Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 184: Đừng lo lắng




Trác Thanh Di lạnh lùng nói: "Đợi ta đi xem thử!"

Cô ta vừa mới đi vài bước đã nhìn thấy Như Ý được hai ma ma hầu hạ bên cạnh thái hậu dìu về...

"Tiểu muội, muội..."

Trác Thanh Di nhìn thấy tình hình như vậy, vừa toan mở miệng hỏi đã nuổt ngược trở về.

Như Ý nói: "Cảm ơn hai ma ma, hai người trở về thông báo với thái hậu rằng ta đã thấy khỏe hơn nhiều rồi, thái hậu đừng lo lắng."

"Vâng, thưa Trác Vương phi."

Hai ma ma không cam tâm đi về.

Trác Thanh Di nhìn ra bên ngoài chỉ thấy cả đống thị vệ, thái giám, cung nữa,...lít nha lít nhít bao vây hết Thanh Nhã các.

"Tiểu muội, muội...Muội đi đến Thục Ninh cung chuyến này, thái hậu có làm khó muội không? Bên ngoài...Những thị vệ đứng bên ngoài là sao đấy?"

"Thái hậu phái người đến bảo vệ chúng ta đấy!"

"Bảo vệ? Ta thấy bà ta muốn giám sát thì có. Chắc chắn thái hậu sợ chúng ta chạy trốn nên mới phái nhiều người đến giám sát chúng ta!" Trác Thanh Di nói.

"Xuất cung cần gì chạy trốn? Thái hậu giao phượng phù lại cho muội rồi, sau này đến ban đêm cũng có thể xuất cung, cũng có thể khỏi cần thông báo!" Như Ý lấy mảnh ngọc bội nhỏ màu xanh lá trong lòng ra.

"Phượng phù? Là phượng phù thật! Tiểu muội, rốt cuộc muội đã làm gì?"

Trác Thanh Di biết phượng phù này có quyền lực tột bậc trong Hoàng cung!

Cầm phượng phù trong tay có thể đi đến bất kỳ nơi nào mà không bị cản lại!

Như Ý nói: "Thái hậu cho muội mượn chơi đấy!"

Trác Thanh Di bảo: "Thái hậu...Không phải bà ta muốn đối phó muội ư?"

Như Ý nói: "Bà ta hận sao muội không chết đi cho rồi! Hơn nữa muội chết đi bà ta mới thấy vui vẻ được, có điều muội chết rồi bà ta sẽ không đạt được lợi ích thực chất nào cả, nhưng nếu muội không chết bà ta lại chiếm được nhiều lợi ích!"

Trác Thanh Di bảo: "Lợi ích? Lợi ích gì?"

Như Ý bảo: "Ngoại trừ nhan sắc thì còn cái gì có thể làm bà ta động lòng được đây?"

Trác Thanh Di hơi lo lắng bảo: "Như Ý, muội...Muội thật sự có cách làm thái hậu trở nên xinh đẹp thật ư?"

Như Ý gật đầu nói: "Có điều vẫn phải cần đến sự giúp đỡ của tỷ!"

Trác Thanh Di bảo: "Giúp thế nào?"

Như Ý nói: "Chuyện đầu tiên, tứ tỷ giúp muội sắp xếp những người đang đứng bên ngoài cung đi, dù sao tứ tỷ hiểu biết mấy chuyện trong cung hơn muội nhiều!"

"Mấy người bên ngoài cung...Muội gọi bọn họ đến đây làm gì?"

"Tạm thời tứ tỷ đừng quan tâm đến chuyện này. Nói chung cứ thu xếp ổn thỏa trước đã."

"Được, không có vấn đề gì."

"Vẫn còn chuyện thứ hai."

"Chuyện gì?"

"Thái hậu đã đồng ý với muội rằng sẽ để muội tùy ý lựa chọn người trong thái y viện và đông y giám, ngày mai phiền tứ tỷ đi lựa giúp muội hai mươi người am hiểu một tí về dược liệu, nhất định phải chọn người có nghiên cứu tìm tòi học hỏi về đông y."

"Muội cần nhiều đại phu thế để làm gì? Cũng đâu cần nhiều người thế để an thai!"

"Ai nói an thai chứ? Muội muốn mở thẩm mỹ viện trong hậu cung!"

"Thẩm mỹ viện là gì?"

"Chính là...Một nơi thần kỳ, có thể khiến cho một người con gái xấu xí trở nên đẹp đẽ."

"Có nơi thần kỳ đến như vậy sao?"

"Tất nhiên rồi! Lúc trước quê muội đâu đâu cũng có thẩm mỹ viện..."

"Ồ."

Trác Thanh Di hơi sững sờ không biết phải nói gì.

Thẩm mỹ viện?

Với vốn kinh nghiệm từng trải của cô ta thì rất khó để hình dung ra thẩm mỹ viện là một nơi như thế nào!

"Tiểu muội, rốt cuộc tỷ nên làm gì?"

"Tỷ cứ làm theo những gì muội nói ban nãy là được rồi! Cố gắng tìm nhiều dược liệu lên, kêu mấy người trong cung đi cùng, lấy mấy thứ quý giá như linh chi này, nha đam này, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, dù sao cũng đâu có tốn tiền, không lấy thì phí lắm! Lão vu bà thái hậu keo quá chừng, chỉ cho muội năm trăm ngàn lượng!"

"Cái gì? Thái hậu...Cho muội năm trăm ngàn lượng?"

Trác Thanh Di sợ đến đờ người ra!

Thậm chí cô ta còn nghi ngờ không biết rốt cuộc tiểu muội mình có phải là yêu nghiệt không.

Rõ ràng lành ít dữ nhiều, còn chưa biết sống chết ra sao, cớ sao cô mới đi một chốc mà tình hinh lại thay đổi hoàn toàn rồi?

"Muội nói người cho muội năm trăm vạn lượng như thế đấy à, lỡ mà lọt vào tai thái hậu e là muội lại gặp phải phiền phức!"

Ám Tinh xuất hiện trước cửa cung.

Như Ý nói: "Lẽ nào mỗi lần cô đột nhiên xuất hiện là để nghe lén người khác nói chuyện ư?"

Ám Tinh đáp: "Chẳng qua ta chỉ nhận lệnh thái hậu đi giao năm trăm ngàn lượng cho cô."

"Ngân phiếu?"

Nụ cười nhạt ánh lên trong đáy mắt Như Ý.

Ngân phiếu năm trăm ngàn lượng...

Ám Tinh nói: "Thái hậu phái ta sang đưa ngân phiếu, đồng thời mấy ngày nay ta sẽ kề cận bảo vệ cô."

Như Ý đáp: "Sợ là cô ở đây để giám sát ta thì có? Rốt cuộc thái hậu cũng không yên tâm ở ta!"

Ám Tinh đưa ngân phiếu cho cô rồi nói: "Cô cũng biết thái hậu không yên tâm về cô thì nên tìm cách để cho người yên lòng, không phải lần nào cũng gặp may mắn được đâu, cô đã chơi đùa với lửa đấy, cô không biết thái hậu đáng sợ đến mức nào!"

Như Ý tò mò hỏi: "Thái hậu đáng sợ đến mức nào?"

Dường như Ám Tinh ý thức được mình lỡ lời bèn im lặng ngay tức khắc.

Như Ý lên tiếng: "Nếu thái hậu đã phái cô đến giám sát ta vậy cô hãy ở lại Thanh Nhã các đi! Ta phải xuất cung rồi, đợi khi nào ta trở lại cô giám sát ta cũng không muộn!"

"Cô xuất cung ta cũng phải đi theo! Thái hậu đã dặn ta không được rời cô nửa bước!"

"Đi nhà xí có cần đi the không?"

"Cần!"

"Trời ạ!"

Như Ý chợt thấy thái hậu chơi chiêu này thật ác độc, quẳng cho cô một tấm cao da trâu!

Ám Tinh hỏi: "Hiện giờ cô muốn xuất cung đi đâu?"

Như Ý hơi buồn bực nói: "Không đến phiên cô bận tâm! Dù sao cô muốn đi theo thì cứ đi theo là được rồi!"

Như Ý dặn dò Trác Thanh Di và Kiều phu nhân một vài việc rồi cùng Ám Tinh xuất cung.

Quả nhiên có phượng phù của thái hậu nên hai người bọn họ có thể thần tốc xuất cung!

Đến thông báo cũng không cần, đi đến cửa cung đưa phượng phù ra là được.

Rồi có thể nghênh ngang ra ngoài!

Ngoại trừ Hoàng cung, Như Ý là Ám Tinh phóng ngựa đến trước cửa Trác vương phủ!

Ám Tinh nhìn Trác vương phủ tiêu điều lạnh lẽo rồi nói: "Cô đến Trác vương phủ làm chi?"

Như Ý đáp: "Hoàng thượng chỉ tạm thời nhốt người của Trác vương phủ lại thôi chớ không hề xét nhà, lẽ nào không cho phép người ta về thăm nhà mẹ à?"

Ám Tinh biết Như Ý không vui nên cũng không hỏi không nói gì nữa.

Như Ý xuống ngựa.

"Cô đợi ở đây đi."

"Để tôi vào trong với cô!"

"Trác vương phủ không thích người ngoài đi vào! Tốt nhât cô đợi ở ngoài đi!"

Như Ý cứng rắn nói một câu rồi mặc kệ Ám Tinh, cô đẩy cửa đi vào Trác vương phủ!

Cô là đặc công, nhưng bây giờ đi đến đâu cũng có kẻ kè kè theo sau thì sao thấy vui cho được?

Nếu Ám Tinh không phải người lương thiện, còn giúp đỡ cô rất nhiều lần...

Nếu là người khác giám sát cô.

Chắc chắn cô sẽ giết quách hắn ta đi rồi vứt xuống hồ nuôi cá!

Kẹt kẹt...

Cánh cửa cấm từ từ hé mở

Trác Lỗi ló gương mặt mình ra.

"Tiểu muội, sao lai là muội? Không phải muội tiến cung rồi sao?"

Trác Phi kinh ngạc hết sức.

"Tứ ca, sao huynh lại ở đây? Chẳng phải chỉ có mình tổng quản ở lại trông nhà thôi sao?"

Như Ý tò mò khôn xiết.

Cô cứ ngỡ người trong Trác vương phủ đều bị bắt đi cả rồi, chỉ còn mỗi quản gia ở lại trông nom nhà cửa thôi chứ.

Trác Lỗi nói: "Những người khác trong phủ đều bị nhốt vào thiên lao cả rồi, bên ngoài vương đệ còn có đại nội cao thủ âm thầm theo dõi, huynh lo lắng mội mình quản gia không thể ứng đổi nổi mới quay về phủ thu xếp! Tiện thể gọi vài đứa đồ đệ ở thư xã đến quét dọn giúp."

"Ôi..."

"Nhà lớn như vậy, nếu như cả năm không có ai quét dọn sẽ thành nhà hoang thật đấy."

Trác Lỗi khó giấu được nỗi ưu thương, cô tịch trong lời nói của mình.

Như Ý bảo: "Tứ ca, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong rồi nói." Cô nháy mắt với Trác Lỗi, tỏ ý bên ngoài có người.

Trác Lỗi nhìn Ám Tinh rồi gật đàu, hắn ta kêu Như Ý vào trước rồi mới đóng cửa lại.

"Như Ý, sao muội lại về đây?"

Câu đầu tiên Trác Lỗi nói với Như Ý sau khi hai người vào nhà lại là một câu hỏi.

Như Ý bảo: "Tứ ca yên tâm đi, lần này thái hậu cho phép muội xuất cung chứ không phải muội trốn đi đâu."

Trác Lỗi thở dài: "Thật không ngờ Trác vương phủ lại ra nông nỗi này, ôi, ôi..."

Như Ý nhìn thấy hắn ta như vậy, lòng cô thấy áy náy tràn trề: "Tứ ca! Xin lỗi, tại muội tùy tiện quá mới làm hại mọi người. Muội cứ nghĩ muội đã xử lý mọi chuyện một cách tốt nhất nhưng sự thật đã chứng minh muội không làm tốt được thứ gì cả!"

Trác Lỗi nói: "Muội đừng nói như thế! Thật ra căn bản không liên quan gì đến muội đâu! Ông nội và cha đã dự tính trước Trác gia sẽ xảy ra chuyện rồi, bởi vậy ban đầu bọn họ mới trục xuất huynh ra khỏi phủ để bảo vệ huynh đất! Chỉ không ngờ là ngày này lại đến nhanh như vậy mà thôi!"

Tất nhiên Như Ý hiểu ý của Trác Lỗi.

Trác vương phủ công cao chấn chủ.

Sớm muộn gì Hoàng đế cũng sẽ đối phó với Trác vương phủ mà thôi!

Gia tộc Đường Bắc đâu có Trác Như Ý nào đi gây họa vẫn bị tiêu diệt rồi đấy!

Chỉ cần Hoàng đế có đủ thực lực thì cho dù có tìm được cớ thích hợp hay không cũng sẽ đối phó với những người uy hiếp đến thế lực của hắn ta!

Tât nhiên Như Ý hiểu hết những đạo lý này...

Chỉ là...

Cho dù nói thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể coi như mình không có chút liên can nào được.

Quả nhiên Như Ý nhìn thấy ngôi nhà to lớn nhường này rỗng không, chỉ có vài người chậm rãi quét dọn...

Trong lòng cô thấy hơi khó chịu.

Nhưng cô càng kiên định với hai quyết định của mình hơn!

Đầu tiên là mở thẩm mỹ viện!

Thực ra Như Ý đã nghĩ đến chuyện mở thẩm mỹ viện từ lâu lắm rồi.

Chỉ có điều điều kiện của thế giới này không cho phép, hơn nữa mở thẩm mỹ viện phải tốn nhiều công sức nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.

Cô coi đó như một suy nghĩ thú vị, ý nghĩ đó chỉ lướt qua đầu não cô mà thôi.

Nhưng lại giờ lại không thể không thực hiện.

Còn một ý nghĩ khác nữa.

Phải rũ sạch quan hệ với Trác vương phủ..

Cô đã quen một mình cất bước trên cõi đời, bị tình cảm ràng buộc chỉ làm vướng víu tay chân của cô mà thôi.

Bây giờ cô đã hiểu vô tình mà trường đặc công đã dạy có ý nghĩa gì rồi.

Trác Lỗi nói: "Phải rồi, tiểu muội này, muội nóng lòng về nhà như thế làm chi?"

Như Ý nói: "Muội đến lấy một món đồ!"

Trác Lỗi hỏi: "Đồ gì?"

Như Ý nói: "Một món bảo vật có một không hai trên đời."

Tịch Mịch Yên Vũ lâu.

Như Ý đứng do dự một lúc không biết có nên vào hay không.

Ám Tinh sau lưng cô cũng hoc ngoan rồi.

Cô ta không nói gì.

Chỉ theo sát cô mà thôi.

Bỗng dưng cô ta cất tiếng: "Nếu cô không muốn cho ta vào thì ta sẽ đợi cô ngoài cửa, một mình cô vào đi."

Như Ý hơi ngẩn ra rồi nói ngay: "Được, cô đợi ta ngoài cửa đi!"

Một mình cô đi vào Tịch Mịch Yên Vũ lâu.

Cô không muốn cho Ám Tinh biết cô là chủ nhân của tứ đại mạc khách.

Nếu Ám Tinh biết, ắt hẳn thái hậu cũng biết.

Hôm nay Tịch Mịch Yên Vũ lâu không đông khách, chỉ có vài khách giang hồ ăn mặc quái dị đang ngồi trước khung cửa sổ.

Hồng Chúc vừa nhìn đã thấy Như Ý.

Như Ý nháy mắt với cô ta, tỏ ý kêu cô ta đừng lộ liễu quá.

Hồng Chúc gật đầu.

Rồi im lặng ra ngoài hành làng.

Như Ý theo sát cô ta về phía cầu thang.

Hai người một trước một sau, đi lên hết năm tầng.

Cánh cửa đen thứ nhất.

Phòng dành cho khách quý.

Hồng Chúc đưa Như Ý đến gian tít bên trong cùng, cánh cửa vừa mở ra Như Ý đã nhìn thấy còn ba người nữa đang đợi cô bên trong.

"Tham kiến chủ nhân!"

Tứ đại mạc khách đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Như Ý nói: "Các ngươi không cần phải quỳ hành lễ đâu, nếu như các ngươi muốn đi theo ta thì sau này bỏ cái thói quen xấu quỳ thế này đi."