Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 202: Hoàng thượng muốn đối phó người




Như Ý nói: “Hoàng thượng muốn đối phó người sao?”

Thái hậu nói: “Mấy ngày này Hoàng thượng ngày đêm xử lý gia tộc Đường Bắc và Trác Vương phủ, một khi đã bình định được đám tàn dư và chân tay trong triều đình, sau khi ổn định quyền lực của hắn, Hoàng thượng sẽ hướng tới ai gia đầu tiên!”

Sau khi bạo quân đối phó Trác Vương phủ, lại muốn cô tiên cung dưỡng thai.

Thế nhưng, hắn chỉ phái ngự ý và thị ngự bạo vệ, rất ít qua thăm.

Cho dù thỉnh thoảng phái người đến, cũng không hỏi thăm đơn giản rồi thôi.

Ít nhất, không giống háo hức và quan tâm của người làm cha nên có.

Lý Liên Khang từng nói Hoàng thượng dạo này rất bận!

Dường như có khi cả đêm không chợp mắt để xử lý việc triều chính.

Như Ý tưởng rằng chỉ tìm một cái cớ mà thôi.

Xem ra, những gì Lý Liên Khang nói là thật!

Mà rất kỳ lạ là, nếu đã tiêu diệt phủ thừa tướng, lại không ngờ thế lực của Trác Vương phủ...

Dư đảng còn sót lại, cần bình định và thanh trừ, cũng cũng là vấn đề sớm muộn.

Tại sao còn cần phải xử lý nhanh mấy chuyện này?

Rất hiển nhiên!

Ánh mắt của bạo quân cực kỳ cực kỳ...đúng đắn!

Có cần ổn định triều cương không!

Thái hậu phân tích rất hợp tình hợp lý!

Bạo quân trong thời gian cực ngắn, thanh trừ và bình định được thế lực tàn dư của hai đại thế gia, triệt để củng cố quyền lực và địa vị của Hoàng đế...

Còn hắn cấp thiết như vậy...

Rất rõ ràng chính là phải tiến hành một bước trong kế hoạch!

Như Ý luôn nghĩ, bạo quân tiếp theo sẽ nghĩ cách đối phó với Bạch gia!

Xem ra bây giờ...

Người mà bạo quân chân chính muốn đối phó là... Thái hậu!

Thái hậu?

Quan hệ giữa bạo quân và Thái hậu, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?

Trước đây, bạo quân cho Thái hậu chấp chưởng hậu cung, trước nay đều không hỏi chuyện hậu cung, cứ để Thái hậu làm mưa làm gió...

Hiển nhiên...

Lấy tính cách của bạo quân, lạnh lùng tàn bạo, quyền sinh sát chỉ mà một suy nghĩ.

Hắn tuyệt đối không cho phép trong hậu cung của bản thân, tồn tại một kẻ địch cường đại được...

Như Ý âm thầm nghĩ: “Xem ra! Bí mật của bạo quân, bí mật của Thái hậu... giữa hai người nhất định tồn tại loại quan hệ thần bí nào đó! Điểm này là không thể nghi ngờ!

Cô không có thăm dò về được bí mật của chủ nhân thần hạp thứ hai là ai cả...

Trong lúc vô ý nghe được bí mật của bạo quân!

Đây cũng coi là đánh bậy bánh gạ lại đánh trúng!

Bạo quân mặc dù đồng ý với cô, chỉ cần cô sinh hạ Thái tử, thì sẽ nói cho cô tất cả chân tướng sự việc.

Nhưng, ông trời biết cô có mang thai hay không chứ?

Cho dù thật sự mang thai!

Thuận lợi sinh hạ đứa bé...

Đứa bé nhất định là trai sao?

Nếu như là con gái thì sao?

Con gái chính là công chúa!

Hắn không có nói, sinh hạ công chúa cũng sẽ nói cho cô chân tướng!

Lùi lại một bước nói, cô thật sự thuận lợi sinh hạ Thái tử!

Bạo quân cũng chưa chắc tuân thủ lời hứa!

Con người hỷ nộ vô thường như hắn, chuyện gì cũng có thể làm ra!

Trong mắt Thái hậu lóe lên một tia sát khí: “Hoàng thượng... Hoàng thượng... lúc đầu ai gia không nên mềm lòng, nếu ở thời điểm khi hắn còn bé liền giết chết, hắn sẽ không có huy hoàng như ngày hôm nay!”

Như Ý nói: “Giữa Thái hậu và Hoàng thượng, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”

Thái hậu trầm tư khá lâu, trong miệng phun ra một câu: “Ai gia giết mẹ ruột của hắn!”

Như Ý sững cả người, kinh ngạc nói: “Cái gì?”

Thái hậu nói: “Năm đó sau khi Hoàng thượng chào đời, mẹ ruột của hắn Đoan Mẫn hoàng hậu được đắc sủng, đặc biệt là sau trận đậu mùa trong cung năm đó, đại hoàng tử và nhị hoàng tử liên tiếp chết vì bệnh, tam hoàng tử cơ thể yếu nhược, Hoàng thượng thân là tứ hoàng tử liền có khả năng nhất kế vị Hoàng đế! Cứ như vậy tính cách Đoan Mẫn hoàng hậu càng thêm hung hăn càn quấy!”

Như Ý nói: “Thì ra là hậu cung tranh sủng?”

Thái hậu gật gật đầu, tiếp túc nói: “Tiên hoàng không hề sủng hạnh ai gia! Ai gia lại không có vì Hoàng thượng sinh hạ Hoàng tử, để giữ được địa vị, ai gia nghĩ ra một cách!”

Như Ý nói: “Bèn lên âm mưu với Đoan Mẫn hoàng hậu!”

Thái hậu nói: “Sau khi Đoan Mẫn hoàng hậu chết, ai gia ra sức cầu xin Tiên hoàng cho ai gia nuôi dưỡng tiểu hoàng tử. Cứ như vậy, tương lai của ai gia có thể mẹ quý vì con, được lên làm Thái hậu!”

Như Ý nói: “Thái hậu dường như không được như ý nguyện?”

Thái hậu tiếc nuối nói: “Không biết tại sao, tính cách của tiểu hoàng tử càng ngày càng trầm mặc không nói... Hơn nữa hỷ nộ bất định, rất u ám. Tiên hoàng đối với hắn càng ngày càng không thích... Hắn hình như biết là do ai gia âm thầm hạ độc giết mẹ của hắn, luôn chống đối với ai gia! Cuối cùng chuyện nhận nuôi cũng không được như ý nguyện!”

Như Ý nói: “Kế hoạch nhận nuôi của Thái hậu đã thất bại. Hoàng thượng lại thất sủng! Sự việc tiến triển, dường như cùng cục diện hôm nay hoàn toàn khác nhau!”

Thái hậu trầm mặc không nói.

Như Ý hỏi: “Tại sao cuối cùng Hoàng thượng vẫn được kế vị? Còn Thái hậu cũng thật sự như ý nguyện lên làm Thái hậu?”

Thái hậu bỗng nhiên đè thấp giọng, nghiêm túc nói: “Chuyện này liên quan đến bí mật rất lớn của cung đình!”

Như Ý nói: “Lẽ nào so với hạ độc mưu hại Hoàng hậu còn đáng sợ hơn?”

Thái hậu nói: “Đúng thế!”

Như Ý nói: “Về sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Thái hậu nói: “Về sau... Có người hạ độc Tiên hoàng!”

“Hả?”

“Hoàng hậu bị hạ độc chết?”

“Ngay cả Hoàng đế cũng bị đầu độc chết?”

“Tại sao lại xảy ra chuyện kinh khủng như vậy chứ, từ trước đến nay chưa nghe qua?”

Như Ý lần đầu tiên nghe được lời đồn như vậy.

Nhưng, từ chính miệng Thái hậu nói ra, sợ rằng là sự thật!

Thái hậu cười lạnh nói: “Ngươi đã biết vụ bê bối trong cung đình, tự nhiên sẽ không chuyền ra ngoài! Trong cung chỉ tuyên bố với bên ngoài, Tiên hoàng nhớ thương Hoàng hậu, buồn rầu thành bệnh rồi ra đi!”

Như Ý hỏi: “Vậy rốt cuộc là ai hạ độc Tiên hoàng? Chẳng lẽ...”

Cô kinh ngạc nhìn Thái hậu.

Thủ đoạn tàn ác như này, cũng chỉ có bà ta làm ra được thôi.

Thái hậu cười lạnh nói: “Ngươi không cần nhìn chằm chằm ai gia như vậy! Ai gia thừa nhận đã đầu độc Hoàng hậu, thì sẽ không giấu ngươi cái gì! Ngươi đầu độc Tiên hoàng không phải là ai gia! Mà là một người khác!”

Như Ý nói: “Là ai?”

Thái hậu lạnh lùng, khẽ cười: “Ngươi nói xem sau khi Tiên hoàng chết đi, ai được lợi ích nhiều nhất?”

Một nụ cười đầy ý vị xuất hiện trên gương mặt của cô...

Trong đầu của cô, chợt hiện ra một cái tên---------------- Bạo quân!

“Hoàng thượng?”

Như Ý sau khi nói ra, liền lắc đầu.

Hắn tuy tàn bạo! Lạnh lùng!

Nhưng mà...

Hắn sẽ không mưu sát cha của mình đâu?

Đây quả thật là lãnh huyết như cầm thú!

Thái hậu cười lạnh nói: “Ngươi không cần kinh ngạc như vậy! Ai gia không nói đó là Hoàng thượng!”

Như Ý nói: “Thế nhưng mấu chốt là Tiên hoàng chết bất đắc kỳ tử, mà tứ hoàng tử lại có cơ hội lớn nhất kế vị, không phải người được lợi ích nhiều nhất sao?”

Thái hậu nói: “Nếu như không phải Tiên hoàng đột ngột chết, mà hắn là người thích hợp nhất được chọn, hắn tuyệt đối không thể trở thành Hoàng đế!”

Như Ý nói: “Ta không tin hắn đầu độc phụ hoàng!”

Thái hậu nói: “Ai gia không nói là Hoàng thượng làm! Thậm chí ngay cả ta cũng không xác định ai là hung thủ! Nhưng có thể chắc chắn, người được lợi nhiều nhất chính là Hoàng thượng! Trừ hắn ra, ai gia tìm không ra đối tượng hoài nghi nữa!”

Như Ý nói “Tiên hoàng chết năm đó, Hoàng thượng bao nhiêu tuổi rồi?”

Thái hậu nghĩ nghĩ, nói: “Khoảng bảy tám tuổi!”

Như Ý nói: “Đứa trẻ bảy tám tuổi, trong lòng có âm trầm cũng sẽ không đầu độc cha của mình đâu?”

Thái hậu nói: “Hung thủ là ai, năm đó cũng điều tra không ra! Bây giờ càng không cần phải nói! Dù sao, đây là một uẩn khúc chưa có lời giải! Người trong thiên hạ đều tưởng Tiên hoàng bị bệnh mà chết, thật ra, ông ta là bị người khác hạ chất độc mãn tính! Những kỳ lạ là, Tiên hoàng những ngày sắp đi, quan hệ phu tử hai người họ trở nên rất tốt.”

Như Ý nói: “Có lẽ là bởi vì ông ấy biết bản thân sắp chết, sợ giang sơn không có người thừa kế, lúc này mới cẩn thận dạy dỗ đối với Hoàng thượng!”

Thái hậu nói: “Ai gia không để ý mấy chuyện này! Dù sao, hắn làm Hoàng đế, mà ai gia cũng thuận lợi làm Thái hậu! Như này là đủ rồi!”

Như Ý nói: “Thế nhưng, Thái hậu nói Hoàng thượng dường như biết người giết mẹ của hắn? Lấy tính của hắn, tại sao có thể kiên nhẫn đến ngày hôm nay?”

Thái hậu cười khẩy: “Ngươi tưởng rằng hắn không muốn giết ai gia sao? Chỉ là... lúc đầu Hoàng thượng để lại căn dặn trước lúc lâm chung, khi thiết lập cố mệnh đại thần, ai gia từng tận tâm cất nhắc một vài đại quan. Mà những đại quan này về sau vì cảm kích ai gia, liền đồng ý lập ta làm Thái hậu!”

Như Ý nói: “Thì ra là như vậy.”

Thái hậu nói: “Vốn dĩ. Hoàng thượng còn lo lắng sau khi ông ta chết đi, tiểu hoàng đế kế vị chỉ mới bảy tám tuổi, không có năng lực chấn nhiếp quần thần! Mà ai gia vừa hay là người của Bạch gia, từ sau khi ai gia làm Thái hậu, cân bằng phủ thừa tướng, Trác Vương phủ, chấn nhiếp quần thần triều đình là cách tốt nhất! Mà Hoàng thượng sau khi chết, có sự hỗ trợ của mấy đại quan kia, ai gia thuận lợi đánh bại những phi tử khác, ngồi lên ghế Thái hậu! Như Ý nói: “Thái hậu ngược lại là một cao thủ tâm tư tỉ mỉ.”

Thái hậu cười lạnh lùng: “Nhắc đến tâm tư cẩn mật, bất kỳ ai cũng không so được với Hoàng thượng! Hắn mới là người đáng sợ thật sự! Tâm cơ của hắn, từ nhỏ đã âm trầm đáng sợ!”

Như Ý nói: “Thái hậu cũng không thua kém!”

Thái hậu nói: “Ngươi nhầm rồi! Ai gia so với Hoàng thượng vẫn còn kém xa! Ngươi cứ nghĩ mà xem, hắn bảy tám tuổi biết ai gia là kẻ thù giết mẹ của hắn, mười mấy năm nay luôn nhẫn nhịn!”

“Như Ý nói: “Thái hậu cố mệnh đại thần trong triều ủng hộ, lại có thân phận của người Bạch gia, Hoàng thượng không dám manh động?”

Thái hậu nói: “Ngươi nói đúng! Bất quá, chỉ đúng một nửa!”

Như Ý nói “Vậy một nửa khác thì sao?”

Thái hậu nói: “Hoàng thượng từ nhỏ tính tình u ám, tâm cơ thâm trầm, sau này tu luyện ma công, thì thay dổi càng trở nên hỉ nộ vô thường hơn, thâm trầm đáng sợ! Hắn trước nay đều không tin tưởng bất cứ ai! Cho dù là Trác Vương phủ một lòng trung thành trong ba đại thế gia, hắn cũng không tin!”

Như Ý gật gật đầu: “Điểm này ta cũng đồng ý! Trong lòng của hắn, trước nay sẽ không tin tướng bất kỳ ai!”

Thái hậu nói: “Thế lực của Trác vương phủ và phủ thừa tướng cực lớn, đạt đến trình độ một tay che trời! Trác Vương phủ nắm giữ quân đội triều đình, phủ thừa tướng nắm giữ triều chính, hai đại thế gia một tay che trời, từ trước đến nay không để tiểu hoàng đế vào trong mắt.”

“Trong lòng Hoàng thượng luôn lo lắng Trác Vương phủ và phủ thừa tướng sẽ tạo phản... Cho nên hắn mới cần lợi dụng ai gia đến chấn nhiếp hai đại thế gia!”

Như Ý chợt nhận ra!

“Thì ra!”

“Thì ra Hoàng thượng nóng lòng muốn tiêu diệt Trác Vương phủ và phủ thừa tướng như vậy, chính là vì muốn báo thù Thái hậu?”

Thái hậu cười khẩy: “Bây giờ ngươi biết rồi chứ? Một khi đã diệt Trác Vương phủ và phủ thừa tướng, sau khi hắn ổn định thế lực trong triều, sẽ lập tức đối phó ai gia! Báo thù rửa hận!”

Như Ý điềm nhiên cười: “Chẳng trách Trác Vương phủ và phủ thừa tướng khi nghe thấy võ công của Hoàng thượng đã đạt đến cấp bậc tông sư, lại trốn từ mất đạo ra!”

Thái hậu nói: “Ai gia nếu như đi muộn hơn, sợ rằng ngay cả mạng già cũng không giữ nổi! Nhiều năm như vậy, Hoàng thượng vẫn rất hận ai gia, trong lòng ai gia biết rất rõ!”

Như Ý cười nói: “Giữa Thái hậu và Hoàng thượng, người ngoài hoàn toàn nhìn không ra hận ý của Hoàng thượng với người, thậm chí, tất cả mọi người đều tưởng Hoàng thượng cho Thái hậu chưởng quản hậu cung, là xuất phát ra sự tôn trọng đối với Thái hậu!”