Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 428: Trận Mắng Ác Liệt




“Các người, nhanh lên!” Che mặt, Trác Lỗi ra lệnh, bản thân đã phi thân tới.

Thuộc hạ nhìn động tác Trác Lỗi nhanh chóng, tất cả đều vô cùng kinh ngạc, gia nhập vào trận đánh.

“Làm thế nào?” Người Thác Bạt Liệt phái ra tiếp Trác lão tướng quân, nhìn người lại gia nhập, có chút lo lắng hỏi đồng bọn.

Đồng bọn vốn cũng có chút lo lắng, nhưng nhìn người vừa gia nhập: “Đợi chút, ngươi xem, họ hình như là đến giúp chúng ta!” Theo ánh mắt của đồng bọn, người vừa nói chuyện cũng chú ý tới, lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn là luôn bảo vệ bên người Trác lão tướng quân, về phần người khác thế nào, dù sao không quan trọng, chỉ cần bảo vệ Trác lão tướng quân an toàn tới kinh thành, người khác đã bằng lòng giúp đỡ họ, họ cớ sao không làm đây.

“Các người dẫn người đi an toàn!” Trác Lỗi hét lên với hai người luôn bảo vệ bên cạnh phụ thân mình.

Hai người đó nhìn lẫn nhau, sau đó gật gật đầu, dẫn Trác lão tướng quân rời đi, thấy Trác lão tướng quân sắp rời đi, người ban đầu muốn cướp Trác lão tướng quân đi sao đồng ý, chúng nhanh chóng phi thân muốn ngăn cản, nhưng người bên phía Trác Lỗi đều là cao thủ, sao có thể để chúng đạt được.

Mắt thấy Trác lão tướng quân được dẫn rời đi khỏi ánh mắt mình, đối phương không thể đứng yên nữa, ánh mắt tức giận trừng Trác Lỗi, chỉ vào Trác Lỗi mắng: “Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao chặn đường của chúng ta, bây giờ nếu ngươi không nói ra danh xưng, hôm nay đừng nghĩ rời đi!”

Trác Lỗi cười, nhìn một hai người đối diện lộ ra ánh sáng hung ác: “Các ngươi cho rằng các ngươi hôm nay có thể an toàn rời đi sao? Chúng ta còn chưa nói, các ngươi ngược lại đã mở miệng trước rồi? Nói đi, các ngươi là ai phái tới!” Trác Lỗi từ đầu tới cuối đều là biểu cảm ôn hòa, làm người ta nhìn rõ ràng ấm áp vô hại, nhưng không cho đối phương chút mặt mũi nào.

Đối phương vô cùng tức giận, nhưng đó giống như là đấm trên bông, nụ cười của Trác Lỗi đối với họ mà nói là tức giận lại bất đắc dĩ: “Các người không nói, ta liền kêu huynh đệ xông lên, muốn biết là ai phái tới, đi hỏi diêm vương đi…” Người đó nhìn có chút chó cùng dứt dậu, cũng không phí lời với Trác Lỗi.

Ánh mắt Trác Lỗi thay đổi, người khác cũng chuẩn bị xong, họ đương nhiên biết đối phương là ai, muốn ra tay với phụ thân mình ở đây, Như Ý sớm đã đoán được, còn may mình tới kịp thời.

Lập tức, lại là một trận ác chiến, vì Trác Lỗi dẫn tới không ít người, hơn nữa một mình chàng cũng có thể một địch vài người, huống chi còn có người thuộc hạ tài ba như vậy!
Loading...


Người vừa rồi còn tự cho rằng càn rỡ, mắt thấy thuộc hạ của mình ngày càng ít, hơn nữa đối phương cũng tiến công ngày càng mãnh liệt, hắn thuận thế muốn lui về đi báo tin, nhưng Trác Lỗi đã sắc bén nhìn thấy.

Trác Lỗi phi thân lên ngựa đạp một cái, người rời khỏi ngựa, thoáng chốc chặn trước mặt người đó, kiếm dài đã trên vai hắn.

“Bây giờ còn đắc ý không?” Mặt Trác Lỗi luôn thản nhiên như vậy, nhìn rõ ràng làm người ta như tắm gió xuân, nhưng lúc này người đó lại sợ đến chân mềm nhũn.

“Đại gia tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân cũng là làm việc thay người ta, cầu xin đại gia!” Người đó đã quỳ phịch trên đất, liên tục dập đầu.

Mặc dù Trác Lỗi cảm thấy kỳ quái, tử sĩ của Vệ quốc công sao lại yếu ớt như vậy, hơn nữa không có cốt khí, nhưng chàng không từng nghĩ muốn giết người này, cho nên cũng không quá để ý: “Ta vốn không định giết ngươi, ngươi nhu nhược như vậy, ngược lại làm ta có kích động muốn giết ngươi đâu, ngươi nói Vệ quốc công nếu biết ngươi như vậy, sẽ đối với ngươi như thế nào?” Trác Lỗi ngẩng đầu, nhìn mặt trời dần dâng cao, cười nói.

Người đó nhất thời sững sốt, không nghĩ tới người trước mặt đã biết chủ tử của mình, mặc dù chủ tử phân phó bất kể thế nào phải sống quay về, đây là mệnh lệnh, cho nên mới biểu hiện bộ dạng thế này, đối với tử sĩ bọn họ mà nói ngoài trừ tử chiến chính là phục tùng, nhưng biết thân phận của chủ tử mình, nghĩ đến đối phương sớm đã biết hành động hôm nay của họ.

“Được rồi, thay ta mang lời này về cho chủ tử của các ngươi, ác giả ác báo, hắn cho rằng việc hắn làm người khác không biết sao? Nói cho hắn người hạ chú ngữ chính là hắn!” Nói xong, Trác Lỗi dẫn người của mình rời đi nơi này, mục đích của chàng đã đạt được rồi.

Người đó mơ hồ nghe câu đối phương để lại cho mình, nhìn bóng lưng biến mắt xa xa, mới từ từ đi về.

“Phế vật, thật sự là một đám phế vật, bản hầu nuôi các ngươi có tác dụng gì!” Vệ quốc công vô cùng tức giận hét lên.

Người vừa từ nơi đó trở về, cuối cùng về tới bên người Vệ quốc công, nhưng vì thảm bại của mình, không hoàn thành nhiệm vụ, không miễn được một trận mắng ác liệt.

“Đối phương, đối phương quá lợi hại, đặc biệt là người dẫn đầu, công cụ cực kỳ lợi hại!” Người này đã kiến thức công phu của Trác Lỗi, chiêu thức quái dị, ra tay nhanh hung ác, ánh mắt lại không có chút ác độc nào.

Vệ quốc công đá người phía dưới: “Các ngươi đúng là phế vật, còn tăng sĩ khí của hắn diệt uy phong của mình!”

“Nói đi, đối phương còn có yêu cầu gì?” Trong mắt Vệ quốc công, đối phương có thể buông tha thuộc hạ của mình, nhất định có thứ gì hoặc lời gì muốn đưa về.

Người đó vừa nghe Vệ quốc công nói vậy, lập tức nhớ tới đúng là vậy, nói từng câu từng chữ của Trác Lỗi cho Vệ quốc công nghe, không nghĩ tới Vệ quốc công cố nén tức giận, không phát ra ngoài, nhìn thuộc hạ, sau đó nói: “Ngươi lui xuống trước, những lời này không được nhắc tới với bất kỳ ai!” Vệ quốc công có chút lo lắng đối phương rốt cuộc là thân phận gì, lại biết được không ít.

Nhưng ông ta thực sự nghĩ không thông là ai đây? Người hoàng thượng phái tới? Không thể nào, nếu người hoàng thượng phái tới, vậy sao không có chút giao điểm nào với người ban đầu hộ tống, nếu không phải người hoàng thượng phái tới, vậy chính là người của Trác phủ? Trác phủ rốt cuộc ai có năng lực này, có thể biết được tin tức này, Trác Lỗi? Người Vệ quốc công nghĩ tới đầu tiên là Trác Lỗi, nhưng đồng thời lại có một vấn đề, đó chính là Trác Lỗi không biết võ công, lại có lẽ như Thác Bạt Liệt nói, Trác Lỗi biết võ công?

Cách suy nghĩ này, làm Vệ quốc công có chút lo lắng, sao có thể? Thác Bạt Liệt sao có thể biết, xem ra ông ta cần phải làm rõ những vấn đề này, nếu là Trác Lỗi, vậy tin tức này nghe từ đâu? Người đầu tiên Vệ quốc công nghĩ tới là thái hậu, dù sao thái hậu có giao ước ngầm với mình, dường như cái gì mình biết cũng nói với bà ta, hơn nữa rất nhiều lúc bà ta còn có thể cho mình một số ý kiến và đề nghị.

“Chủ tử, gần đây lại có hai nhóm người đang điều tra chúng ta!” Chính vào lúc Vệ quốc công chuẩn bị rời đi đến kinh thành, thuộc hạ đột nhiên báo cáo bên tai ông ta.

Vệ quốc công nhíu mày, lập tức hỏi: “Có phải là người của Trác Lỗi và người của Thác Bạt Liệt không?” Bây giờ ông ta cảm thấy có khả năng nhất chính là hai nhóm người này, nhưng điều duy nhất cảm thấy nghi hoặc chính là, Trác Lỗi làm sao biết mình không bị bắt, rốt cuộc là làm sao tiết lộ ra ngoài, còn có hành động lần này, không biết có phải Thác Bạt Liệt tiết lộ không, chính là nói hoàng đế không đáng tin, còn may mình ban đầu cũng không muốn hoàn toàn tin tưởng đối phương, nếu không bây giờ không phải là thua rất thảm.

Vệ quốc công thầm kêu không tốt trong lòng, thái hậu cũng thật không biết làm việc thế nào, lại xử lý những vấn đề này như vậy, ông ta xem ra phải đi hỏi thái hậu những chuyện này một chút, không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt, còn xảy ra nhiều sai sót như vậy.

“Lên đường, chúng ta hồi kinh, người bên này toàn bộ dời tới kinh thành, bây giờ Trác lão tướng quân đã bị dẫn đi, biên cảnh cũng không có tác dụng gì, huống chi lập tức có hành động bất thường!” Vệ quốc công lúc này cũng không thèm đếm xỉa, nhưng ông ta còn không ngu ngốc cho rằng tất cả những điều này sẽ không bị hai nhóm người phát hiện, nhưng tiếp đó ông ta tìm thấy thần thú, e là rất nhiều người sẽ chủ động tìm tới ông ta đi.


“Dạ!” Nghe thấy Vệ quốc công nói vậy, những người này cũng biết bây giờ tới thời khắc mấu chốt, đều có chút kích động.

Vệ quốc công nhìn hướng kinh thành, lại như xuyên quan kinh thành nhín thấy một nơi kỳ quái, trong lòng ông ta bắt đầu phình to, giống như đã thấy mình leo lên vị trí cao nhất, nhìn xuống tất cả những người quỳ lạy mình, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.

“Chủ tử, người đã dẫn về rồi!” Hai người vừa rồi được Trác Lỗi hộ tống ra đã quay về tới kinh thành, nhưng hai người xem ra rất mệt mỏi, hơn người có một người còn bị thương.

Thác Bạt Liệt nhíu mày: “Ai cản trở các ngươi có biết không?” Ai to gan như vậy, lại muốn cướp người đi.

“Hồi chủ tử, không phải một nhóm người, mà là hai nhóm người!” Người đó quỳ trên mặt đất, nhìn Thác Bạt Liệt trả lời.

Thác Bạt Liệt nghe, hai nhóm người, nếu một nhóm trong đó là người của Trác Lỗi, ngược lại là có khả năng, một nhóm khác lại là ai? Vệ quốc công? Vấn đề là Vệ quốc công làm sao biết?

“Ngươi không phải nói có hai nhóm người sao? Đều là muốn cướp người?” Thác Bạt Liệt suy đoán vấn đề mà Vệ quốc công cũng đang suy đoán, nhưng bây giờ người an toàn quay về là tốt rồi, có phải là Như Ý bí mật thông báo với Trác Lỗi? Nhưng mình cũng đã đồng ý cứu người, tại sao còn cần cướp người.

Người đó vừa nghe Thác Bạt Liệt hiểu lầm ý mình, vội báo cáo tình huống thực tế với Thác Bạt Liệt: “Hồi hoàng thượng, đầu tiên là gặp một nhóm người, hình như là sớm đã đợi ở đó, thấy người chúng thần dẫn tới, tiến lên không nói hai lời đã quấn lấy với người của chúng thần, vốn chúng thần có chút người ít không địch lại, mắt thấy sắp bại trận, nhưng đột nhiên một nhóm người tới từ phía kinh thành, họ cũng tiến lên đánh, lại là vì giải cứu chúng thần, hơn nữa còn kêu chúng thần đưa người quay về an toàn!”

Nghi hoặc trong lòng Thác Bạt Liệt đã được phương hướng kinh thành mà người đó nói cởi bỏ, xem ra không biết người của Trác gia làm sao nghe thấy manh mối, có người muốn cướp Trác lão tướng quân đi.

“Đi xuống đi!” Thác Bạt Liệt phân phó người đi xuống, chính mình phải phân tích vấn đề này một chút.

Nhưng người đó dường như còn có lời muốn nói: “Còn có chuyện gì?” Thác Bạt Liệt nhìn thuộc hạ mình đang ở phía dưới không cử động, giống như muốn nói gì.

“Hoàng thượng, thuộc hạ vừa nhìn thấy người vừa ra tay với chúng thần, võ công cực kỳ lợi hại, người bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn ta, hơn nữa chiêu thức đặc biệt quái dị!” Người đó trước giờ chưa từng nhìn thấy chiêu thức như vậy, vẫn là muốn nói tin tức này cho Thác Bạt Liệt.

Thác Bạt Liệt gật gật đầu xem như biết rồi, nhưng không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.

Người của Trác phủ, cao thủ ẩn giấu, sẽ là ai đây? Xem ra Trác phủ còn lợi hại hơn mình tưởng tượng.

“Ngươi đi mời hoàng hậu nương nương đến đây đi!” Thác Bạt Liệt phân phó thị vệ bên cạnh.

“Dạ!” Người đó vội lui xuống.

“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng mời người đến ngự thư phòng!” Nô tài này khá hiểu kỷ xảo nói chuyện, hắn lại nói là Thác Bạt Liệt mời Như Ý sang.

Khóe miệng Như Ý nhếch lên, mặc dù mình không muốn đi, bây giờ cũng sẽ có tâm trạng đi.

“Biết rồi, bổn cung lập tức đi, ngươi đi xuống đi!” Thác Bạt Liệt tìm mình tới, Như Ý không phải ngu ngốc, cô đương nhiên biết là liên quan chuyện gì.

“Tử Yên, cùng đi với bổn cung không?” Như Ý bây giờ ngày càng không nhìn rõ Tử Yên rồi, rõ ràng khôn khéo, lại không báo cáo sự thực với Thác Bạt Liệt, ngược lại rất tốt với mình, nhưng Như Ý lại biết Tử Yên thích Thác Bạt Liệt, điểm này làm Như Ý mơ hồ, Tử Yên rốt cuộc là ai.