Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 415: Con Rối Nhảy Múa




Thác Bạt Liệt lên kế hoạch nhiều năm, trước tiên là bắt Vệ Quốc Công trước, sau đó tạo hiện trường giả, để người của phủ Trác gia nới lỏng cảnh giác, đồng thời còn có thể thám thính thực lực của đối phương, còn về Trác Lỗi, đối với một thủ phủ mà nói thì đương nhiên đã gây được sự chú ý với Thác Bạt Liệt từ sớm, nhưng vì hắn là người của phủ Trác gia, đây cũng có thể coi như là thu hoạch ngoài ý muốn, vậy cũng tốt, ít ra thì hắn cũng có thể khẳng định năm xưa Trác lão tướng quân đúng thật là mưu tính sâu xa, điều này khiến cho Thác Bạt Liệt có chút hoài nghi, Trác Lỗi thật sự là cơ thể suy nhược sao? Hoặc đó chỉ là hình thức bên ngoài để che dấu.

“Đa tạ mẫu hậu chỉ điểm, nhi thần còn có việc, nhi thần xin phép cáo lui!” Thác Bạt Liệt muốn chứng thực xem suy đoán của mình có chính xác không.

Thái Hậu cũng hiểu tính tình của Thác Bạt Liệt, đoán chắc hắn giờ đã nghĩ ra được cái gì đó, nên cũng không giữ hắn lại: “Quỳ an đi, ai gia cũng có chút mệt!” Thái Hậu nhắm mắt sờ chuỗi phật châu trong tay mình, cũng không nói gì thêm.

“Nhi thần cáo lui!” Thác Bạt Liệt lui thân rời đi, bước chân có vẻ có phần gấp rút.

Những cung nữ nhìn thấy bước chân có phần khẩn trương của Thác Bạt Liệt, bước vào cung lại thấy Thái Hậu với dáng vẻ an tường, tưởng rằng giữa Hoàng Thượng và Thái Hậu có nói gì đó, trong lòng họ lại bắt đầu phỏng đoán, đó chính là cuộc sống của cung nữ và thái giám ở trong cung, họ lấy đó làm gia vị cho cuộc sống chăng.

Như Ý rất nhanh lại gặp mặt người thần bí, nghe Thác Bạt Liệt nói đến bố cục ở đây, Như Ý cảm thấy quyết định của mình vẫn có phần lý trí hơn, ngũ hành bát quái, cô thân là người hiện đại, quả thật có nghiên cứu qua về vấn đề này, nếu như bản thân cô đi thì khả năng có giữ được mạng sống để trở về không cũng là vấn đề.

“Đồ vật đâu?” Lúc này Như Ý rất hiếu kỳ, rốt cuộc quyển sách này có điều gì kỳ diệu mà khiến cho bao nhiều người chịu hại, nhưng đồng thời cũng khiến cho không ít người muốn có được nó.

Người thần bí nhìn qua Như Ý, có vẻ có chút trầm trọng: “Thứ này ngươi phải bảo quản tốt, nhớ kỹ không được để bất kỳ ai biết được tung tích của nó, trước tiên là vì sự an toàn của sách, sau quan trọng hơn là an toàn của ngươi, ở chỗ Thác Bạt Liệt, hắn có nhiều người bảo vệ như vậy, đương nhiên là an toàn hơn ngươi rồi, hơn nữa nếu để một số người biết được ngươi có thể mở được đồ ở trong đó, vậy thì chắc chắn ngươi sẽ không có ngày tháng yên ổn đâu!” Người đó nói với ánh mắt có phần nghiêm trọng, và cũng có chút ưu thương.

Như Ý gật gật đầu, cảm động với phần tình cảm của ông với mình, mặc dù gương mặt đó xấu xí như vậy, nhưng Như Ý không cảm thấy xấu: “Ta có thể gọi ngươi là thúc thúc được không? Ta biết mối quan hệ của ngươi và phụ thân ta rất tốt, cho nên…” Như Ý chân thành nhìn đối phương, hy vọng người thần bí sẽ không từ chối cô.
Loading...

Người thần bí bị ánh mắt của Như Ý làm ảnh hưởng, tuy trong lòng cảm thấy có chút không tương xứng, nhưng cô nói đúng, bản thân với phụ thân của cô ấy là huynh đệ, vậy thì có cái gì là không thể, quan trọng là cô không ngại gương mặt của hắn.

“Ngươi muốn gọi thế nào thì gọi như thế đấy vậy!” Ánh mắt của người thần bí quả nhiên có chút dịu dàng, tuy là nhạt thật nhạt, nhưng vẫn bị đối phương cảm nhận ra được, ít ra thì tính cách đó của ông không phải trời sinh đã vậy.

Như Ý cười cười, lập tức lên tiếng nói: “Thúc thúc, ta nghĩ vậy đi, quyển sách này để ta xem xong, sau đó trả lại về chỗ cũ, như vậy sẽ không cần phải lo lắng nữa, chỉ là chắc có thể phải làm phiền thúc, hơn nữa ta phải dùng nội dung của cuốn sách này để làm vốn liếng thảo luận giao dịch với Thác Bạt Liệt!” Như Ý vẻ mặt khôn khéo, ở thời đại này, lần đầu tiên người thần bí khâm phục một nữ nhân, hơn nữa ông còn cảm thấy cô chính là một vị vương giả trong mắt ông.

Như Ý nhận món đồ liền mở ra xem, nhưng ngay lập tức bị người thần bí đè tay chặn cô lại, hắn nói với vẻ có chút lo sợ:

“Ngươi hứa với thúc thúc, bất luận thế nào, không được có tham dục dù chỉ là một chút, hơn nữa… mấy người chúng ta chỉ biết trông chờ vào ngươi thôi!” Người thần bí lấy hết dũng cảm nói với Như Ý, ánh mắt đó kiên định đến dị thường.

Nhiều người tin tưởng mình như vậy, giao phó sinh mệnh cho mình, đây cũng là lần đầu tiên Như Ý cảm nhận được tầm quan trọng của mình, điều này khiến cho cô cảm thấy vừa vui mà lại vừa có chút nặng nề trong lòng, cái cảm giác được người khác chọn tin tưởng và để ý thật tốt biết bao.

Nhớ tới đủ các loại khổ cực đã từng trải, Như Ý cảm giác như những nỗi đau đó bớt đi rất nhiều, phai nhạt đi rất nhiều, người có tính cách như vậy chính là cần tìm được cảm giác tầm quan trọng của bản thân mình, cảm giác tồn tại của bản thân mình chăng, Như Ý gật gật đầu, trịnh trọng nói: “Thúc thúc, thúc yên tâm, các thúc tin tưởng Như Ý, đó là phúc đức của Như Ý, nếu như ông trời đã lựa chọn Như Ý để hoàn thành sứ mệnh này, vậy thì Như Ý nhất định sẽ không phụ lòng mọi người!”

Cuối cùng thì người thần bí cũng vui vẻ nở nụ cười, có thể nói đây là lần duy nhất trong bao nhiêu năm qua, ông cười vì vui, cũng không biết lần ông cười tiếp theo có là lúc ông còn trên cõi đời này không, người thần bí im lặng cảm thán.

Từ nơi đó trở về, Như Ý có chút vội vàng, bất giác cô cảm thấy có cái bí mật to lớn gì đó sắp được mình mở ra, cái cảm giác hồi hộp đó giống như là con sói khi nhìn thấy con mồi của mình.

“Nương nương, Người đã về rồi!” Tử Yên giống như là biết Như Ý đi ra ngoài, nàng đứng đợi sẵn ở cửa.

Như Ý chau mày, lập tức nhìn Tử Yên, ánh mắt tựa hồ như không thân thiện lắm, sở dĩ cô tỏ ánh mắt như vậy, đó là vì cô cảm giác khó chịu vì bị người khác theo dõi hành tung của mình: “Bổn cung muốn đi đâu thì đi đó, từ khi nào mà phải hồi báo với ngươi vậy?” Như Ý làm ra vẻ như rất cao quý uy nghiêm nói, gương mặt có phần khó chịu nhìn Tử Yên.

Tử Yên chỉ biết Như Ý đi ra ngoài, nhưng cũng không có đi theo, nàng đã thay đổi suy nghĩ của thuở ban đầu, cũng không có ý định báo cáo cho Hoàng Thượng, chỉ là những thứ này Như Ý đều không biết, cớ sao mình lại bị Như Ý tỏ vẻ khó chịu như vậy.

“Xin nương nương thứ tội, nô tỳ không có ý đó, nô tỳ chỉ là… Chỉ là cảm thấy trời đã vào xuân rồi, thời tiết bắt đầu có chút lạnh, đặc biệt là buổi sớm và đêm khuya, nhiệt độ không khí thấp, cho nên mới lo lắng nương nương bị cảm lạnh, tuyệt đối không có ý theo dõi hay chất vấn nương nương, xin nương nương minh giám!” Tử Yên thực sự rất sợ ánh mắt và ngữ khí này của Như Ý, đi theo bên cạnh Như Ý lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên thấy Như Ý nổi nóng như vậy, Tử Yên nhất thời có chút không biết phải làm sao, đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Như Ý kích động như vậy.

Lúc này Như Ý mới ý thức được mình cũng có chút quá khích, có thể là do cô quá quan trọng chuyện vừa rồi, cho nên mới có thái độ kích động như vậy, nhưng cô vẫn tỏ vẻ và nói: “Tử Yên, bổn cung biết ngươi đã từng đi theo bên cạnh Hoàng Thượng, cũng đã đặc biệt chiếu cố ngươi, nhưng bổn cung không cần cái đuôi suốt ngày cứ bám theo sau lưng, ngươi hiểu không?” Như Ý đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ ‘đặc biệt chiếu cố’, cô muốn Tử Yên hiểu không phải cô cái gì cũng không biết, chỉ là cô không muốn nói ra thôi.

Tử Yên vừa nghe được giọng điệu của Như Ý, lúc này mới ý thức được hành tung của mình kỳ thật Như Ý đều biết, cứ nghĩ là thần không biết quỷ không hay, thật không ngờ trong mắt Như Ý chẳng khác nào con rối múa cột, nhưng bên cạnh nỗi lo sợ của nàng, Như Ý của lúc này cũng trở nên có chút xa lạ hơn.

Như Ý nhìn sắc mặt Tử Yên có vẻ không tốt lắm, lúc này cô mới dịu xuống, rồi cười nói: “Bổn cung không giống ai kia, tâm trạng không tốt thì đem nô tài các người ra trút giận, chỉ cần không vượt quá giới hạn của bổn cung là được, ngươi cũng coi như đi theo bổn cung lâu như vậy rồi, hẳn cũng biết tính cách của ta là như thế nào, sau này cái nào nên báo thì báo, nhưng mức độ phải tự mình biết chừng mực, bằng không thì đừng trách bổn cung xấu tính!” Như Ý nói lời răn đe, nhưng biểu cảm rất bình thản, điều này khiến cho trong lòng Tử Yên có chút không chấp nhận được, nhưng ngoài mặt thì tỏ vẻ đã nghe hiểu toàn bộ.

“Nô tỳ hiểu rồi, đa tạ nương nương chỉ điểm…!” Tử Yên quỳ trên mặt đất, dập đầu với Như Ý, sau đó nghiêm túc trả lời.

Như Ý không ngăn cản cô dập đầu, lúc này đúng là lúc nên răn đe, đương nhiên Như Ý cũng không khiến cho bản thân mình quá mức dễ chịu, bằng không sẽ bị người khác nghĩ rằng cô rất dễ bị ức hiếp.

“Được rồi, ngươi lui xuống đi, bổn cung muốn một mình yên tĩnh, không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền!” Đây mới là mục đích chủ yếu của Như Ý, cô muốn thật sự yên tĩnh để xem món đồ đó, sau đó cho thúc thúc nhanh chóng đem trả lại món đồ đó về vị trí của nó, vì cô còn muốn có chút vốn liếng để đàm phán với Thác Bạt Liệt.

Tử Yên sao còn dám nói gì nữa, bèn cung kính lui ra.

Như Ý vốn là người có tính cẩn thận, nàng nhìn theo Tử Yên đóng cửa lại, rồi lập tức đưa mắt nhìn sau lưng mình: “Bạch Dực, đi ra ngoài cửa canh chừng, nếu có người đến thì phải báo ngay cho ta biết trước tiên!”

Bạch Dực hiểu ý đi ra ngoài cửa đứng, vì thân hình nhỏ, nên khi nó trốn ở góc ngoài cửa cơ bản là sẽ không bị ai phát hiện, hơn nữa từ trước đến giờ tính cảnh giác của nó rất cao, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, nó cũng cảm ứng được.

Nhìn toàn bộ đã sắp xếp chuẩn bị thỏa đáng, Như Ý lật bìa sách ra, sau đó bắt đầu xem từ trang thứ nhất, mở đầu vô đúng như dự kiến của cô, là câu từ của minh quốc, cô đã từng nghĩ như vậy, bằng không thì phụ thân của mình và những người khác sao lại đọc không hiểu được. Đọc được khúc đầu, Như Ý đại khái hiểu được vài thứ, chỉ là càng đọc thì trong lòng cô càng kinh hãi.

Lại lật tiếp trang tiếp theo, sắc mặt của Như Ý trở nên có chút khóc cười không xong, vì trang sách này đã bị cách ra, bên trong không có nội dung gì, mà mấu chốt của vấn đề lại nằm ở đây, cô cẩn thận lật tiếp trang sau, giống như là sợ sự kích động của mình mà làm cho câu chữ sẽ bay đi mất.

“Khi ngươi đọc được những từ ngữ này, xin dựa theo các bước trên đó mà đọc tiếp mặt, điều đó chứng tỏ ngươi mới là người được chỉ định chính thức!” Như Ý đọc những hàng chữ vừa quen thuộc, vừa xa lạ xuất hiện trong tầm mắt của mình, cái này có chút giống như là kiểu trắc nghiệm tâm lý, cô cười cười, vậy mà cảm xúc khẩn trương của mình đã giảm bớt đi nhiều, phần nội dung tiếp theo, Như Ý biết chắc sẽ không dễ dàng, nội dung phía trước cô đã nhớ rồi, ngoại trừ việc khiến cho cô biết được chân tướng, thật chất cũng chưa đưa ra giải pháp gì cho cô, đây chính là thủ đoạn kinh doanh của người hiện đại thường hay dùng, không ngờ lại được áp dụng ở đây.

“Đây là một truyền thuyết từ xưa, là cái dùng để kiểm tra đo lường tham dục và ý niệm, xin đừng nghi ngờ những gì mình nhìn thấy, vì khi ngươi đọc hiểu được những câu từ phía sau, ngươi đã là một cái kỳ tích!”

Như Ý đọc đến phần cảnh báo này, trong lòng càng thêm phần hiếu kì, rõ ràng đối phương cũng là người xuyên không, ít ra người đó biết bản thân mình là người xuyên không, cũng là một cái kỳ tích.

Thứ mà cô đọc được tiếp theo, lại như là một thần chú, giống như là chìa khóa để mở khúc mắc, Như Ý không biết dùng từ gì để hình dung nó.

Thác Bạt Liệt vội vàng đi về ngự thư phòng, triệu hồi người lần trước đoạt thư chỗ Trác Lỗi đến.

“Nói cho trẫm biết, hôm đó ngươi lấy được sách bằng cách nào?” Ánh mắt Thác Bạt Liệt sắc bén nhìn người đứng trước mặt, nghiêm khắc hỏi.

Người đó thấy Thác Bạt Liệt hỏi thẳng như vậy, cũng không dám chậm trễ, liền kể lại chi tiết tình hình hôm cướp sách cho Thác Bạt Liệt nghe.

Thác Bạt Liệt nghiêm túc nghe thuộc hạ kể lại xong, sau đó liền phân tích.

“Nói như vậy, Trác Lỗi cũng không có qua lại mấy chiêu với ngươi?” Thác Bạt Liệt không biết nên lý giải như thế nào lúc hai người so chiêu, vì như vậy cơ bản không thể hiện được Trác Lỗi biết võ công, giờ nghĩ lại cho dù là có, thì cũng không giống võ công thâm hậu.

Người đó suy nghĩ lúc, rồi tay nắm tay thành nắm đấm và đáp: “Hồi chủ tử, người đó không đánh nhiều với thuộc hạ, nhưng nhìn ra được chiêu số cũng rất quái dị, giống như là đánh lung tung, không thể nói là biết võ được!”

Thác Bạt Liệt cân nhắc tính chân thật của lời nói này, rồi nhớ đến điều mà đối phương mới nói: “Đúng rồi, ngươi vừa mới nói đến có cái gì đó, đột nhiên nhảy ra?” Thác Bạt Liệt chưa bao giờ biết có cái vật như vậy, giống như là rất có linh tính, xuất hiện ngay đúng thời điểm này, hình như có chút kỳ quái.