Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 173: Bổn cung chết cũng không hối tiếc




Như Ý nói: “Ta nghe nói rằng hộp thần trong cung luôn được thờ cúng trong thần điện, chỉ có Hoàng Thượng và vu sư phụ trách tế lễ mới có thể tiếp cận nó, không ai được ra vào thần điện cả, càng không thể tiếp cận hộp thần, vậy tại sao hộp thần lại nằm trong tay cô nương vậy?”

Triệu Ngọc Oanh nói: “Nghiêm công tử nắm bắt tin tức cũng thật nhanh a! Chiếc hộp thần này vốn là thánh vật trong cung được cất giấu ở sâu trong thần điện, đích thực là không dễ lấy được.”

Như Ý hỏi lại: “Vậy tại sao nó lại ở đây?”

Triệu Ngọc Oanh đáp: “Nhưng sáng sớm hôm nay, Hoàng Thượng đã ra lệnh cho tổng quản thái giám trong cung đi lấy hộp thần, nói là tạm thời để ở cung Ngọc Hoa này của thiếp, ngày mai mới đến lấy lại.”

Như Ý nói: “Vậy Hoàng Thượng có nói lý do không?”

Triệu Ngọc Oanh lắc đầu và nói: “Không có nói lý do! Nhưng nếu Hoàng Thượng đã căn dặn, hơn nữa thiếp lại được nhìn lén vẻ đẹp của bảo vật, cho nên đã vui sướng nhận lời. Vừa nãy thiếp có ngắm bảo vật, rồi lại nghĩ tới đại hội đấu giá kho báu ở Tịch Mịch Yên Vũ Lầu ngày đó, nhìn thấy phong thái của công tử… nên không tránh khỏi… tránh khỏi nhìn vật nhớ người…”

“Cô ấy… vậy mà lại yêu mình rồi?”

Đáy lòng Như Ý sốc nặng.

Cô nhớ lại Thu Vân của Tứ đại mạc khách…

Cô vốn đã hóa trang thật xấu xí, chính là vì để ít thu hút sự chú ý, đặc biệt là vì sợ sẽ thu hút tới mắt xanh của mấy vị cô nương, hơn hết là những loại tình cảm phiền phức không cần thiết.

Nhưng cô không ngờ rằng ngay cả khi cô đã cố ý ngụy trang thật xấu xí thì vẫn gây ra hết hiểu lầm này tới hiểu lầm khác…

“Không được.”

“Rõ ràng mình là con gái, cần gì phải khơi dậy tình yêu của mấy cô gái này chứ?”

“Cái này há không phải là tội sao?”

“Bất đắc dĩ đã khiếnThu Vân hiểu lầm!”

“Tuyệt đối không thể lại thêm một cô Triệu Ngọc Oanh nữa!”

Đáy lòng Như Ý cảm thấy có hơi tự trách mình.

Đêm hôm đó cô trêu ghẹo Thu Vân ở trước mặt mọi người chỉ là do tình huống cấp bách mà thôi, đó chỉ là một chiến lược để làm xáo trộn sự chú ý của kẻ thù.

Càng huống hồ, Như Ý chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra rằng Thu Vân sẽ vì lẽ đó mà yêu cô…

Ai mà ngờ rằng đường đường một nữ hiệp trong Tứ đại mạc khách, Thu Vân.

Lại đi yêu một tên đàn ông lưu manh xấu xí thô bỉ chứ?

Có khi đúng là, đàn ông không xấu thì phụ nữ không yêu mà…

Chuyện của Thu Vân hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Như Ý.

Nhưng cái cô Triệu Ngọc Oanh nà...

Như Ý không thể nào để mặc tình cảm mà cô ấy dành cho mình như vậy được…

Lúc nãy vì để lừa lấy lòng tin của cô ấy, rõ ràng cô biết cô ấy có tình cảm với mình, nhưng vì để có được tin tức, cô vẫn phải cố ý giở hư chiêu, giả dạng nam giới để lừa gạt tình cảm của người ta…

Như Ý là một đặc vụ, nhưng cô tuyệt đối không phải là kẻ lừa gạt tình cảm.

Cô dừng lại một lúc rồi bất lực nói: “Cô nương, không ngờ chỉ sau vài ngày mà cô nương đã được nhập cung làm hậu, mẫu nghi thiên hạ. Tại hạ chỉ là một dân thường, cho nên không xứng với cô nương! Bây giờ có thể được gặp cô nương một lần là đã thỏa mãn ý nguyện lắm rồi. Cô nương, tại hạ đây xin được cáo từ, xin cô hãy bảo trọng.Chúng ta e rằng sau này sẽ không còn gặp nhau nữa!”

Nói xong, Như Ý định rời khỏi, từ nay sẽ không xuất hiện trước mặt cô ấy nữa, như vậy sẽ có thể triệt để xóa bỏ ý niệm đó của cô.

Triệu Ngọc Oanh vừa nghe thấy Như Ý định đi thì liền sợ hãi và nói: “ Nghiêm công tử! Nghiêm công tử! Chàng không được đi! Tuy thiếp đã gả cho Hoàng Thượng, nhưng thiếp vẫn luôn nguyện vì chàng mà thủ thân như ngọc, cho đến bây giờ thiếp vẫn còn là một xử nữ.”

Như Ý lắp bắp nói: “Cái gì? Cô...cô nói cô vẫn còn là xử nữ sao? Cô nương xinh đẹp như vậy, tên háo sắc như Hoàng Đế làm sao có thể bỏ qua chứ?”

Triệu Ngọc Oanh nói: “Nghiêm công tử, chàng nhất định phải tin thiếp!”

Như Ý lên tiếng: “ Cô… cô nói rõ xem, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Biểu hiện của Như Ý chợt trở nên hiền lành lo lắng.

Triệu Ngọc Oanh tưởng Như Ý đây là đang quan tâm chuyện cô có còn là một xử nữ hay không...

Thế là cô đã thốt lên lời thề son sắt: “Nghiêm công tử! Thiếp có thể thề với trời, tuy đã nhập cung được nhiều ngày nhưng thiếp thật sự đã thủ thân như ngọc, thiếp vẫn vì công tử mà giữ cho mình còn trong trắng!”

Như Ý kinh hoảng đáp: “ Nhưng... không phải Hoàng Đế là một tên sắc lang sao? Hắn ta có thói dâm loạn, cực mê nữ sắc, cô là hoàng hậu mới của hắn, lại xinh đẹp như vậy, hắn vậy..vậy mà lại chịu tha cho cô sao?”

Triệu Ngọc Oanh nói: “Vào đêm thành thân đầu tiên, hoàng đế say rượu bí tỉ, vừa mới tiến vào phòng tân hôn thì liền nằm xuống bất tỉnh nhân sự. Thiếp không muốn thị tẩm nên đã làm như không biết, cũng không có gọi Hoàng Thượng tỉnh dậy, cứ như vậy mà qua một đêm thôi, không có gì xảy ra cả.”

Như Ý nói: “Vậy những ngày sau thì sao? Nhiều ngày như vậy, không lẽ hắn thật sự chưa từng sủng hạnh cô sao?”

Triệu Ngọc Oanh lắc đầu cười khổ: “Có thể là do Hoàng Thượng bận rộn quốc sự, cho nên rất ít khi cho gọi chúng phi tần tới thị tẩm, chỉ có một đêm khuya, Lý tổng quản mới tới cung Ngọc Hoa triệu thiếp đi thị tẩm, nhưng thiếp đã cố ý giả vờ ngủ say không tỉnh, cho nên mới qua ải được!”

Như Ý hỏi trong nỗi kinh hoàng: “Nói như vậy, cô nhập cung lâu như vậy rồi nhưng thật sự chưa bao giờ bị Hoàng Thượng sủng hạnh qua?”

Triệu Ngọc Oanh gật đầu vui vẻ: “Không chỉ có thiếp thủ thân như ngọc, mà các phi tần khác trong cung cung chưa bao giờ được Hoàng Thượng sủng hạnh qua. Nói tới nói lui thì đây đúng là một việc kì quái a, có lẽ là do Hoàng Thượng nhiều quốc sự phải lo quá thôi.”

Bao quân rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?

Hắn ta không phải không gần nữ sắc thì không vui sao?

Triệu Ngọc Oanh ngó nghiêng ngó dọc rồi thấp giọng nói: “Nghiêm công tử, chàng đợi thiếp một chút, để thiếp thu dọn một lát rồi theo chàng xuất cung!”

“Cái gì? Xuất cung?”

Như Ý giật bắn mình!

Người phụ nữ này điên quá rồi!

Nghe nói Hoàng hậu mới đăng cơ là một cô gái trẻ thuộc tộc du mục ở biên giới nước ngoài, xem ra tính tình đúng là rất hào phóng a!

Triệu Ngọc Oanh gật đầu nói: “Trong lòng thiếp chỉ nhớ về Nghiêm công tử thôi, nếu công tử đã tìm đến Hoàng Cung thì chắc chắn cũng đã có ý với thiếp rồi, cơ hội này hiếm lắm mới có được, thiếp nguyện cùng công tử đi tới chân trời góc bể……”

Cô gái này đúng là bị tình yêu làm cho mù mắt, thần trí bất tỉnh luôn rồi!

Đọc nhiều sách cấm lắm rồi sao?

Trong Hoàng cung mà còn dám tư thông bỏ trốn?

Đúng là không biết sống chết mà!

Đáy lòng Như Ý thật sự ngưỡng mộ sự táo bạo của người phụ nữ này quá đi.

Nhưng dường như Triệu Ngọc Oanh định làm thật thì phải, cô ta nói vô cùng nghiêm túc: “Nhưng mà chúng ta phải vô cùng cẩn thận mới được! Nghe người trong cung nói Tiên Hoàng hậu vì biến mất mà không có lý do nên đã chọc giận Hoàng Thái hậu. Hoàng Thái hậu sau đó liền ra ý chỉ, một khi bắt được Tiên Hoàng hậu thì phanh thây trăm mảnh!”

“Phanh thây trăm mảnh?”

“Lão yêu bà đó chắc chắn sẽ làm cho bằng được!”

“Có lẽ là lần trước sau khi cô làm SPA siêu cấp cho bà ta, bà ta vẫn chưa được tận hứng lắm, nhưng sau đó lại không tìm được cô cho nên mới thẹn quá hóa giận đây…..”

Như Ý thầm vui mừng: “Cũng may mà mình đã ngụy trang thành bộ dạng của Nghiêm Phi rồi mới vào cung, chứ nếu như cô vác cái bộ dạng thật vào thì chắc chắn có vào mà không có ra rồi! Chắc Thái hậu bây giờ đang hận cô tới thấu xương nhỉ? Mới đẹp được một ngày lại trở về nguyên hình!”

“Tư thông bỏ trốn sao? Thật là một chủ ý hay! Cô mau vào trong chuẩn bị ngay đi, ta sẽ ở đây đợi cô! Nhớ, phải nhanh một chút!”

Như Ý đột nhiên nghiêm túc nói.

“Được. Được.”

Triệu Ngọc Oanh sững người một lúc, sau đó gật đầu vì cảm thấy rất bất ngờ, cô vừa vui vừa hồi hộp...

Như Ý khẽ cười nói: “Mau đi thu dọn một chút đi.”

Triệu Ngọc Oanh hưng phấn nói: “Được! Thiếp sẽ đi thu dọn ngay, sau đó sẽ cùng công tử đi tới chân trời góc bể! Với võ công của công tử, chắc cũng không có ai bắt được hai người chúng ta đâu.”

Như Ý gật đầu: “Ừ, Ừ.”

Triệu Ngọc Oanh nói: “Vậy thiếp đi thu dọn một chút đây?”

Như Ý: “Mau đi đi!”

“Công tử xin hãy đợi một lát, thiếp sẽ ra ngay.”

Tâm tình Triệu Ngọc Oanh vô cùng phấn khởi, vừa hồi hộp mà lại kích thích nữa…

Cô chạy như bay đi vào thu dọn một số y phục thường mặc, rồi đem theo một số bảo ngọc nữ trang, nhưng lúc cô vừa phi như bay ra khỏi tòa nhà nhỏ thì phát hiện không còn thấy người đâu nữa...

“Nghiêm công tử?”

“Nghiêm công tử chàng đang ở đâu?”

“Nghiêm công tử chàng muốn chơi trốn tìm sao?”

“Chàng ra đây đi.”

“Đừng trốn nữa.”

“Không vui chút nào hết.”

“Nghiêm công tử, chàng đừng dọa thiếp,chàng mau ra đây có được không?”

Triệu Ngọc Oanh dần hoảng sợ!

Trong lòng cô dường như đã nhận ra điều gì đó, nhưng cô vẫn kiên quyết phủ định, cô không dám tin vào sự thật này.

“Không!”

“Không không không!”

“Nghiêm công tử sẽ không bỏ rơi mình đâu!”

“Nghiêm công tử…”

“Nghiêm Phi!”

“Chàng đang ở đâu?”

Triệu Ngọc Oanh nhìn vào tầng lầu trống rỗng, đôi mắt đẫm lệ đau lòng rơi lã chã……

“Nghiêm Phi! Sao chàng lại bỏ rơi thiếp?”

“Rõ ràng chàng đã nói sẽ đưa thiếp đi cùng mà!”

“Tại sao lại bỏ rơi thiếp?”

Lúc này, khuôn mặt của Triệu Ngọc Oanh đã ngập tràn nước mắt…

Đột nhiên, cô phát hiện ra một dòng chữ chữ chi chít ghi trên cây cột...

“Cô nương.”

“Nghiêm Phi thân mang bệnh nan y chỉ có thể sống được một tháng nữa.”

“Hôm nay được gặp cô nương là đã thỏa mãn lắm rồi.”

“Kiếp này chúng ta không có duyên.”

“Hẹn kiếp sau gặp lại!”

“Nghiêm Phi!”

“Tái bút!”

“Hả? Tái bút? Chàng ấy…là một người sắp chết sao?” Đầu óc Triệu Ngọc Oanh ù ù lên như vừa bị sét đánh dữ dội vậy. Cái hộp thần yên lặng đó, vẫn nằm im lặng như thể chưa từng nhúc nhích qua…

Bệnh nan y?

Như Ý vốn không muốn tự nguyền rủa mình.

Ban đầu, cô định sẽ nói thẳng sự thật ra, rằng cô kì thực là một cô gái…

Nhưng Như Ý lại không đành lòng tàn nhẫn như vậy.

Sau khi cô đã tự mình trải qua sự giày xéo của tình yêu, cô lại càng hiểu, vũ khí sắc bén nhất trên thế gian này, không phải là kiếm, mà là tình!

Nếu như Triệu Ngọc Oanh phát hiện người mình yêu lại là một người phụ nữ, có khi điều đó sẽ để lại cho cô ấy một vết thương lòng còn to lớn hơn nữa, đúng không?

Thà cắt đứt tư niệm của cô ấy.

Nhưng trong lòng vẫn còn lưu lại được một phần hồi ức đẹp đẽ…

Đây mới chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cô ấy!

Như Ý bất lực cười khổ...

Đống tình cảm phiền phức này thật chả biết làm sao nữa!

Được rồi.

Nhiệm vụ đã hoàn thành!

Vũ khí cần có đã ở trong tay rồi...

Súng bắn xung mạch bằng hạt pháo sáng!

Còn có một cái tên đơn giản hơn!

Cũng là một cái tên rất phổ biến!

Gọi là: Súng laze!

Như Ý thầm nói: “Bạo quân! Anh nhất định sẽ phải trả giá đắt cho sự tàn nhẫn của mình!”

Như Ý vội vã bay đến Phủ Trác Vương, hy vọng sẽ kịp thời gian.

“Cha, Trác gia của chúng ta không thể đồng ý ba điều kiện xấc xược của tên hoàng đế độc ác đó được! Nếu chúng ta đồng ý, thì sau này Phủ Trác Vương sẽ thật sự coi như xong!

Trác Cộng Vinh kích động nói.

Sắc mặt Trác lão ngưng trọng đầy an oán.

Ban đầu, trong thâm tâm ông vẫn còn chất chứa đầy hy vọng.

Ngay cả khi có lâm vào cảnh khốn khó lớn hơn đi nữa, thì nội thương của ông cũng đã hồi phục rồi, hơn nữa Trác gia lại có một tuyệt thế siêu cấp cao thủ như Như Ý, thì cho dù có đối đầu chính diện với Hoàng Đế,vậy thì đã sao chứ?

Chỉ cần trì kéo dài thời gian thêm một lúc và chờ Như Ý trở về cứu viện.

Thì Phủ Trác vương sẽ càng không cần sợ ai hết!

Nhưng bây giờ...

Phủ Trác Vương đã lâm vào bước đường cùng rồi!

Dù Như Ý có đến hay không thì kết quả cũng như nhau mà thôi!

Trừ khi... đáp ứng ba điều kiện kia của Bạo quân...

Nhưng lão tam nói đúng!

Một khi chúng ta đồng ý với ba điều kiện của bạo quân.

Thì Phủ Trác Vương coi như xong.

Hoàn toàn, hoàn toàn chấm hết!

Nhưng, nếu không đáp ứng.

Thì Phủ Trác Vương cũng xong đời

Đáp ứng hắn thì sẽ chết.

Không đáp ứng hắn cũng chết.

Nên làm sao đây?

Dường như không còn đường lui nữa rồi.

Tâm chí mạnh mẽ của Trác Lão trong mấy mươi năm qua đã dần biến mất sạch sẽ rồi.

Ông biết cho dù Như Ý có đến cũng không cứu được Phủ Trác Vương nữa rồi.

Cũng may mà Như Ý không đến.

Chí ít, cho dù cả Phủ Trác Vương này bị diệt vong.

Thì vẫn còn Như Ý chưa chết.

Phủ Trác Vương vẫn còn lưu lại một giọt máu…

Vẫn còn để lại một cửu giai (*) cao thủ!

(*) Cấp bậc thứ chín.

“Như Ý”

“Cháu gái ngoan của ta.”

“Xin con ngàn vạn lần đừng đến đây.”

Trong lòng Trác lão lúc này chỉ thầm cầu nguyện với vong linh tổ tiên của nhà họ Trác, làm ơn đừng để Như Ý đến Phủ Trác vương này…

Thanh âm lạnh lẽo như băng sương của Bạo quân truyền đến: “Trác lão, suy nghĩ thế nào rồi? Niệm tình lòng trung thành của Trác gia với Hoàng tộc Thác Bạt trong suốt mấy trăm năm qua, chỉ cần Trác lão đáp ứng ba điều kiện mà Trẫm đưa ra, Trẫm sẽ tuân thủ lời hứa, tha cho mạng sống của mỗi một người trên dưới Phủ Trác vương!”

…….