Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 219: Không dám khinh thường




Thủ lĩnh áo đen người kiếm hợp nhất vọt tới.

Người mặc áo tím liền đỡ một kiếm, che chắn tiến lên.

Đồng thời...

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc...

Mặt khác bốn tên thích khách trong cùng một lúc toàn bộ tiến lên!

Từ các góc độ, phương hướng khác nhau toàn bộ tấn công!

Bọn họ muốn ép Như Ý vào chỗ chết.

Người mặc áo tím dường như đã đoán được kết quả như vậy, cũng không vội quyết đấu cùng thủ lĩnh áo đen, chỉ nhẹ nhàng chặn đường tiến công của hắn, lại quay về phía bốn thích khách áo đen tung ra một đường kiếm khí mạnh mẽ mãnh liệt.

Bốn tên thích khách biết nội lực của hắn cực cao, trong tay lại cầm một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn...

Đều không dám khinh thường!

Vì vậy mỗi người bọn họ thu chiêu quay về!

Người mặc áo tím nhẹ nhàng đỡ công kích của thủ lĩnh áo đen, đồng thời ép lui bốn tên thích khách.

Hoàn mỹ, dễ dàng, dáng vẻ bình tĩnh mang theo một loại khí thế quân lâm thiên hạ.

"Võ công giỏi!"

Thủ lĩnh áo đen cực kỳ khiếp sợ tự nhiên lại xuất hiện một người áo tím võ công cùng phản ứng đều khiến người ta ngạc nhiên.

Người mặc áo tím lạnh lùng nói: "Các ngươi tốt nhất là nên cút cho nhanh!"

Thủ lĩnh áo đen nói: "Chúng ta đã nhận nhiệm vụ này, nhất định phải hoàn thành, cho dù có chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.”

Người mặc áo tím nói: "Là ai phái các ngươi đến chấp hành nhiệm vụ này?"

Thủ lĩnh áo đen nói: "Không thể trả lời!"

Người mặc áo tím nghĩ nghĩ, nói: "Rốt cuộc là ai?"

Thủ lĩnh áo đen nói: "Đến hỏi Diêm Vương đi!"

Nói xong, kiếm trong tay hắn đột nhiên kéo lên cơn lốc xoáy, mang theo khí thế quét sạch hết thảy mọi thứ, hướng người áo tím tấn công tới.

"Võ công không kém!"

Người mặc áo tím trong lòng âm thầm nghĩ!

Tên thủ lĩnh áo đen này, võ công thực sự cao minh đáng sợ!

Càng quan trọng hơn là dường như kinh nghiệm chiến đấu của hắn cực kỳ phong phú.

Gặp nguy không loạn!

Dù cho biết rõ ràng đang ở thế bất lợi, cũng có thể căn cứ vào tình huống thực tế, hoàn cảnh cùng tâm tư đối phương để đặt ra kế sách có lợi cho mình.

Điều này hiển nhiên không phải năng lực mà một sát thủ bình thường có thể có.

Người này, nhất định có lai lịch không hề nhỏ!

Người mặc áo tím còn chú ý tới, người này luôn tự xưng là bản tướng quân!

Chẳng lẽ hắn thật sự là một viên đại tướng trong triều đình.

Thế nhưng, tướng quân của triều đình tại sao lại đi làm thích khách?

Cái này có chút không đúng!

"Hừ! Bỏ khăn che mặt xuống ngươi liền biết là ai.”

Người mặc áo tím lạnh nhạt, lạnh lùng mỉm cười một cái, ngay lập tức kiếm Xích Triều trong tay, bắt đầu phát ra âm thanh xuy xuy run rẩy…

Nội lực rót vào, nhuyễn kiếm Xích Triều lập tức biết thành một thanh kiếm chém sắt như chém bùn, thần kiếm cứng rắn vô cùng.

"Leng keng!"

"Keng!"

"Ầm!..."

Trong ngõ nhỏ chật hẹp tối tăm, thủ lĩnh áo đen cùng người mặc áo tím giao chiến, kiếm ảnh hai bên xen lẫn, mỗi người đều rất nhanh và mạnh mẽ tấn công cũng như phòng thủ.

Mà bốn tên thích khách, trước đó đã học được một bài học, cũng không dám tùy tiện tấn công. Thay vào đó, vây quanh bốn phía, chiếm các hướng khác nhau, chuẩn bị sẵn sàng tấn công.

Chỉ cần chờ khi thời cơ tốt nhất đến.

Thủ lĩnh áo đen biết nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian càng lâu thì đối với mình lại càng có lợi.

Hắn cũng không vội vàng chiến thắng, cố gắng phòng thủ, cố gắng kéo dài thời gian thật lâu.

Khiến cho đối phương nôn nóng và dao động.

Một khi cảm xúc của đối phương dao động, đến lúc đó hắn liền nắm chắc phần thắng trong tay.

Thủ lĩnh áo đen rất bình tĩnh đối phó…

Bốn tên thích khách thì núp ở một bên bao vây.

Tình hình của Như Ý cũng càng ngày càng không ổn!

Người mặc áo tím biết, tiếp tục như vậy căn bản không là phải biện pháp tốt!

Tay hắn cầm bảo kiếm, võ công cao cường, giờ phút này thật sự như không có đất dụng võ.

Thủ lĩnh áo đen căn bản cũng không trực tiếp chống lại hắn, chỉ là tận lực né tránh, cố gắng kéo dài thời gian.

Nếu cứ tiếp tục như vậy...

Tình huống càng không ổn!

"Hừ! Muốn liều thì chơi lớn một chút.”

Trong con mắt người mặc áo tím đột nhiên bắn ra một tia giận lạnh lẽo, kiếm trong tay lập tức cực kỳ mạnh mẽ quét ngang qua…

Hắn rót vào thân kiếm mười phần nội lực, càn quét tới.

"Muốn ép cứng với ta?”

Thủ lĩnh áo đen trong lòng thầm nghĩ, nói: "Bản tướng quân phụng bồi ngươi tới cùng!"

Nói xong, lợi kiếm trong tay hắn cũng rót toàn bộ nội lực, tiến lên nghênh tiếp.

Một khi nội lực giao đấu, chính là cực kỳ hung hiểm.

"Các ngươi giết người phụ nữ kia.”

Tận dụng cơ hội tốt như vậy, thủ lĩnh áo đen lập tức hạ lệnh.

"Ầm!"

Kiếm của thủ lĩnh áo đen cùng người mặc áo tím đan xen, phát ra tiếng nổ vang trời, nội lực kinh khủng và mãnh liệt, mỗi lần kéo tới.

Bốn tên thích khách biết thời điểm bọn họ giao đấu nội lực chính là thời cơ tốt nhất.

Bốn người cùng nhau tiến lên, hướng về phía Như Ý xông tới!

Thủ lĩnh áo đen cười nói: "Ngươi tính sai rồi. Vừa rồi không phải cầm rất tốt sao? Chú ý cẩn thận, cực kỳ tỉnh táo và bình tĩnh, người phụ nữ này rốt cuộc là gì của ngươi? Vì sao ngươi rất nhanh đã mất bình tĩnh rồi?”

Người mặc áo tím ánh mắt sắc bén, đột nhiên phát ra một tia lạnh lùng cười xấu xa: "Ngươi bị lừa rồi!"

Hắn lấy tốc độ cực nhanh, trực tiếp ném thanh kiếm trong tay...

Mà toàn bộ thân thể giống như tia chớp giật...

Đột nhiên biến mất!

Hắn lấy sức mạnh song chưởng, trực tiếp tránh né trở về công kích bốn tên sát thủ đang nhào tới.

Ầm ầm ầm ầm!

Tốc độ nhanh như tia chớp!

Liên tục bốn chưởng!

Toàn bộ bốn chưởng này là sát chiêu trong lòng hắn đã sớm tính toán thật lâu. Tuyệt đối không để người còn sống.

Bốn tên thích khách, toàn bộ đều không kịp chuẩn bị mà trúng chiêu. Bốn thân thể đồng thời bị đánh bay ra ngoài, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra liền chết tại chỗ.

Thủ lĩnh áo đen khiếp sợ, lập tức kiếm tiến đến ba thước đâm thẳng vào ngực người mặc áo tím!

Người mặc áo tím đang đối phó với bốn tên thích khách, đương nhiên không tránh được một kiếm này.

Ngực bị trúng một kiếm, hai tay của hắn giao nhau đánh gãy lợi kiếm của thủ lĩnh áo đen!

"Leng keng!"

Một tiếng nổ thanh thúy vang lên!

Một thanh kiếm bị chém làm ba đoạn!

Một đoạn âm vang rơi xuống đất...

Chuôi kiếm vẫn nằm trong tay thủ lĩnh áo đen.

Mà mũi kiếm...

Thì đã đâm thật sâu vào trong ngực người mặc áo tím.

"Ngươi..."

"Ngươi... Vậy mà..."

Thủ lĩnh áo đen kinh hãi!

Khăn che mặt của người mặc áo tím đã bị nhuộm đỏ, rất rõ ràng miệng của hắn đã chảy ra rất nhiều máu tươi.

Nhưng ánh mắt vẫn sắc bén mà tà mị như cũ...

Thủ lĩnh áo đen kinh ngạc nói: "Ngươi vậy mà cố ý khiến ta mắc lừa? Sau đó dụ dỗ thủ hạ của ta xuất chiêu? Như vậy ngươi liền có cơ hội giải quyết bọn hắn. Thế nhưng ngươi biết rõ nếu như vậy sẽ không tránh khỏi sát chiêu của ta.”

Người mặc áo tím cười lạnh nói: "Bây giờ thủ hạ của ngươi đều đã chết sạch, chỉ còn lại một mình ngươi, cũng không còn có cái gì để uy hiếp.”

Thủ lĩnh áo đen cực kỳ khiếp sợ: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai? Vì người phụ nữ này mà tình nguyện chết?”

Người mặc áo tím nói: "Cái này không liên quan gì đến ngươi!"

Thủ lĩnh áo đen nói: "Bản tướng quân không biết ngươi là ai! Cũng không biết ngươi cùng người phụ nữ này có quan hệ như thế nào! Nhưng là muốn hỏi ngươi có thể chắc chắn, biết rõ mình sẽ chết cũng muốn cứu người phụ nữ này?”

Người mặc áo tím lạnh nhạt nói: "Đây là chuyện của ta!"

Thủ lĩnh áo đen thở dài một hơi, nói: "Hôm nay gặp phải một người phụ nữ tài năng, lại gặp phải một tên điên không muốn sống, nhiệm vụ này là không có cách nào hoàn thành.”

Người mặc áo tím tay nắm lấy đầu kiếm lộ ra ngoài, sau đó dùng sức rút mũi kiếm từ lồng ngực ra.

Máu...

Cứ như vậy cuồn cuộn như ra ngoài.

Như nước suối phun ra.

Người mặc áo tím bộ dạng như không hề đau, rất lạnh lùng và bình tĩnh điểm mấy chỗ huyệt đạo để cầm máu.

"Bây giờ! ~ đến lượt ngươi!"

Người mặc áo tím lạnh lùng nhìn thủ lĩnh áo đen, ánh mắt tràn đầy sự khiêu khích!

"Ngươi cho rằng mình bị thương nghiêm trọng như vậy còn có thể là đối thủ của bổn tướng quân hay sao?”

Thủ lĩnh áo đen đầy tò mò và cũng không thể hiểu nổi về việc hắn không quan tâm đến sự sống chết của bản thân.

Người mặc áo tím lạnh nhạt nói: "Thử một chút là biết!"

Thủ lĩnh áo đen bình tĩnh nhìn hắn, lập tức nói: "Được rồi! Bản tướng quân hôm nay nhận thua! Sau này còn gặp lại!"

Nói xong, hắn như con chim to lớn, hướng bầu trời bay nhào đi.

Rất nhanh, liền biến mất trong bóng tối...

Người mặc áo tím nhìn thấy đối phương biến mất, lập tức yếu ớt ngã xuống, máu trên khóe miệng cách khăn che mặt chảy xuống…

"Có tiếng bước chân?"

"Là ai?"

Bỗng nhiên, người mặc áo tím nghe được rất nhiều tiếng bước chân dồn dập...

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Như Ý đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, thăm dò hơi thở của cô, trong lòng mới yên tâm một chút.

Chí ít còn có hơi thở!

Bị thương rất nghiêm trọng!

Nhưng chắc là chưa chết được!

"Như Ý rốt cuộc ở đâu?"

"Đều đã tìm mấy con phố!"

"Làm thế nào mà một người như vậy đột nhiên biến mất?”

"Vị đại phu kia không phải nói Như Ý đi về hướng bên này hay sao?”

Mộ Dung Tinh Thần đã tìm kiếm rất nhiều nơi trên đường nhưng đều không có nơi nào tìm thấy Như Ý.

Đột nhiên...

Nóc nhà phía trước có một hình bóng màu đen lướt qua.

"Cao thủ!"

"Là ai?"

"Giữa ban ngày tại sao có thể có cao thủ lui tới?"

Mộ Dung Tinh Thần trong đầu có cảm giác chẳng lành, lập tức bước nhanh vế phía đó mà đi.

Hắn đi vào một đầu hẻm, liền gửi thấy mùi máu tươi.

"Thật nồng nặc mùi máu tươi!"

Mộ Dung Tinh Thần nhíu mày.

Đề cao cảnh giác, Mộ Dung Tinh Thần cẩn thận đi vào ngõ nhỏ…

Trong ngõ nhỏ phát ra mùi vị cực kỳ gay mũi, mang theo sát khí nồng đậm.

Nơi này nhất định vừa mới trải qua một trận đại chiến!

Mộ Dung Tinh Thần chậm rãi tới gần...

Đột nhiên!

Một người mặc áo tím máu me giống như thiên thần xuất hiện trước mặt Mộ Dung Tinh Thần.

"Ngươi là ai?"

Mộ Dung Tinh Thần thận trọng hỏi.

"Ngươi không cần phải để ý đến ta là ai! Bên trong có một người phụ nữ bị thương rất hặng, mà hình như là bạn của ngươi.” Người mặc áo tím lạnh lùng nói.

"Như Ý?"

Mộ Dung Tinh Thần rất lo lắng hỏi.

Người mặc áo tím lạnh nhạt nói: "Ngươi... Dường như rất quan tâm cô ấy?"

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Cô ấy là bạn của tại hạ, tất nhiên là quan tâm.”

Người mặc áo tím lạnh lùng hỏi: "Chỉ đơn giản là bạn như vậy?”

Mộ Dung Tinh Thần cảnh giác, nói: "Ngươi rốt cuộc cùng là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Là ai đả thương Như Ý?"

Ánh mắt của hắn nhắm thẳng vào người mặc áo tím.

Rõ ràng là nghi ngờ hắn.

Người mặc áo tím cười lạnh nói: "Kẻ làm cô ấy bị thương đã chết vài người, còn một người chạy trốn.”

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Ngươi là ai?"

Bỗng nhiên...

Hắn nhớ lại rất lâu trước đó, buổi tối hắn giả gái cùng Như Ý đi bắt Đường Bắc Khôi kia…

Ánh mắt này...

Lạnh lẽo mà cương quyết!

Giống như hàn ngọc ngàn năm tỏa ra một loại hơi thở lạnh lùng vô tình.

"Hóa ra là ngươi!"

Từ trong miệng Mộ Dung Tinh Thần phun ra một câu nói lạnh lùng: “Xem ra người còn lo lắng cho cô ấy hơn chính là các hạ đi.”

Người mặc áo tím nói: "Dài dòng làm gì? Mau đi cứu người! Nhớ kỹ, đừng bảo là đã từng gặp ta! Coi như ngươi nhận ra ta —— coi như là ngươi cứu cô ấy!"

"Vì sao?"