Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 353: Thăm Dò Trước




Rốt cuộc, vẫn là Thác Bạc Liệt kỹ năng cao hơn một bật, cuối cùng Thái hậu đã thỏa hiệp và đưa Như Ý cho Thác Bạc Liệt xử lý. Như Ý có thể biến mất khỏi tay mình, tương lai còn dài, chỉ cần đi bất cứ nơi nào, bà ta không tin, Như Ý vẫn có thể tự giúp mình, bản thân muốn cô ta đi về phía đông. Trong cung, cô chỉ có thể đi về phía đông.

Nghĩ về điều này, Thái hậu đã nói với hoàng đế nơi Như Ý đang ở, để hoàng đế từ từ khám phá phần còn lại.

Đây là một màn anh hùng Thác Bạc Liệt cứu mỹ nhân.

Vào lúc này, trong phòng ngủ của Hoàng thượng, Cung điện Long Diệu, một người phụ nữ không ngừng run rẩy đang vùng vẫy trong mơ, ngồi bên cạnh là Thác Bạc Liệt đang lo lắng chờ cô tỉnh dậy, còn có một hàng ngự y bên cạnh.

“Thế nào rồi? Các người đừng nói là sẽ không có vấn đề gì lớn, nàng ấy có ý chí sống sót không?” Thấy Như Ý đang vùng vẫy không ngớt, Thác Bạc Liệt quay lại và mắng ngự y quỳ trên mặt đất. Đôi mắt giống như muốn nhai tươi nuốt sống bọn họ.

“Bẩm Hoàng thượng, lúc này nàng ta nhất định đang mơ thấy điều gì đó khủng khiếp. Phải tìm cách để kéo cnàng ta ra khỏi cơn mơ. Chẳng bao lâu nữa nàng ta sẽ tỉnh lại. Vấn đề bây giờ là làm thế nào để đánh thức nàng ta!” Một người ngự y thâm niên bất chấp bị phạm tội chặt đầu và nói, mặc dù hắn ta vẫn bình tĩnh, nhưng sự run rẩy ẩn giấu trong lời nói vẫn phản bội sự căng thẳng của hắn ta lúc này.

“Trẫm không cần ngươi dạy, trẫm không muốn nghe những điều vô nghĩa này, chỉ cần để nàng ấy tỉnh dậy càng sớm càng tốt!”

Thác Bạc Liệt không phát hiện ra sự căng thẳng của bản thân dường như vượt quá một giới hạn nhất định, giữa họ chỉ là một mối quan hệ hợp tác. Tại thời điểm này, Thác Bạc Liệt dường như đánh mất lí trí trong hoảng loạn.

“Cô nương Như Ý, cô phải kiên trì, nghĩ về nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống, nghĩ về những người cô quan tâm, những việc cô quan tâm…..” Thực sự ngự y không có cách nào cả, chỉ có thể nơm nớp lo sợ đi lên, nhìn Thác Bạc Liệt bên cạnh, thậm chí còn sợ hãi hơn, nói chuyện cũng không có sức lực.

“Nàng tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa! Nàng không phải vẫn còn có mục đích chưa đạt được sao? Còn nhớ yêu cầu nàng đưa ra cho ta chứ? Còn nhớ nàng nói rằng đón năm mới trong cung càng náo nhiệt sao? Nàng tỉnh dậy …” Thật khó xử khi nói như thế này. Lần đầu tiên, Thác Bạc Liệt nói những lời như thế này, có vẻ vụng về và bất lực.

Thác Bạc Liệt liếc nhìn những người xung quanh, những người này rất biết điều lăn và bò chạy ra ngoài.
Loading...

“Mặc dù nàng có vẻ rất tự tin và thông minh, nhưng trẫm biết trong tim nàng có tổn thương, bị nàng che đậy rất tốt, nàng chẳng phải muốn trẫm cho một lời giải thích cho Trác gia sao?” Thác Bạc Liệt tiếp tục nói, một giọt nước mắt rơi xuống mà hắn vẫn không biết. Hắn không biết bản thân mình từ lúc nào đã bắt đầu nhớ nhung người phụ nữ trước mặt này, hương vị trên thân thể cô mang lại rất quen thuộc, dáng vẻ của cô khi nói chuyện, rõ ràng là một gương mặt bình thường, nhưng lại thu hút hắn. Dường như bọn họ đã biết nhau từ sớm, thường thường hắn sẽ nhìn cô, liền sẽ liên tưởng cô với Như Ý.

Là ai? Ai thì thầm vào tai cô, Như Ý cảm thấy đầu cô nặng trĩu, rất nặng, nhưng không thể giải thích được cảm giác quyến luyến của người kia với mình, trên mặt có thứ gì đó, cảm giác ướt át, là nước mắt sao?

Như Ý cảm thấy có một giọng nói đang nói với mình và cô muốn thoát khỏi màn sương, nhưng nó luôn khiến cô đau đớn, cô rốt cuột đang ở đâu, cô nhìn thật mơ hồ, như thể cô đã trải qua một lần, nhưng tại sao không thể thoát ra được.

“Đại ca, tình hình thế nào?” Trác Tuấn lo lắng nhìn Trác Lỗi, sự căng thẳng trên khuôn mặt hắn một chút cũng không có nghĩa là phải buông tay.

Hắn vội vã từ kinh thành trở về, không ngờ lại không gặp được người mà Trác Lỗi nói, bây giờ tình hình bên này đã thay đổi quá nhanh.

Trác Lỗi ngước nhìn Trác Tuấn, nhìn hắn mệt mỏi trở về cảm thấy có chút áy náy. “Làm thế nào đệ đi đến kinh thành?” Vì hắn kiểm soát ở đây, hắn cũng ở trong tình trạng tương tự, nhưng hắn không biết tại sao. Đối với kinh thành, hắn luôn bối rối không thể giải thích được.

Trác Tuấn sững sờ, “Đệ đã gửi đồ đạc đến, ban đầu đệ muốn gặp cô gái mà huynh nói, nhưng thật không may, người kia đã bị thái hậu gọi vào cung rồi!”

Trác Lỗi choáng váng, trái tim hắn thắt lại, trực giác của hắn không sai, chuyện gì đã xảy ra vậy, thái hậu? Trác Lỗi nghĩ đến người kia, tay run rẩy, hắn biết rằng Như Ý nhất định có chuyện gì đó. Rốt cuộc, hắn muốn hoàn thành mọi thứ ở đây càng sớm càng tốt và sau đó hồi kinh.

Nghĩ đến điều này, Trác Lỗi trước tiên truyền lá thư cho chim bồ câu để báo cáo những việc hắn muốn biểu đạt, sợ rằng bên đó cũng sẽ lo lắng sốt ruột, nhớ ra mình bảo Trác Tuấn mang đồ trở lại, nếu hắn gặp được hoàng thượng, chỉ mong hoàng thượng có thể giúp đỡ. Hắn cảm thấy hoàng thượng đối với Như Ý rất khác, mặc dù bây giờ hoàng thượng không biết danh tính thực sự của em gái mình, nhưng mỗi lần hắn nhìn thấy hoàng thượng cũng sẽ khác với em gái hiện tại. Nếu hoàng thượng thực sự không giúp đỡ, thì hắn chỉ có thể nói cho hoàng thượng biết danh tính thực sự của Như Ý.

“Đại ca? Đại ca?” Trác Tuấn liên tục gọi Trác Lỗi, cố gắng kéo suy nghĩ của hắn trở về.

Trác Lỗi đã tỉnh táo lại, hắn vừa nảy suy nghĩ quá nhiều và đã quên mất sự tồn tại của Trác Tuấn.

“Xin lỗi đệ, huynh đang nghĩ một việc quá nhập tâm. Vệ quốc công không biết nghe loáng thoáng được ở đâu, thực sự đã chuyển đồ đạc của ông ta đến nơi này và gần đây các hoạt động tới tấp như vậy, huynh chỉ có thể thăm dò trước!”

Khi Trác Lỗi nghĩ về những việc ở bên này, đầu hắn to ra. Hắn không ngờ rằng Vệ quốc công tin tức rất nhanh nhạy và cũng biết giở trò. Hắn đã đánh giá thấp ông ta.

“Chà, nếu không thì để vài tiểu đệ đi thăm dò, dù sao thì Vệ quốc công cũng nghĩ rằng tiểu đệ bon họ nói chuyện không giữ miệng, ông ta nhất định sẽ tin. Điều này sẽ cho chúng ta thêm thời gian để điều tra rõ ràng và khiến cho Vệ quốc công đủ tin tưởng chúng ta.”

Trác Lỗi nhìn Trác Tuấn có chút đau đầu, dù nảy ra ý tưởng này nhưng không biết ý tưởng này có hiệu quả không.

Trác Lỗi cúi đầu suy ngẫm, nghĩ rằng có thể. Lần trước có vài người to mồm, đã khiến cho Vệ quốc công nhận được trái ngọt, lần này hắn không biết liệu nó sẽ hiệu quả hơn hay mạo hiểm lớn.

“Vậy …” Trác Lỗi thì thầm vào tai Trác Tuấn.

Trác Tuấn ngước nhìn Trác Lỗi, dường như không sẵn lòng: “Điều này không ổn, dụ rắn ra khỏi hang, nhưng nếu huynh gặp nguy hiểm thì phải làm sao? Phải biết rằng huynh không có công phu …”

Nói đến đây, Trác Tuấn nhanh chóng ngậm miệng lại. Hắn cảm thấy như mình nói lại nỗi đau của Trác Lỗi. Vì Trác Lỗi không có khả năng và cơ thể yếu đuối không thể tập luyện võ thuật. Đó là một sự sỉ nhục đối với gia đình tướng quân.

Trác Lỗi mỉm cười và và bày tỏ không để ý. Hắn nhìn Trác Tuấn và nói: “Không sao, huynh sẽ cho người bảo vệ trong bóng tối, lại nói nhiều năm không có võ công, cũng đi đến bước này. Hơn nữa chính vì không có võ công sẽ làm cho bọn họ bỏ xuống phòng bị.” Trác Lỗi nói điều này, cuối cùng cảm thấy tự tin hơn, nhưng nghĩ đến chuyện của Như Ý, hắn vẫn rất lo lắng.

Theo căn dặn của Trác Lỗi, xung quanh Như Ý đã sắp xếp người bảo vệ sự an toàn cho Như Ý, nhưng không ngờ rằng Như Ý vẫn bị bắt đi, người của hắn căn bản không phải là đối thủ của đối phương.

Chẳng mấy chốc, có người nói rằng muốn tìm kiếm Như Ý, điều đó khiến hắn có chút kỳ lạ, nhưng người đàn ông có vẻ rất gấp, không thấy Như Ý liền rời đi.


“Cúc cu, cúc cu,…”

Một con chim bồ câu dừng lại trước bệ cửa sổ lạnh lẽo, hắn cau mày, việc bên này của hắn còn chưa xử lý xong, lẽ nào chủ tử cũng biết rồi.

Sau khi đọc nội dung bức thư, Hàn không thể không nói là chủ tử coi trọng Như Ý đến mức nào. Mặc dù hắn đã viết thư nhiều lần, lúc đầu, hắn hơi lạ khi nhận được lá thư. Vốn dĩ có thể sử dụng những con bồ câu bay để truyền đạt ý của chủ tử, Vì cái gì vẫn cần người mang những thứ đó đến. Hắn nhìn thấy những thứ bên trong và những yêu cầu ở trên lá thư thì mới hiểu ra.

Nghĩ đến Như Ý cả đêm không về và người mang cô đi là thái hậu, Hàn rất lo lắng.

“Hoàng thượng, bên ngoài có người cầu kiến!”

Trong khi Thác Bạc Liệt đang phiền não vì tấu chương, nô tài báo cáo.

Người đàn ông nhanh chóng quỳ xuống đất: “Bẩm hoàng thượng, nô tài cũng nói với hắn, nhưng người kia khăng khăng yêu cầu nô tài đi vào để báo cáo và đưa những thứ này cho hoàng thượng, nói rằng hoàng thượng khi nhìn thấy thứ này nhất định sẽ gặp hắn!” Tên nô tài hốt hoảng và đưa ra những thứ trong tay lên cho hoàng thượng, nhưng trong lòng rất oan uổng, biết rằng hắn thực sự nguy hiểm khi làm việc vặt này.

Thác Bạc Liệt muốn nổi giận. Mắt hắn thay đổi khi nhìn thấy những gì nô tài đưa lên cho hắn. Hắn luôn nhớ tới sự đắc ý của người phụ nữ kia khi lấy được đồ vật của hắn, tại sao đồ vật lại chạy về đây rồi? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

“Nhanh lên, thông báo cho người kia đến gặp trẫm!” Thác Bạc Liệt vội vàng ra lệnh cho nô tài đi xuống, khuôn mặt của hắn hoàn toàn thay đổi.

Hàn chỉ nói với Thác Bạc Liệt tất cả những gì hắn biết. Để tăng thêm sức thuyết phục, Hàn thậm chí cũng đã nói chuyện lần trước Như Ý bị thương.

Về việc Hàn nhắc lại tên của Như Ý, có thể Thác Bạc Liệt quá lo lắng và chỉ muốn cứu người, thậm chí nghĩ rằng đó là vì nghệ danh của Như Ý, chỉ để thu hút sự chú ý của hắn.

Sau đó là cảnh cứu người đầy lo lắng của Thác Bạc Liệt.

“Thả con tôi ra, thả ra, chỉ cần thả ra, cái gì tôi cũng sẽ đồng ý…” Như Ý vùng vẫy, nước mắt chảy dài trên má và làm ướt khuôn mặt cô.

“Đừng, đừng … aaaa!” Như Ý mở mắt ra và nhìn xà nhà cao cao, tác phẩm điêu khắc của Long Phi trên chùm vàng, cô cảnh giác, cô không nằm mơ, cô tỉnh táo, nhưng tại sao cảnh đó lại khiến cô đau đớn đến thế, con của cô …

Như Ý nhìn hoàng cảnh xa lạ lại vừa quen thuộc xung quanh cô, nhắm mắt lại và mở lại lần nữa. Lần trước cô có đến, mặc dù lúc đó là nửa đêm, nhưng cô luôn cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Làm sao cô có thể ở trong cung điện của Thác Bạc Liệt, Như Ý bối rối.

“Uh …” Như Ý muốn ngồi dậy, thì phát hiện cơ thể cô bị đóng băng, thậm chí hai tay mảnh khảnh cũng không cử động được.

“Nàng dậy làm cái gì!” Rõ ràng câu nói quan tâm, đến miệng Thác Bạc Liệt lại biến thành lời trách mắng.

Như Ý ngước nhìn Thác Bạc Liệt sau đó không nói gì, thuận theo nằm lại trong tay Thác Bạc Liệt.

“Nàng hãy dưỡng thương cho tốt, dưỡng thương tốt rồi lại nói những cái khác!” Thác Bạc Liệt theo thói quen xoa đầu Như Ý.

Như Ý sững sờ, trong tâm trí xuất hiện cảnh Thác Bạc Liệt đã từng làm những động tác theo thói quen của bản thân, mắt nhìn chằm chằm vào Thác Bạc Liệt, sững sờ ở đó.

Thác Bạc Liệt dường như không cảm thấy có gì không thích hợp. Hắn nhìn Như Ý và nhìn lại mình, cũng không có vấn đề gì, chỉ mỉm cười: “Ta biết nàng có một số câu hỏi, yên tâm, trẫm sẽ đợi nàng khỏe lại và sẽ từ từ nói với nàng!” trong lời nói của Thác Bạt Liệt chứa sự cưng chiều.

Như Ý nhắm mắt lại để bản thân tỉnh táo. Cô cảm thấy tất cả những điều này có vẻ quá bất thường. Chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô không gấp gáp hỏi, dù hỏi thì đoán rằng Thác Bạc Liệt có thể cũng không nói, vậy cô bây giờ thực sự chỉ có dưỡng thương cho tốt rồi lại nói sau, còn có một màn thái hậu và giấc mơ dài của cô, nội dung thực sự của giấc mơ, cô cũng sẽ điều ra rõ ràng.