Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 212: Sư phụ của ám băng




"Sư đệ?"

Thái hậu và Ám Băng cùng kinh ngạc!

Chủ nhân hộp thần...

Sư phụ của Ám Băng...

Thì ra là sư đệ của Trác Như Ý?

"Ha ha!"

Thiểm điện kim sắc đột nhiên dừng lại, ánh kiếm lui đi, một người bịt mặt mặc trường bào màu vàng, đeo mặt nạ màu vàng xuất hiện giữa đại sảnh...

Như Ý hỏi: "Cậu là Kim Ưng?"

"Đúng!"

Kim Ưng gật đầu ngay lập tức, nói ra hai chữ đơn giản.

Chỉ là, giọng của anh ta rõ ràng đã qua xử lý, thậm chí ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt được.

Như Ý cũng biết chiêu này.

Lúc cô biến thành hoa hồng đen, cũng sẽ thay đổi giọng mình.

Như Ý lại hỏi: "Cậu biết tôi là ai? Tôi nói là thân phận thật sự!"

Kim Ưng cười quái đản, nói: "Việc lão phu biết nhiều hơn nhiều so với tưởng tượng của cô!"

Như Ý: "Lão phu? Già bao nhiêu?"

Kim Ưng cười lớn: " Ha ha ha! Sư tỷ, cô quả nhiên là người cực kỳ thông minh! Hai câu này đã để cô nghe ra manh mối! Nhưng mà, người tự xưng lão phu không hẳn rất già! Bí mật tuổi tác, vĩnh viễn không ai biết! Có thể là mười lăm tuổi! Cũng có thể là một trăm năm mươi tuổi! Chuyện này liên quan gì?"

Như Ý biết cậu ta rất gian xảo...

Cũng tuyệt đối không lộ ra sơ hở dễ dàng như vậy!

Kim Ưng...

Không ai biết cậu ta bao nhiêu tuổi...

Trong lòng Như Ý căng thẳng mà chở đợi, hôm hay cuối cùng đã nhìn thấy chủ nhân của hộp thần thứ hai, là một đặc công tương lai cũng xuyên không giống cô...

Cơ hội này nhất định phải nắm chắc!

Nhất định...

Trong lòng Như Ý âm thầm tính toán, làm như thế nảo mới có thể bắt được cậu ta!

Nhưng cô không có nội lực, chỉ có thuật vật lộn, đối phó với cung nữ thì được.

Nhưng đối phó với đặc công tương lai cũng biết về thuật vật lộn thì nhất định vô dụng!

Hơn nữa, từ thân thủ của cậu ta thì xem ra công lực tuyệt đối đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh...

Hai chị em Ám Băng Ám Tinh được cậu ta dạy võ công cao như vậy, võ công của cậu ta nhất định không yếu...

Đây vẫn chỉ là võ lực...

Huống chi cậu ta là đặc công tương lai!

Trên người cậu ta nhất định có vũ khí khoa học hiện đại rất đáng sợ!

Nói không chừng uy lực vũ khí của cậu ta còn vượt qua tưởng tượng của Như Ý.

Dù sao cậu ta là đặc công tương lai!

Thời đại cậu ta trải qua khoa học đã phát triển rất nhiều!

Võ lực hoàn toàn ở thế yếu...

Liệu mạng không được rồi!

Như Ý đang âm thầm suy nghĩ làm sao lợi dụng các nhân tố bất ngờ như hoàn cảnh, tâm lý...

Kim Ưng đột nhiên cười lạnh: "Sư tỷ! Trong lòng chị đang nghĩ gì, lão phu đều biết! Trong lòng lão phu nghĩ gì, sư tỷ lại không hẳn biết! Cho nên, sư tỷ không cần lên kế hoạch đối phó lão phu trong lòng đâu!"

Như Ý: "Cậu nói đúng! Tôi là đặc công, cậu cũng là đặc công! Nhưng niên đại cậu sống trễ hơn tôi, ngay cả khoa học kỹ thuật cũng phát triển hơn thời đại tôi!"

Kim Ưng cười nhạt: "Lão phu biết sư tỷ đã nhìn thấy kim loại ký ức, đã đoán được lão phu là đặc công tương lai rồi!"

Thái hậu nghe cuộc đối thoại kỳ quái của hai người, kinh ngạc hỏi: "Tương lai...Đặc công tương lai là gì?"

Kim Ưng lạnh giọng: "Câm miệng! Lão phu sẽ xử lý bà sau! Dám tiết lộ bí mật của lão phu! Hừ!"

Hai con ngươi lạnh lẽo sắc bén dưới mặt nạ hoàng kim, hung hăng trừng thái hậu một cái.

Thái hậu ngay lập tức sợ run rẩy...

Kim Ưng hướng ánh mắt sang Ám Băng, lạnh lùng nói: "Ám Băng! Gặp được sư phụ không cần hành lễ sao?"

Ám Băng quỳ xuống: "Ám Băng bái kiến sư phụ!"

Kim Ưng âm tình bất định nói: "Con vây cánh cứng rồi! Lại dám đối nghịch với sư phụ?"

Ám Băng: "Đồ nhi không dám!"

Kim Ưng: "Sư phụ phái con trợ giúp thái hậu, con tại sao lại đối nghịch thái hậu? Con rõ ràng biết phản bội thái hậu, cũng là phản bội sư phụ!"

Ám Băng không kiêu ngạo không tự ti nói: "Sư phụ! Ám Băng tuyệt đối không dám phản bội sư phụ! Nhưng thái hậu hại chết Ám Tinh, Ám Băng tuyệt đối không buông tha cho bà ta! Nếu sư phụ cảm thấy Ám Băng như vậy là phản bội sự phụ, thì xin sư phụ xử phạt!"

Kim Ưng cười lạnh: "Xử phạt?"

Ám Băng: "Sư phụ! Cho dủ người muốn đồ nhi chết, cũng không cần tự mình ra tay! Chỉ cần sư phụ gật đầu, Ám Băng sẽ tự mình ra tay! Hai chị em chúng con được sự phụ cứu, võ công cũng là sư phụ dạy! Cho dù chúng con chết, cũng tuyệt đối không dám phản bội sư phụ!"

Kim Ưng tức giận: "Được! Vậy ngươi tự sát!"

Ám Băng mặt bình tĩnh như nước, dùng sức dập đầu ba cái: "Đồ nhi vái tạ ơn dưỡng dục và dạy dỗ của sư phụ nhiều năm! Sau này không thể hầu hạ sư phụ nữa!"

Nói xong, cô bèn đem kiếm trong tay hướng tới cổ mình!

Như Ý: "Đừng!"

Kim Ưng vung tay một cái!

Một luồng sáng vàng như phi tiêu đánh rơi kiếm trong tay Ám Băng.

"Hừ! Mạng của ngươi giữ lại còn có giá trị lợi dụng!"

Kim Ưng lạnh lùng nói.

Ám Băng ngoan ngoãn thuận theo: "Dạ! Sư phụ! Sư phụ muốn Ám Băng làm gì, Ám Băng sẽ làm cái đó!"

Nói xong, cô nhặt thanh kiếm dưới đất lên, đứng dậy, đi đến sau người Kim Ưng...

Rất rõ ràng, hành động này của cô là nói cho Trác Như Ý.

Cô đứng về phía sư phụ!

Như thế này không nghi ngờ gì Như Ý càng gian nan hơn!

Nhưng, Như Ý lại giống như không gấp gáp chút nào, cười nói: "Chúc mừng sư đệ! Thu được một đồ đệ trung thành!"

Kim Ưng: "Sư tỷ. Lão phu không nghĩ tới, tỷ lại có thể điều tra đến bước này nhanh như vậy...Sự thông minh và trí tuệ của sư tỷ, thực sực làm lão phu kinh thán!"

Như Ý hỏi: "Nói vậy, cậu cũng đã sớm biết thân phận thật của tôi? Cũng biết chuyện của tôi?"

Kim Ưng: "Đương nhiên biết."

Như Ý: "Sao cậu không muốn giết tôi?"

Kim Ưng: "Lão phu và sư tỷ cùng thuộc cục đặc công, nói gì cũng là tỷ đệ đồng môn, hơn nữa chúng ta không có thù oán, cũng không có xung đột lợi ích, sao lại muốn trở thành kẻ địch? Lão phu trước nay không xem chị là kẻ địch!"

Như Ý: "Xem ra những thứ trường đặc công dạy, cậu biết hết tất cả! Thêm thù, không bằng thêm một người bạn! Xem ra, đối với cậu mà nói, tôi cũng có giá trị lợi dụng đi?"

Kim Ưng nghe lời này của Như Ý, rõ ràng ra dáng kinh ngạc, nhưng lại nhìn không ra thay đổi sắc mặt cậu ta, nhưng cậu ta im lặng vài giây mới nói: "Sư tỷ! Chị quả nhiên là đặc công thiên tài có thiên phú nhất của cục đặc công mấy trong năm nay!"

Như Ý: "Cậu đơn giản hiện tại nói cho tôi biết, tôi có giá trị lợi dụng gì với cậu? Nếu không, tôi sẽ điều tra, cậu đã không định giết tôi, e răng sẽ không muốn tôi cứ quấn lấy bí mật của cậu không buông chứ?"

Kim Ưng: "Sư tỷ, chị nên biết rằng, một người quá thông minh sẽ sinh ra uy hiếp với người khác!"

Như Ý tiếp lời: "Hễ sinh ra uy hiếp, làm một người đặc công, phải không sức loại trừ đối phương!"

Kim Ưng: "Đã sư tỷ biết vậy, thì không cần lão phu nói nhiều rồi!"

Như Ý: "Không còn cách nào! Tôi cũng không muốn quấn lấy bí mật này không buông! Nhưng trong lòng tôi có quá nhiều quá nhiều nghi vấn, nếu không biết được chân tướng, tối không ngủ được..."

Kim Ưng: "Chị muốn biết chân tướng gì?"

Như Ý: "Tất cả chân tướng!"

Không khí có chút lạnh lùng...

Tất cả mọi người đều bất động, ngay cả hít thở cũng cẩn thận.

Kim Ưng toàn thân trên dưới tỏa ra một loại uy lực cường đại chấn kinh cả đại sảnh, trong lòng mọi người đều run sợ nổi da gà.

"Chị...Thực sự chỉ là muốn quay về thế kỷ 21 chứ?"

Kim Ưng ngừng lại vài giây, đột nhiên nói ra một câu.

Như Ý thản nhiên thừa nhận: "Cậu nói đúng rồi! Không nghĩ tới cậu rất hiểu lòng tôi!"

Như Ý không muốn giấu diếm tất cả, cô biết giấu diếm cũng không có tác dụng gì!

Hơn nữa, cô phải cố gắng biểu hiện tùy ý, nhẹ nhàng một chút...

Ít nhất, không thể làm cho đặc công tương lai nhìn ra suy nghĩ thực sự trong lòng cô.

Mặc dù cậu ta đã nói sẽ không giết cô, hơn nữa chưa từng xem Như Ý là kẻ địch...

Nhưng mà...

Như Ý vẫn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy!

Đặc công tương lai này...quá thần bí kỳ dị!

Như Ý cứ cảm thấy không thể tin cậu ta!

Kim Ưng: "Chị muốn quay lại thế kỷ 21, nếu lão phu có thể giúp chị thực hiện thì sao?"

Như Ý: "Cậu muốn gì? Đặc công không phải nhà từ thiện, cậu nhất định không đơn giản chỉ muốn giúp tôi đi?"

Kim Ưng cười quái đản: "Sư tỷ thực sự rất thông minh! Lảo phu hôm nay thực sự rất vui, nói chuyện với sư tỷ thực sự là một chuyện rất thoải mái vui vẻ, hoản toàn không cần quanh co, sư tỷ rất dễ dàng biết được trong lòng lão phu đang nghĩ gì!"

Như Ý cười: "Cậu cũng biết tôi đang nghĩ gì! Không phải sao? Hai người chung ta đều là đặc công được cùng trường đặc công huấn luyện đặc biệt, cách làm việc và suy nghĩ đều giống nhau!"

Kim Ưng: "Sảng khoái! Sảng khoái khó có được! Sư tỷ, lão phu thực sự có chút không nỡ đưa chị về thế kỷ 21! Nếu sư tỷ muốn ở lại..."

Như Ý: "Tôi không muốn ở lại!"

Kim Ưng: "Được! Xem ra sư tỷ rất kiên quyết!"

Như Ý: "Tôi đánh thì đánh không lại cậu, nhưng lại muốn có được sự giúp đỡ của cậu! Xem ra, tôi phải bỏ ra cái gì đó! Chắc hẳn, cậu không phải là một người tốt đi? Chỉ cần không thất thân là được!"

"Ha ha!"

Kim Ưng khằng khặc cười quái đản: "Sự tỷ thật sự là một người hài hước!"

Như Ý: "Cậu nói đi! Cậu muốn tôi làm gì! Chỉ cần có thể làm được, bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể đáp ứng!"

Kim Ưng: "Rất đơn giản! Đồng ý với tôi ba chuyện là được!"

Như Ý: "Ba chuyện gì?"

Kim Ưng: "Thứ nhất! Bảo vệ địa vị của thái hậu ở hậu cung!"

Như Ý: "Chuyện này quá khó đi? Sự tình đã lớn như thế này, tôi có cách gì để bà ta tiếp tục quay về làm thái hậu? Tôi không phải thần tiên!"

Kim Ưng: "Đối với họ, hai chúng ta là thần tiên!"

"Người này nhất định rất tự sướng!"

Như Ý thầm nghĩ trong lòng.

"Nhưng tôi thật sự không có cách nào!"

"Không! Sư tỷ nhất định có cách! Tóm lại, chuyện thứ nhất, chị bảo vệ địa vị của thái hậu ở hậu cung, đương nhiên, cũng không thể để hoàng đế giết bà ta!"

"Được. Cậu nói chuyện thứ hai đi."

"Chuyện thứ hai...tôi muốn có cây súng ngắn laser của chị!"

"Súng ngắn laser không ở trong tay tôi!"

"Chỉ cần sư tỷ đồng ý là được! Lão phu đương nhiên biết nó ở đâu, đương nhiên cũng sẽ đi lấy!"

Như Ý cười khổ: "Cho dù tôi không đồng ý, chuyện này cũng không thể cản cậu đi?"

Kim Ưng: "Sư tỷ đồng ý?"

Như Ý: "Nói chuyện thứ ba đi!"

Kim Ưng: "Chuyện thứ ba..."

Ánh mắt của cậu ta, tham lam hướng về chiếc nhẫn đen trên tay Như Ý...

Như Ý kinh ngạc: "Cậu muốn có chiếc nhẫn này?"

Nhẫn?

Chiếc nhẫn này nhìn có vẻ bình thường nhưng lại là chiếc nhẫn kỳ quái?

Ban đầu khi Mộ Dung tinh thần giao chiếc nhẫn này cho Như Ý...không nói gì cả.

Như Ý lại biết, chiếc nhẫn này nhất định có chỗ kỳ quái.

Chỉ là cô vẫn chưa phát hiện.

Đặc công tương lai cũng dòm ngó chiếc nhẫn này?

Chiếc nhẫn này cuối cùng cất giấu bí mật gì?

Trong lòng Như Ý không ngừng tò mò...

Kim Ưng rất thản nhiên thừa nhận: "Đúng!"

Như Ý: "Không phải tôi không cho cậu! Chỉ là, chiếc nhẫn này đeo lên rồi thì không thể tháo xuống!"

Kim Ưng có chút kinh ngạc hỏi: "Còn có việc này?"

Như Ý: "Không tin cậu có thể tự mình thử xem!"

Nói xong, cô duỗi tay ra.