Như Ý phi thân từ cửa sổ ra ngoài, bởi vì công phu cô rất cao thế nên mới khiến người ta thần không biết quỷ không hay. Cô suy đoán chắc chắn Thác Bạt Liệt cầm đồ của cô về ngự thư phòng so sánh hoặc là xem gì đó rồi.
Thác Bạt Liệt trở về quả nhiên ngay lập tức lấy vật kia ra, bắt đầu nghiêm túc so sánh hai thứ với nhau. Hắn nhìn kiểu chữ giống hệt với kiểu chữ trong tay hắn, chuyện này khiến hắn nghĩ tới chuyện phụ hoàng của hắn đã từng yêu cầu hắn cưới Như Ý. Lẽ nào Như Ý này đúng là không phải người bình thường, trong này lại có huyền cơ gì nữa đây?
Như Ý tung người lên, lần này cô nhắc nhở bản thân. Cô đã bị thiệt thòi phải biết chuyện lần trước, suýt chút nữa đã bị phát hiện, lần này mặc kệ gặp phải biến cố gì, cô cũng phải bình tĩnh ở yên một chỗ.
Như Ý cầm một miếng ngói lên, cô nhìn thấy món đồ kia của Thác Bạt Liệt hình như là sách hay gì đó. Sau đó hắn cầm thứ đồ đã lấy từ chỗ cô ra nghiêm túc so sánh. Lẽ nào thứ đó thật sự là món đồ của cô ở hiện đại sao? Sao có thể thất lạc đến nơi này chứ? Lẽ nào thế giới này còn có đồng bào của mình sao? Nghĩ tới tin tức này, Như Ý mừng như điên.
Cô lại nhìn món đồ trong tay Thác Bạt Liệt một lần nữa, thử xem có thể nhìn ra là món đồ gì không.
Trong lúc mơ hồ bởi vì động tác của Thác Bạt Liệt quá nhanh, Như Ý nhìn thấy bìa sách kia, mơ hồ nhìn thấy được chữ “Minh”, lập tức cô liên tưởng tới “Huyết Minh thư” mà lần trước cứ bị người ta nhắc tới. Cô hơi nhăn mày, cũng ý thức được một vấn đề, chữ kia quả nhiên là chữ hiện đại, nói như vậy có nghĩa là đây là vậy chính là tác phẩm của người hiện đại, vậy thì bây giờ nếu cô lấy được thứ đồ này, có thể có được đầu mối gì đó.
Như Ý cứ lẳng lặng chờ đợi trên mái nhà. Cô đang chờ Thác Bạt Liệt sau khi xem xong món đồ kia sẽ để lại chỗ cũ, như vậy lần sau cô bèn có thể trộm món đồ đó ra.
Rốt cục phỏng chừng Thác Bạt Liệt chắc là vì tìm lâu quá nên phiền lòng, lúc này mới để mấy chữ trong tay do Như Ý viết xuống, sau đó gói kỹ lại.
Như Ý nhìn chăm chú động tác tiếp theo Thác Bạt Liệt nhìn. Nhìn Thác Bạt Liệt nhìn cây trúc xanh kia một cái, sau đó đi đến bên cạnh cây trúc kia, nắm lấy rễ cây, tiếp đó một gian mật thất xuất hiện. Như Ý nhìn thấy Thác Bạt Liệt đi vào mật thất, lúc hắn đi ra ngoài thì món đồ trên tay cũng không còn nữa.
Như Ý mỉm cười. Mật thất này là có tự nhiên, chỉ là không ai nghĩ tới nơi này.
Như Ý xoay người chuẩn bị rời đi, có điều lời của Thác Bạt Liệt lại khiến cô chú ý.
Loading...
“Tình hình bên phía Vệ Quốc Công, các ngươi phải liên hệ cho thật tốt, bất cứ lúc nào cũng phải báo với ta. Trẫm thấy lần này Trác phủ, đúng là không có diễu võ dương. Trẫm đã đợi tên Trác Lỗi này lâu rồi. Sở dĩ Trẫm không đụng đến huynh đệ của ngươi còn không phải là vì chờ ngươi lộ diện sao? Nếu không làm sao ta có thể một lưới bắt hết chứ? ” Thác Bạt Liệt nói tới đây thì mỉm cười giống như thắng lợi đã ở ngay trước mắt.
Như Ý nắm chặt tay, sau đó cô phi thân rời đi, chỉ có điều tâm trạng của cô hoàn toàn không ổn định. Sai rồi, mọi thứ đều sai rồi. Cô không biết Thác Bạt Liệt này lại ác độc như vậy, nhưng hắn có biết thân phận của cô hay không? Hắn biết thì thế nào? Như Ý muốn biết câu trả lời, bây giờ cô sẽ không đi, cô phải điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Như Ý trở lại không bao lâu thì Tử Yên đã dẫn thái y đến.
Như Ý thấy thái y, sau đó nghẹ giọng hỏi, có vẻ rất yếu ớt: “Thái y xưng hô như thế nào?”
“Hồi hoàng hậu, vi thần họ Hồ, tự…” Người kia cung kính trả lời.
Như Ý vung tay lên, cắt ngang lời của đối phương. Thái y viện này chỉ có một họ Hồ, lần trước cô đã cố ý đi tìm người điều tra, nếu không sao có thể nắm được nhược điểm của Thái Hậu chứ? Không ngờ lần này người trị bệnh cho mình lại là người họ Hồ, không biết có phải càng trị càng nặng hơn không đây?
“Tử Yên, ngươi lui xuống trước đi, bổn cung có chuyện muốn nói với Hồ thái y..” Như Ý nói xong vẻ mặt rất có ý mà nhìn Hồ thái y, giống như sợ Hồ thái y không hiểu vậy.
Tử Yên chột dạ cúi người: “Dạ!” Nàng ta nói xong cũng không nhìn thêm nữa, dẫn cung nữ bên người lui ra ngoài.
“Hồ thái y, mời ngồi!” Hồ thái y vừa bị ánh mắt của Như Ý nhìn đã sợ đến hoang mang, lúc này Như Ý lại bảo ông ta ngồi xuống, ông ta càng thấp thỏm không yên.
“Hoàng hậu nương nương, trước hết vẫn để cho vi thần xem bệnh cho người đã!” Hồ thái y hoàn toàn không muốn ở lại đây lâu thêm một giây phút nào nữa. Từ sau chuyện của Thái Hậu lần trước ông ta càng sợ hãi những nữ tử trong cung này hơn, dưới lớp mặt nạ đẹp đẽ kia không biết đã gieo trồng ra bao nhiêu tội ác rồi.
Như Ý mỉm cười nhìn Hồ thái y, sắc mặt đã trở nên lạnh lẽo: “Bổn cung không biết, sao lúc này ngươi lại trở nên nhát gan thế này? Phải biết rằng bổn cung nhớ rất kỹ lần trước chuyện Bình tài nhân mang long thai, mạch trọng như vậy ngươi ngược lại hàm hồ!” Lời nói mỉa mai lại có gai của Như Ý như đâm thẳng vào chỗ đau của Hồ thái y.
Trong lòng Hồ thái y thầm kêu khổ, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.” Chuyện liên quan đến lòng tự tôn của Hoàng Thượng, sao vi thần dám qua loa cho được!” Lời này của Hồ thái y cũng không hàm hồ chút nào.
Như Ý cảm thấy thuốc của mình vẫn chưa đủ liều, lập tức mỉm cười nói “Cũng đúng đấy, vì thế sau này người phải bắt mạch thật chuẩn cho bổn cung. Bằng không, thì không chỉ có mạng nhỏ của ngươi đâu mà còn có con trai, và con gái của ngươi và con dâu mới cưới về của ngươi nữa đấy!” Ý uy hiếp Như Ý không cần nói cũng biế biết.
Hồ thái y liên tục kêu lên, vội vàng quỳ xuống: “Hoàng hậu nương nương, xin hãy tha cho vi thần và một nhà lớn bé, vi thần không biết gì hết!” Ông ta nói xong liên tục dập đầu.
Như Ý mỉm cười, lập tức nói: “Thật ra, rất đơn giản, chỉ cần ngươi làm theo lời của bổn cung, bổn cung có thể bảo đảm cho ngươi và cả nhà ngươi đều bình an. Sợ rằng bây giờ ngươi cảm thấy bổn cung đã thất sủng rồi nhỉ, nói cho ngươi biết rất nhanh thôi bổn cung sẽ khiến cho người mấy người nào đó còn chưa biết cuối cùng bản thân là nam hay nữ nữa đấy!” Lời này của Như Ý vô cùng bá đạo.
Chuyện này khiến Hồ thái y kinh sợ, nhưng người sợ theo sai đội như vậy sẽ chết rất thảm, ông ta cũng không muốn mất đầu nhanh như thế.
“Xin nương nương nói rõ!” Tuy tạm thời không đáp ứng chuyện của Như nhưng cũng coi như là tìm hiểu tình hình, bên nào chắc chắn hơn sẽ đi theo bên đó.
Như Ý mỉm cười, lập tức nói: “Thật ra rất đơn giản, lần sau bổn cung dẫn ngươi đến xem Bình tài nhân, đến lúc đó bổn cung sẽ dạy ngươi làm thế nào, như vậy ngươi không chỉ sẽ không có bất kỳ tội danh nào lại còn có bổn cung chống lưng, ngươi cảm thấy thế nào?” Lời này của Như Ý xem như là đã mở đủ điều kiện, cô không tin đến lúc đó đối phương còn có thể hả hê được.
Hồ thái y thấy Như Ý tràn đầy tự tin như vậy, cộng thêm chút chuyện kia của ông ta, không ngờ hoàng hậu nhanh như vậy đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, chỉ nhìn điểm này thôi cũng thấy được Như Ý này không phải là người đơn giản. Suy nghĩ tới đây, Hồ thái y gật đầu: “Vi thần vậy do nương nương dặn dò, thân thể này của nương nương chỉ là gần đây chú ý đến ăn uống là được. Không có gì đáng ngại. Thần xin phép cáo lui!” Hồ thái y tùy ý kê toa thuốc cho Như Ý, sau đó xách hòm thuốc rời đi.
“Nương nương, người không sao chứ?” Tử Yên vô cùng quan tâm Như Ý. Nàng ta cứ cảm thấy Như Ý là vì chuyện phiền lòng gần đây nên mới bị ốm vặt thế này, trong lòng nàng ta rất lo lắng.
Như Ý mỉm cười: “Không có chuyện gì, yên tâm. Ngươi cứ làm việc của ngươi đi. Bổn cung muốn nghỉ ngơi một chút!” Như Ý đúng là rất mệt, bây giờ cô cần nghỉ ngơi dưỡng sức, có lẽ buổi tối phải đi trộm món đồ kia, để tránh cho đêm dài lắm mộng, cô vẫn là hành động sớm một chút mới được. Còn có bên phía Trác phủ, Như Ý nhớ tới lời của Thác Bạt Liệt cô rất muốn đi gặp người thần bí kia, cô rất tò mò với thân phận của người thần bí kia.
Nếu cô biết đối phương là ai, sợ là có thể giải được rất nhiều câu đố, Như Ý đột nhiên nghĩ tới món đồ này có lẽ không cần bản thân ra tay mạo hiểm trộm lấy, sợ là có người rất tình nguyện đi làm chuyện này.
Như Ý mỉm cười, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Đêm khuay yên tĩnh, Như Yến thức dậy ăn bữa khuya, viện cớ bản thân bị bệnh, lên giường đi ngủ sớm. Chẳng qua cô chỉ chờ Tử Yên đi ra để bản thân dễ hành động hơn mà thôi.
“Nương nương, vậy ngươi nghỉ ngơi sớm đi, đừng khiến cơ thể mệt mỏi quá!” Tử Yên đắp kín chăn cho Như Ý mỉm cười cười, sau đó đi ra ngoài đúng là rất biết săn sóc người khác.
Như Ý nhắm mắt lại, phảng phất như tiến vào mộng đẹp rất nhanh, ít nhất là Tử Yên cảm thấy cô đã ngủ rồi, sau đó mới yên tâm đóng cửa đi ra ngoài.
Như Ý đợi một lát, không thấy còn tiếng động nào nữa lúc này mới đứng dậy: “Bạch dực, đi!” Buổi tối hoàng cung nguy hiểm hơn ban ngày nhiều. Như Ý nghĩ vậy nên gọi thêm Bạch Dực cùng đi tốc độ của nó nhanh, động tác lại nhẹ nhàng không dễ bị phát hiên.
“Bạch Dực, mày có thể thu ánh sáng trên người mày lại không?!” Như Ý vẫn là cảm thấy đôi cánh của Bạch Dực lúc này lại không có lợi, ngược lại còn dễ bị người ta phát hiện.
Dường như Bạch Dực biết được suy nghĩ của Như Ý, dùng tâm giao lưu với Như Ý: “Chủ nhân yên tâm, ta sẽ thu ánh sáng lại, sẽ không ai nhìn thấy đâu!”
Lúc này Như Ý mới gật đầu, cưỡi Bạch Dực bay thẳng về phía thiên lao. Đây xem như là lần thứ hai cô không mời mà tới, cũng không biết đối phương nhìn thấy cô xuất hiện với bộ dáng này thì sẽ có phản ứng ra sao?
Thiên lao gần đây cũng không có giam giữ trọng phạm gì cho nên canh phòng cũng không chặt chẽ cho lắm. Như Ý và Bạch Dực rất nhanh đã trốn khỏi thủ vệ đi tới bên cạnh lối vào thiên lao.
Như Ý không phát hiện người canh gác vào lúc này, sau đó cô mới mạnh dạn mang theo Bạch Dực tiến vào chỗ bí ẩn nấp.
Có điều lúc Như Ý đi vào thì mới phát hiện, người kia dường như đã đợi rất lâu ở đó rồi.
“Ngươi đến rồi?” Như Ý vừa đi vào, đã nghe được lời của người kia. Cô sững sờ lập tức mỉm cười, người này sao lại thần thông như vậy chứ? Chuyện gì cũng biết.
Như Ý vẫn quyết định thăm dò đến cùng “Làm sao ngươi biết ta sẽ đến, hơn nữa là đến vào lúc này!” Vẻ mặt Như Ý sáng quắc nhìn đối phương. Lúc này người kia vẫn mang khăn che mặt, không cho Như Ý nhìn thấy.
Người thần bí mỉm cười: “Cho dù không biết bây giờ ngươi đến, nhưng ta biết cách thời gian ngươi đến nữa sẽ không lâu cho nên ta ở nơi này ôm may đợi ngươi.” Người kia hờ hững nói.
Như Ý cũng không để ý tới đối phương, ôm Bạch Dực ngồi xuống đối mặt với đối phương.
Sau khi người kia nhìn Bạch Dực xong thì cảm thấy kỳ lạ: “Đây là Thần Thú của ngươi?” Ông ta hơi không xác định hỏi. Ông ta nhớ lần trước thấy Bạch Dực nó rất lớn, sao lần này lại nhỏ như vậy? Chuyện này khiến ông ta cảm thấy rất thần kỳ.
Như Ý mỉm cười.”Không phải ngươi đã biết đáp án rồi sao?” Như Ý là ai cơ chứ, những thứ này cho dù đối phương không biết nhưng mà cũng không khó đoán, Như Ý cũng không cần thừa nước đục thả câu.
Người thần bí vừa nghe Như Ý hỏi ngược lại, tay ông ta chỉ vào cô: “Ngươi đấy, giống hệt cha của ngươi trước đây!”
Như Ý cũng không lấy làm lạ đối với thân phận thật mới biết của cô: “Ngược lại ngươi đúng là một trong số ít người biết được thân phận của ta, chỉ có điều hôm nay ta đến tìm ngươi, là có vài vấn đề muốn hỏi.” Như Ý nhìn chằm chằm vào ánh mắt của đối phương, nói từng chữ rõ ràng.
Người kia vẻ mặt không quan tâm lắm: “Ta biết ngươi đến là có vấn đề muốn hỏi ta cho nên ta mới ở đây chờ ngươi!” Người kia mỉm cười, nhún nhún vai chờ Như Ý mở miệng.
Có điều dường như Như Ý vẫn chưa nói hết lời lúc nãy, cô lập tức cười hờ hững: “Mục đích chính của việc ta là
đến đây là vì một chuyện khác. Chuyện này ta nghĩ nếu người ra mặt có lẽ sẽ có hiệu quả hơn!” Như Ý nói rất hời hợt, thế những rõ ràng đối phương rất có hứng thú.