Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 284: Tình huống khẩn cấp




"Dạ, nô tỳ cũng thấy kỳ lạ, rốt cuộc đấy là trà gì mà lại khiến cho đại phu nhân yêu thích đến như vậy!" Như Ý nói lời thật lòng, cô vẫn luôn tò mò chuyện này, nhưng chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi.

"Cô lui xuống trước đi, việc này không cần gấp gáp, cứ để từ từ, còn trà thì đúng là khá ngon đấy!" Đại phu nhân lại nhắc đến trà một lần nữa, dáng vẻ thèm thuồng, muốn được uống thêm của bà ấy đã bộc lộ ra quá rõ ràng.

"Dạ!"

Như Ý đi ra khỏi phòng đại phu nhân, đột nhiên không biết bây giờ mình phải làm gì mới được, cũng không biết Vệ quốc công và người nọ đã đi chưa, cô thật sự rất muốn biết bên trong cái sân ấy chất chứa bí mật gì.

Đúng vào lúc Như Ý lặng im suy nghĩ thì có một bóng đen bay vút ngang qua bầu trời, Như Ý cảnh giác liếc mắt nhìn, rồi nhanh chóng phát hiện ra ấy là người mặc áo đen.

Cô cũng không chần chừ mà lập tức bám theo, vòng qua nhiều sân hẻm, cuối cùng đáp xuống phủ của nhị phu nhân.

Như Ý đứng từ xa nhìn lại, bình tĩnh để người nọ đi vào phòng nhị phu nhân.

Như Ý cảm thấy hết sức tò mò, rốt cuộc người này là ai, sốt ruột tìm nhị phu nhân thế vì ý đồ gì.

Cô lập tức nhảy lên, bay vọt vào trong sân nhà nhị phu nhân, ẩn mình vào một góc khuất nghe lén động tĩnh trong phòng bà ta.

Như Ý cẩn thận chấm nước bọt vào miếng giấy dán tưởng trên đầu giường ngủ của nhị phu nhân, vạch ra một cái lỗ, cẩn thận quan sát mỗi một hành vi cử chỉ của người bên trong phòng, cô muốn nhìn gương mặt của kẻ mặc áo đen nhưng tiếc là hắn quay lưng lại với cô.

"Sao huynh lại qua đây bây giờ?" Nhị phu nhân dè dặt, lo lắng cất tiếng hỏi.

"Sư muội, tình hình khẩn cấp, đại phu nhân đã điều tra những chuyện xảy ra trong gia đình bà ta rồi, chỉ e là..." Giọng nói đầy từ tính của hắn ta nhuốm vẻ thê lương.

Như Ý thấy nhị phu chau mày, nhưng rồi lại nở nụ cười đầy ẩn ý ngay tức khắc, bà ta thì thầm vào tai hắn vài câu.

Không ngờ hắn ta lại bật cười ha hả, quay người sang hướng Như Ý, Như Ý còn đang vui mừng, nhưng sau khi nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn ta mới phát hiện người này rất cảnh giác, hắn vẫn chưa tháo mạng che mặt xuống.

"Sư muội, chiêu này của muội thật hiểm độc, nhưng ta e là đến lúc đó Ngữ Yên không chịu nổi..."

Ngữ Yên? Như Ý nhớ đến tên của đại phu nhân, sao người này cũng biết? Nghe có vẻ hắn vẫn còn chút tình cảm với đại phu nhân.

"Sư huynh, bà ta không nên nếm thử nỗi khổ năm ấy của muội ư? Hơn nữa nếu làm thế, không phải huynh sẽ dễ dàng chiếm được trái tim của cô ta hơn à?" Nhị phu nhân nở nụ cười tuyệt vọng, rồi lại tiếp tục nhìn hắn ta với gương mặt nịnh nọt.

"Vậy được rồi, nhưng đừng làm tổn thương cô ấy! Việc này, ta thấy thế lực của Ngữ Yên cũng không nhỏ đâu, muội phải tự mình cẩn thạn, tên Vệ quốc công đó chỉ biết tự cho mình là đúng, ta lại chỉ có thể nén giận trong lòng!" Hắn ta bực bội, cũng không biết có phải tại vì đại phu nhân và vợ của Vệ quốc công hay không.

"Ồ, món này của cô đẹp ghê..."

Như Ý nghe có tiếng bước chân loạt xoạt và giọng nói trêu đùa của nha hoàn vang lên, bèn lập tức cảnh giác, nhưng vừa lùi chân lại đã đụng phải nhánh cây bên cạnh.

"Ai đó?" Người trong phòng giật mình.

Như Ý lập tức bay lên cao, nhưng không ngờ người đó cũng bay theo sau cô.

Như Ý cũng không quan tâm đến động tĩnh sau lưng, hiện giờ cô chỉ muốn tập trung tinh thần, bình tĩnh phân tích vấn đề, phải biết rằng cô rành rẽ Vệ phủ hơn gã đàn ông mặc áo đen này nhiều, lại thêm việc cô cảm thấy mình vẫn chưa phát huy hết toàn bộ võ công.

"Đứng im!" Hắn ta chỉ lo đuổi theo Như Ý, hoàn toàn không để ý đến việc Như Ý đang rẽ đường vòng với mình.

Như Ý thấy mình cách hắn ta càng lúc càng xa mới nở nụ cười kỳ dị, cây phi châm bay ra, cô nhân lúc hắn ta không chú ý bèn mau chân nhảy vọt, rồi biếnt mất không còn thấy tăm tích đâu nữa.

"Sao cháu lại đến đây?" Như Ý nhảy vào một căn phòng.

"Cháu bị kẻ khác bám đuôi, muốn tìm một bộ đồ để thay!" Như Ý thở dốc nhờ vả dì, cô cũng không biết sao mình lại chắc chắc dì Mộng sẽ giúp cô.

Dì Mộng bất đắc dĩ lắc đầu, rồi vòng phòng tìm kiếm.

"Sao cô hoang mang thế?" Cô gái nọ thấy Như Ý thở dốc, cứ nghĩ Như Ý chạy đến đây, cũng cảm thấy hơi lo lắng hỏi.

Như Ý chậm rãi trở nên bình tĩnh lại, áy náy nhìn cô ta: "Phải làm phiền cô, ta cũng thấy ngại lắm, hiện giờ còn chưa nói cho cô biết được, hơn cô biết càng ít thì lại càng tốt cho bản thân cô!"

Như Ý nói không sai, trước đây cô đã từng khám sức khỏe cho người con gái này, căn bệnh của cô ấy là do vất vả lâu ngày, cộng thêm u uất mà ra, bởi vậy lúc đó cô mới kê thuốc cho cô ấy, dặn cô ấy phải cố gắng nghỉ ngơi cho lại sức, có mối oán hận nào cũng đợi lúc hết bệnh rồi tính tiếp cũng chưa muộn.

Cô ấy nghe Như Ý nó thế, cứ ngỡ Như Ý không muốn nói cho mình nghe, cũng không hỏi nhiều thêm nữa, chỉ quay đầu nhìn dì Mộng cầm bộ đồ ra.

"Trông thế nào?" Như Ý mặc đồ lên, quay một vòng, hỏi người bên cạnh.

Cô quay người qua, nhưng lại thấy vẻ mặt của hai người họ hơi kỳ lạ: "Sao thế?" Như Ý không hiểu nổi sao hai người họ lại nhìn mình như thế.

Dì Mộng chỉ lắc đầu, im lặng quay mặt sang chỗ khác, nhưng cô gái nọ vẫn còn đang nhìn mình đắm đuối.

"Sao thế?" Như Ý hỏi, chuyện gì thế này, lẽ nào bộ đồ trên người mình có dính líu đến câu chuyện xưa cũ nào à.

"Có phải ta không nên mặc bộ đồ này không?" Như Ý dè dặt nhìn người con gái ấy, cô thật sự không muốn vì bộ đồ này mà khiến cho cô ấy nghĩ chuyện đến chuyện khác, nếu là thế, chỉ sợ không còn thuốc nào có thể cứu chữa bệnh của cô ấy nữa, nghĩ đến đây Như Ý bèn trở tay muốn cởi ra.

"Không có gì đâu, đừng cởi!" Dì Mộng nhanh chóng giữ tay cô lại, lắc đầu nói.

Như Ý thấy hai người bọn họ đã bình thường trở lại, bản thân cô cũng đang cần nên tất nhiên sẽ không cởi ra, nhanh nhảu mặc đồ đàng hoàng rồi rời đi.

"Tiểu thư? Đúng là cô ấy rồi." Dì Mộng nhìn bóng lưng Như Ý, quay sang nói với cô gái bên cạnh.

Cô ta cắt ngang lời dì Mộng, mỉm cười: "Thế cũng tốt!"

Ánh trời chiều soi sáng nụ cười đầy ẩn ý trên gương mặt người con gái ấy, tỏa ra những tia hy vọng pha lẫn với sự tỉnh táo sau khi tỉnh cơn say.

"Tiểu thư, rồi mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp thôi." Dì Mộng nhìn nụ cười của cô ấy mà thấy đau lòng.

"Tiểu Thúy, cô đang làm gì thế?" Vừa vào cửa, Như Ý đã nhìn thấy bộ dụng cụ thêu thùa trên tay Tiểu Thúy, cô chưa từng nhìn thấy món đồ ấy bao giờ, quan trọng nhất là nó vẫn chưa ra hình dạng gì.

"À!" Tiểu Thúy thấy Như Ý đi vào, nụ cười thỏa mãn nhanh chóng bị thay thế thành vẻ hoang mang, cô ta dọn dẹp hết những thứ đồ trên tay, rồi cười cười nhìn Như Ý: "Không có gì, học hỏi mấy cái linh tinh ấy mà, thêu cái nào cũng không giống."

Như Ý nghi ngờ nhìn Tiểu Thúy, trong ấn tượng của cô, Tiểu Thúy là một người rất giỏi giang, chắc hẳn cô ta đã từng học may vá thêu thùa: "Có thật là cô không làm chuyện bí mật gì không? Nói thật đi?"" Như Ý nhìn thẳng vào mặt Tiểu Thúy, rồi nói đùa.

"Phải đó, phải đó, trước đây học mấy thứ mà ai cũng biết làm, lần này hơi khác biệt!" Lời này của Tiểu Thúy là thật, bởi vậy Như Ý không nhìn ra vấn đề gì, mới phớt lờ sự lạ thường của Tiểu Thúy.

"Vậy được rồi, lúc nào học xong rồi thì dạy ta với, ta còn nhiều thứ không biết lắm!" Như Ý nói bừa.

Bởi vì Tiểu Thúy thấy lo sợ nên cũng để ý đến bộ đồ Như Ý không giống hồi nãy.

Như Ý nói chuyện phiếm vài câu với Tiểu Thúy mới sực nhớ đến bộ đồ trên người mình, ánh mắt khi nãy của dì Mộng làm cô thấy kỳ lạ, bởi vậy đến bộ đồ này cũng cảm thấy kỳ lạ nốt, chỉ muốn nhanh chóng thay nó ra.

Tiểu Thúy thấy Như Ý không hỏi nữa thì mới bình tĩnh trở lại, vẻ mặt trở nên ôn hòa, pha lẫn đôi nét hạnh phúc, bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng mình, nụ cười ngọt ngào nở rộ trên khuôn mặt.

"Cô nói gì? Cô mang thai à?" Danh Triết ngạc nhiên nhìn cô gái bẽn lẽn trước mặt mình chằm chằm.

Tiểu Thúy lại nghiêm túc gật đầu lần nữa, rồi mới nở nụ cười hạnh phúc nhìn Danh Triết: "Chàng không vui sao?" Tiểu Thúy hỏi, giọng nói của cô ta có vẻ trẻ con.

Danh Triết hơi đau đầu, nhưng không muốn bộc lộ ra ngoài, hắn thật không thể ngờ rằng chỉ mới làm có một lần thôi mà đã khiến cô ta mang bầu: "Sao lại thế? Đó là con của ta, sao ta lại không vui cho được!" Danh Triết nở nụ cười, nhưng nụ cười của hắn lại rất giả dối.

Mà vào giây phút này, Tiểu Thúy còn đang ngất ngây trong hạnh phúc, mới không phát hiện ra nụ cười gượng gạo của Danh Triết, nghe hắn ta trả lời như vậy, cô đã vui vẻ khôn cùng.

"Vậy mình đặt tên cho con trước đi, ta rất mong chờ ngày đứa trẻ này chào đời." Tiểu Thúy càng nói, sắc mặt Danh Triết càng sa sầm đi, hắn ta không biết sao mình lại đụng trúng chuyện như vậy.

Kết quả Tiểu Thúy lại hoàn toàn không có ý muốn ngừng lời, cô ta càng nói nhiều hơn nữa.

"Nghe này, Tiểu Thúy, hiện giờ ta có một việc vô cùng quan trọng phải làm, thôi thì cô nói cho ta biết manh mối trước đi đã, chứ bằng không ta cũng không biết mình có thể chờ đến ngày đứa trẻ ra đời hay không, cô hiểu chứ?" Danh Triết giữ chặt người Tiểu Thúy, để cô ta nhìn thẳng vào mắt mình, rồi nghiêm túc nói.

Tiểu Thúy thấy hắn nghiêm túc đến vậy, nụ cười hạnh phúc hoàn toàn tắt ngúm, ngẩn ngơ đứng đấy.

Danh Triết thấy gương mặt đờ đẫn của Tiểu Thúy bèn không đành lòng: "Thôi vậy, cứ coi như ta chưa từng nói gì, ta sẽ tự mình nghĩ cách khác."

Vừa dứt lời, Danh Triết bèn ủ rũ cúi đầu xoa thái dương, tựa như bản thân mình đã vướng phải chuyện gì lớn lắm vậy.

Tiểu Thúy đau lòng kéo tay Danh Triết: "Ta sẽ đi theo dõi Như Ý ngay, ta vẫn thường thấy cô ấy rất bí ẩn!" Tiểu Thúy vì yêu mà ngu ngơ, đánh mất cả lý trí, chỉ một câu nói, một vẻ mặt của Danh Triết thôi cũng đủ cho cô ta lên núi đao, xuống biển lửa.

"Cảm ơn cô, Tiểu Thúy, đợi khi nào giải quyết xong việc này thì chúng ta sẽ sinh thật nhiều con!" Danh Triết ôm Tiểu Thúy vào lòng, thủ thỉ bên tai cô ta.

Sắc mặt Tiểu Thúy đỏ bừng lên như hoa đào ngay tức khắc, cảm giác thỏa mãn chiếm cứ khắp đầu óc.

"Được rồi, Tiểu Thúy, cô về sớm một chút, bằng không lát nữa bị phát hiện ra thì không hay đâu, nếu Như Ý không thể giúp ích cho chúng ta, cô cứ..." Danh Triết ra dấu giết người, vẻ tàn nhẫn bừng lên trong mắt hắn.

Tiểu Thúy nhìn thấy thế, người cô ta run rẩy: "Cô ấy, cô ấy đối xử với ta rất tốt, chúng ta có thể không đối xử với cô ấy như vậy không..." Tiểu Thúy nói, cô ta không nỡ xuống tay.

Danh Triết đau đầu vuốt ve mái tóc Tiểu Thúy, buồn bã nói: "Nếu cô ta không chết thì người chết sẽ là chúng ta, còn có cả đứa bé trong bụng cô nữa!"

Danh Triết thấy Tiểu Thúy giật mình khi nghe mình nói thế bèn rất hài lòng, hắn ta biết mình đã đạt được mục đích rồi.

"Bốp, bốp, bốp!" Không ngờ Danh Triết công tử lại biết cách lừa gạt người khác như vậy!" Nhị phu nhân đi ra từ sau lùm cây, giở giọng châm chọc, nụ cười của bà ta khiến hai người họ sợ hãi vô cùng.