lửng trên bầu trời, thoáng cái đã bị ngọn gió cuốn phăng đi, không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào nữa vậy.
Thác Bạt Liệt cũng biết đây là đặc điểm của Như Ý, cho dù có thế nào đi chăng nữa thì cô cũng sẽ khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng, nhưng vào những lúc trăm việc bộn bề lại giống như hoa tuyết bay lơ lửng, rất xinh đẹp, rất mềm mại, lúc tiếp xúc hoặc là lúc muốn bắt lấy nó, cảm giác lạnh lẽo có thể xâm chiếm trái tim người khác ngay lập tức.
“E là bản thân nàng muốn biết chuyện gì thì có? Nhưng mà nàng nói cho ta biết nội dung trong từn trang sách trước đi, hoặc là nói ra sự nghi ngờ trong lòng nàng cũng được, nhưng điều duy nhất nàng không được nghi ngờ là tình yêu ta dành cho nàng, chúng ta sống chết có nhau, biết không? Đây là dấu chân mà chúng ta để lại lúc cùng sánh bước bên nhau.” Tình yêu thương dạt dào trong giọng nói của Thác Bạt Liệt khiến cho cô khó mà nghi ngờ hắn ta được.
Như Ý nhìn cuốn sách nằm phía đằng kia, rồi nhớ lại nội dung trong cuốn sách ấy, bắt đầu nói cho Thác Bạt Liệt biết từng chút từng chút một.
Nhưng mà, đương nhiên cô cũng giữ lại rất nhiều thứ cho mình, có thể cũng khá quan trọng, lần trước chỉ đọc sơ qua mà thôi, lần này nghiền ngẫm rất đỗi cẩn thận, Như Ý lại phát hiện ra chuyện quan trọng hơn nữa, cũng vào lúc Như Ý nói cho Thác Bạt Liệt biết nội dung trong quyển sách, những người ngoài kia vẫn tiếp tục chuẩn bị, chưa từng dừng tay một giây một phút nào.
“Bà nói cái gì? Mấy ngày nay không nhìn thấy Hoàng hậu nữa à, từ lúc đi vào Ngự thư phòng bèn không bước chân ra nữa hay sao?” Vệ quốc công nhìn thái hậu, rồi ngạc nhiên cất tiếng hỏi, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao lại không gặp Hoàng hậu nữa, rốt cuộc hai người bọn họ đang giở trò gì thế này?
Thái hậu tựa vào người ông ta một cách dịu dàng, e là đã lâu rồi bà ta không làm như như vậy, nhưng bây giờ ông ta lại không mấy quan tâm đến chuyện này.
“Vệ quốc công, ngươi biết đó, bây giờ Hoàng thượng vốn không quan tâm gì đến ta, ta nghe cung nữ hầu hạ Như Ý nói, nhưng hôm đó ta đi gặp Hoàng thượng, lại chẳng nhìn thấy Như Ý đâu!” Thái hậu tỏ ra hết sức vô tội, những giọt nước óng ánh rơm rớm trong đôi mắt bà ta, trông rất đỗi bất an, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vùng vẫy ra khỏi khóe mắt, rơi xuống thế gian.
Vệ quốc nhìn bộ dáng này của thái hậu, cũng biết rằng bà ta không hề nói dối, nhưng rồi ánh mắt ông ta lập tức trở nên sắc sảo, khóe môi nhếch môi, giống như nghĩ đến chuyện gì: “Ngươi đi hỏi cung nữ đó xem, lúc Hoàng thượng đi có mang theo cái gì không?”
Mặc dù thái hậu không hiểu ý Vệ quốc công, nhưng cũng biết ông ta hỏi thế tất nhiên phải có lý lẽ riêng, bèn gật đầu nói với Từ Nhị bên cạnh mình.
“Vệ quốc công, ta rất muốn biết, ngươi có tìm ra được nơi Trác đại tướng quân đang ở chưa?” Lần trước nghe Vệ quốc công nói như vậy, bà ta vẫn luôn canh cánh việc này trong lòng, rõ ràng không phải vì bà ta yêu Trác đại tướng quân đến nước nào, mà là vì chuyện này rất quan trọng với một ít sự thật mà bà ta biết.
Vệ quốc công phì cười: “Vốn dĩ ta nào có biết, nhưng bởi vì nghe thấy vài âm thanh lạ lùng mà đã tìm ra được manh mối rồi.”
Thái hậu tỏ vẻ tán thưởng, nhưng rõ ràng bà ta vẫn còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
“Bất thường ở đâu?” Trong mắt bà ta, bản thân mình sống trong cung từng ấy nă, nhưng không biết nơi nào kỳ lạ như lời ông ta nói.
Vệ quốc công chỉ nhìn chăm chú về một phía, nhưng không hề nói rõ rốt cuộc là sao.
Thấy ông ta không lên tiếng, thái hậu cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nương theo ánh mắt ông ta nhìn về hướng xa xôi ấy, dừng lại ở chốn thiên lao đầy tanh tưởi, xem ra bà ta phải đi xem thử mới được.
“À phải rồi, còn một chuyện nữa, nếu như ngươi cũng không nhìn thấy Như Ý đâu, vậy thì rất có thể trong Ngự Thư Phòng có một căn phòng bí mật hoặc đường hầm gì đó!” Ông ta đã làm việc cho triều đình nhiều năm như vậy, cộng thêm những kiến thức từng trải, không phải là không có khả năng này, còn tiếp theo phải làm gì, ông ta tin rằng thái hậu cũng biết rõ.
“Vậy tối nay ta phải điều tra nơi nào trước?” Thái hậu muốn phối hợp với tiết tấu của Vệ quốc công, để làm ít nhưng được hưởng nhiều.
Nghe thái hậu nói thế, Vệ quốc công nhíu mày, lập tức nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Bà đi xem thử đi, đêm nay rốt cuộc Hoàng thượng làm gì trong Ngự thư phòng trước đã, nhớ phải tìm thời gian thích hợp, đến lúc đó nghe hai người nói chuyện là ta phát hiện ra manh mối ngay thôi, còn những việc còn lại thì ta sẽ cử người khác đi điều tra, bà không cần phải nhiều chuyện!” Vệ quốc công nói dứt lời, ông ta cũng không nhìn thái hậu, thậm chí không cảm thấy rằng câu cuối cùng của mình không đúng ở chỗ nào, nhưng thái hậu vừa nghe được câu nói bèn thấy giật mình, lập tức cúi gằm đầu xuống, muốn che giấu cảm giác buồn bã đang tuôn trào.
Trong lòng bà ta, Vệ quốc công không phải người quan trọng nhất, thực chất Vệ quốc cũng nghĩ như vậy, cũng có thể hai người đều biết rất rõ, cũng có thể chỉ mình bà ta biết mà thôi, Vệ quốc công không biết suy nghĩ của thái hậu, cũng không thể đối xử tốt với bà ta được, thái hậu trầm ngâm suy tư một lúc, xem ra bản thân mình phải liều một phen, càng hiểu rõ nhiều thứ càng đạt được hiệu quả tốt.
Thực chất, mặc dù Như Ý mất tích chắc chắn không phải là một ngòi nổ, nhưng lại đẩy mạnh hành động của mọi người, tất thảy đều đang bận rộn điều tra, còn phải chuẩn bị trước rất nhiều thứ.
Vào lúc này, bên phía Trác Lỗi lại yên ả hơn rất nhiều, chuyện này khiến cho Thác Bạt Liệt cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
“Nàng nói xem, tại sao Vệ quốc công càng lúc càng làm rầm rộ hơn, nhưng Trác phủ vẫn yên ả như vậy chứ?” Thác Bạt Liệt dặn Như Ý đọc hết những trang sách còn lại, rồi hai người mới có thể tiếp tục thảo luận những chuyện khác, nhưng trong thời điểm này, hắn ta vẫn không muốn cho Như Ý tiếp xúc với bất kỳ người nào khác, trong mắt hắn, Như Ý vẫn rất lo lắng cho Trác Lỗi.
Còn về thú thần, bởi vì lần trước được người thần bí nhắc nhở, Như Ý để phụ thân mình và thần thú sống chung trong một nơi bí mật gần thiên lao để tránh bị quấy rối. Nhưng cô đã đánh giá cao sự kín đáo của nơi ấy, cũng có thể vì âm thanh của thú thần và phụ thân của mình hết sức đặc biệt, nên mới bị một vài người nhận ra.
“mẫu thân, mẫu thân sao thế?” Trác Lỗi không biết mẫu thân mình bị làm sao, gần đây tâm trạng của bà thường xuyên rối loạn, rồi chỉ một lúc sau lại trông có vẻ hết sức hoảng hốt.
Trác lão phu nhân ngẩng đầu lên, đến bây giờ Trác Lỗi mới nhìn thấy nước mắt ứ đọng trong đôi mắt bà, khiến hắn ta bối rối không biết phải làm sao.
“Cũng không biêt tại vì sao mà gần đây mẫu thân cảm thấy tâm trạng mình rất hay rối loạn, tựa hồ phụ thân của con đang gọi mẫu thân, làm tim mẫu thân như thắt lại vậy.” Trác lão phu nhân cố gắng khống chế cảm xúc của mình, cũng rất cố gắng giảm bớt nỗi đau trong lòng, nhưng vẫn hệt như có những ngọn sóng cuồn cuộn cuốn xô vào người bà.
Trác Lỗi nhíu mày: “mẫu thân ơi, rốt cuộc mẫu thân cảm nhận được gì vậy?” Trác Lỗi cảm thấy chắc chắn việc mẫu thân mình bất an không phải là chuyện đơn giản, nếu như chỉ có phụ thân đang gọi mẫu thân thôi, mẫu thân cũng sẽ không đau đớn như vậy.
Đột nhiên Trác lão phu nhân kéo Trác Lỗi lại rồi nói, giọng nói của bà gần như van nài hắn: “Lỗi Nhi, xin con hãy cứu Như Ý đi, để làm giảm bớt nỗi đau trong lòng phụ thân con, ta biết bây giờ phụ thân con đang rất đau đớn, hơn nữa, cũng có thể cơ hội càng lúc càng trở nên nhỏ nhoi rồi.” Nước mắt ứ đọng trong đôi mắt Trác lão phu nhân, bà hoàn toàn không tìm ra được chỗ trút bầu tâm sự, chỉ có thể bám chặt lấy tay Trác Lỗi, nhưng bà chỉ có thể nói ra kết quả, còn nguyên nhân là gì thì bà lại không thể hé răng.
Trác Lỗi giữ chặt bờ vai của mẫu thân, rồi lo lắng hỏi bà: “mẫu thân ơi, xin mẫu thân hãy nói cho con biết, rốt cuộc mẫu thân hay thấp thỏm bất an vào lúc nào? Xin hãy nói cho con đi?” Trác Lỗi không phải đồ ngốc, lời mẫu thân mình nói, cùng với cơn đau xé lòng trong giọng nói ấy khiến hắn ta cảm thấy rằng chuyện này rất lạ thường.
Trác lão phu nhân lắc đầu, kéo tay Trác Lỗi, nhìn hắn ta với ánh mắt đáng thương như đã đi đến tận cùng tuyệt vọng: “Lỗi ơi, coi như mẫu thân xin con đi được không!” Rốt cuộc chẳng biết có phải vì yêu nên hóa điên không, hay là tại vì lý do nào khác mà khiến cho một người phụ nữ chẳng màng đến hình tượng của mình.
Trác Lỗi nào chịu nổi ánh mắt này của mẫu thân mình, mặc dù biết rằng chuyện này còn ẩn chứa vài chỗ lạ lùng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý với yêu cầu của bà. Trác lão phu nhân thấy Trác Lỗi đã gật đầu, Trác lão phu nhân tựa như cây héo khô gặp được mùa xuân, tìm thấy hy vọng sống, nụ cười nhẹ nhàng nở trên gương mặt bà, cảm giác sợ hãi trong lòng cũng vơi bớt: “Lỗi nhi, mẫu thân đã nợ hai huynh muội con nhiều quá!” Bà cúi đầu khóc rấm rứt, ôm Trác Lỗi khóc như một đứa trẻ.
Trác Lỗi vỗ vai của lão phu nhân, trong lòng hết sức buồn bã, chỉ có điều vẫn lắc đầu một cách bất đắc dĩ, cớ vì sao càng đến gần sự thật, hắn ta lại càng sợ hãi lại càng cảm thấy tuyệt vọng kia chứ, rốt cuộc bản thân đang phải đối mặt với chuyện gì, rõ ràng Trác Lỗi rất bối rối, hắn không biết mình có thể tìm được Như Ý hay không, lần trước Như Ý đã dặn mình đừng lo lắng cho muội ấy, nhưng hắn đã hứa với mẫu thân, xem chỉ có thể đi tìm người thần bí ấy mà thôi.
Màn đêm buông xuống, bầu trời không có nổi một vì sao, đến những đóa hoa mà cũng giấu đi vẻ đẹp của mình, tỏ ra an phận như thể cảm nhận được bầu không khí kỳ quặc lạ lùng.