Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 161: Còn có thể quay về




"Ngược lại không phải một câu này! Là câu trước kia! Trước đó ngươi nói cái gì?"

"Thực ra ta cũng không phải hiểu rõ, cái gì mà bảo vật tuyệt thế chẳng qua chính là một cái rương sắt! Có cái gì tốt mà phải khẩn trương?"

"Cái rương sắt..."

Như Ý trong miệng lẩm bẩm: "Rương sắt, rương sắt...rương sắt? Vì sao nghe quen tai như vậy? Ta dường như đã nghe qua ở đâu rồi!"

Mộ Dung Tinh Thần cười nói: " Ngươi tất nhiên đã nghe nói qua! Ta đã từng nói toàn bộ cả một buổi tối rồi mà!"

Như Ý nói: " Không phải do ngươi nói! Ngươi đừng có làm phiền ta! Để ta suy nghĩ kỹ một chút, ta ở nơi khác nghe được cái rương sắt! Nghe rất quen tai!"

Mộ Dung Tinh Thần nhìn nàng một bộ như lâm vào đại dịch, dáng vẻ nghiêm túc chăm chú, hết sức khó hiểu!

Hắn thấy trên người Như Ý dính rất nhiều vết máu, trên vai còn có một vết thương do kiếm, còn chưa có xử lý!

Hắn nói chuyện có chút đau lòng: "Không phải là một cái rương sắt sao? Ngươi vì sao lại khẩn trương như vậy? Thấy bản thân ngươi bị thương, chính mình còn không có căng thẳng!"

"Đúng rồi!"

"Cái rương sắt!"

"Ta biết rồi!"

"Ha ha!"

"Thừa tướng đã cướp đi cái hộp thần kì thứ hai rồi!"

"Ông ta nhất định cần tìm một nơi để giấu bảo vật quan trọng như vậy!"

"Ông ta nhất định sẽ không giấu trong phủ của mình!"

"Thiên hạ không có ngu ngốc đâu, sẽ không đem báu vật quan trọng như vậy giấu trong phủ của chính mình!"

"Trần Bưu!"

"Trần Bưu là thuộc hạ thân tín của Đường Bắc Khôi!"

"Hơn nữa Đường Bắc Khôi còn phái Thu Vân đi bảo vệ Trần Bưu!"

"Trần Bưu chẳng qua chỉ là một tên bất tài vô dụng!"

"Vì sao mà quan trọng đến mức phải phải bốn đại cao thủ Mộ Khách như vậy đi bảo vệ?"

"Chuyện này có chút nói không được!"

Như Ý bỗng nhiên vui vẻ hoa chân múa tay, gương mặt sáng rực ánh mặt trời!

Nàng kích động kéo Mộ Dung Tinh Thần vào trong lòng, gắt gao ôm lấy, kích động hưng phấn kêu to: "Ha ha! Con mọt sách! Con mọt sách! Ta biết hộp thần ở đâu rồi! Ta cuối cùng cũng biết Đường Bắc Khôi vì sao phải phái Thu Vân đi bảo vệ một Trần Bưu nho nhỏ rồi!"

"Vì cái gì vậy?"

Mặt của Mộ Dung Tinh Thần ửng đỏ, hết sức khó xử.

Như Ý lại không có chú ý tới những khác biệt nam nữ này, trong lòng rất phấn khởi nói: "Thu Vân phải bảo vệ căn bản không phải là Trần Bưu! Thứ Thu Vân cần phải bảo vệ là hộp thần thứ hai! Chính là con cáo già Đường Bắc Khôi kia yên đi theo cướp lấy tang chứng của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu!"

"Nhất định là vậy! Chắc chắn là vậy!"

"Ông ta con cáo già này sẽ không ngu đến nỗi giấu tang chứng ở trong chính phủ Thừa tướng mình đâu!"

"Ông ta nhất định là đem cái hộp thần giao cho Trần Bưu bang chủ bang Thủy Vân bảo quản!"

"Nhưng lại không yên tâm đối với cái tên Trần Bưu bất tài vô dụng, cho nên phái Thu Vân đi theo bảo vệ!"

"Hèn chi lão Tống Thanh nói trong hầm ngầm của Trần Bưu tìm được một cái rương sắt thần bí!"

"Hóa ra..."

"Cái rương sắt mà hắn nói, chính là hộp thần thứ hai!"

"Hóa ra là hộp thần thứ hai..."

Như Ý hưng phấn hồi lâu, mới phát hiện bản thân ôm gắt gao Mộ Dung Tinh Thần, ôm quá chặt rồi, da thịt hai người cách một lớp áo mỏng dán thật chặt vào nhau...

Ngực của cô có thể cảm giác được lồng ngực cường tráng của Mộ Dung Tinh Thần, nhịp điệu dồn dập phập phồng...

"Hắn..."

"Hắn rất khẩn trương!"

Như Ý chợt phát hiện tên mọt sách này thực ra rất dễ thương!

"Tên mọt sách. Nhịp tim của ngươi đập thật nhanh?" Như Ý cố ý giả vờ không biết mà hỏi.

"Ta...ta..."

Mộ Dung Tinh Thần thực sự xấu hổ, bỗng nhiên đẩy Như Ý ra...

Như Ý cười duyên nói: " Ngươi cho tới bây giờ chưa từng ôm con gái sao?"

Mộ Dung Tinh Thần chất phác đỏ mặt gật nhẹ đầu.

Như Ý nói: "Tên mọt sách! Ngươi quả nhiên là tên mọt sách! Ngươi nên học một ít về Hoa Lâu Vân, thường xuyên đi dạo một vòng kỹ viện! Được rồi, ta còn rất nhiều việc quan trọng phải làm! Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."

"Vấn đề gì?"

"Một vấn đề cuối cùng."

"Hỏi đi."

"Hộp thần thứ hai là ngươi ở Tịch Mịch Yên Vũ Lâu làm mất đi, nếu như ngươi thấy được hộp thần thứ hai, hoặc biết hộp thần thứ hai ở đâu, có phải hay không cần phải có trách nhiệm đem hộp thần trở về?"

"Này là đương nhiên!"

"Vậy là được rồi! Không còn chuyện của ngươi nữa! Đạo bất đồng bất tương vi mưu*! Tên mọt sách, sau này gặp lại!"

*Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được

Nói xong, Như Ý triển khai khinh công, bay vút tiến nhập vào trong bóng tối mịt mờ không giới hạn...

Mộ Dung Tinh Thần đứng lên...

Thân ảnh to lớn tuấn tú đứng trên nóc nhà, một bộ yếu ớt dưới ánh trăng, cô đơn và hiu quạnh!

"Nàng ấy... vì sao nàng ấy ôm mình, tim mình lại đập nhanh như vậy?"

Trong con ngươi của Mộ Dung Tinh Thần, ngay cả bản thân đều không có cảm giác, tận cùng tất cả đều là ôn nhu và mê luyến nồng nặc biến đổi không được...

Như Ý rất gấp rút sốt ruột lên đường!

Cô đã biết hộp thần thứ hai ở nơi nào rồi...

Cô bị kiếm đả thương!

Cũng bị nội thương rất nghiêm trọng, hơn nữa còn có chưởng lực có độc!

Mặc dù không đến mức mất mạng, nhưng không xử lý kịp thời cũng sẽ rất phiền phức!

Nhưng Như Ý cũng là bất chấp toàn bộ!

Cô chưa từng kích động như vậy, hăng hái, sốt ruột và vội vã...

Đúng lúc khi cô biết cái rương đặc công của mình cũng đang ở thời gian của thế giới này...

Thời điểm cô từ dưới giường đẩy ra cái rương đặc công của cô...

Cô cũng chỉ là ngạc nhiên mừng rỡ.

Trong lòng xa xa không có kích động vui mừng quá đỗi như thời khắc này!

Cái rương đặc công thứ hai...

Nếu thật có cái rương đặc công thứ hai...

Kia chính là có thể xua tan rất nhiều nghi hoặc trong lòng!

Cái rương đặc công thứ hai!

Thế giới này, đương nhiên là không có đặc công, càng không có cái rương đặc công!

Nếu như thật có cái rương đặc công thứ hai, loại tình huống thứ nhất!

Cái rương đặc công kia là của bản thân cô!

Kia cũng chính là nó, lúc đầu thời điểm rương đặc công của cô xuyên việt, cùng một không gian nhưng xa các tiến vào hai thời điểm khác nhau!

Cái rương đặc công này chính là phải cùng với cái rương đặc công một trăm ba mươi năm trước là giống nhau như đúc!

Cô đương nhiên cũng có thể mở nó ra!

Nếu như cái rương đặc công thứ hai không phải là của cô.... vậy chính là chứng minh cái gì?

Thế giới này còn có đặc công khác cũng xuyên việt tới đây!

Ít nhất, cái rương đặc công của đặc công kia đã từng xuyên việt tới đây!

Đặc công kia khẳng định cũng sẽ xuyên việt tới đây!

Dựa theo tình huống mà Như Ý gặp qua mà nói, đặc công kia có thể lúc trước rất sớm đã xuyên việt, hoặc là, còn có lẽ là qua nhiều năm mới xuyên việt tới đây!

Bất kể có đặc công khác hay không!

Ít nhất chứng minh một chuyện!

Như Ý tới thời không này không phải là tình cờ, cũng không phải là một sự trùng hợp không có chút liên hệ nào!

Thời không này, nhất định với trái đất thế kỷ 21 có liên hệ cố định thần bí nào đó...

Cho nên, mới có chuyện sau khi xuyên việt lần thứ nhất, lại có xuyên việt lần thứ hai!

Nếu như thật là tình huống giống như vậy....

Nếu như thật tồn tại hai lần xuyên việt giống nhau, Như Ý càng có thể tìm được biện pháp quay trở về trái đất thể kỷ 21!

Chỉ cần thời không này với trái đất thế kỷ 21 tồn tại một quan hệ cố định nào đó, càng có biện pháp đảo ngược liên hệ này, lại xuyên việt trở về trái đất...

Quay trở về trái đất?

Quay trở về Trung Quốc?

Quay trở về thế kỷ 21?

Như Ý thế nào có thể không vui mừng cho được?

Cô chưa từng suy nghĩ qua bản thân có một ngày có thể quay trở về!

Làm một đặc công nổi tiếng, lại là một cô nhi, cô cho tới bấy giờ đều là chưa có chỗ ở ổn định, không có cuộc sống ổn định an nhàn, càng không có người nhà hay bạn thân.

Cho nên sau khi cô xuyên việt đến đây, không có loại tâm tình cô đơn và thê lương mãnh liệt kia.

Cũng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một chút nghi ngờ đồng nghiệp của cục đặc công và cuộc sống ở trái đất, phần lớn thời gian cô đều hoàn toàn thích ứng với cuộc sống như vậ!

Nhưng, khi cô biết có thể quay về thế kỉ 21!

Ít nhất, khi tồn tại loại khả năng này!

Cô cuối cùng mới có một loại cảm giác của người tha hương mãnh liệt!

Cảm giác quay về nhà là mãnh liệt như vậy...

Mặc dù bản thân cô đều không biết nhà ở đâu, nhà là cái gì....

"Tống Thanh dù sao vẫn đáng bậy đánh bạ làm một chuyện tốt!"

"Hắn nói hắn để cái rương ở trong phòng của mình rồi!"

"Lẽ nào chính là duyên phận?"

Như Ý âm thầm nghĩ trong lòng, nhịp bước dưới chân lại có chút không thong thả, tốc độ nhanh như chớp, vạch lên bầu trời...

"Đây chính là bang Thanh Long?"

"Như Ý chính là ở nơi này?"

"Đoán không được ông tại sao phải muốn kêu ta tới đưa tin!"

Trác Uyển thực ra có chút tức giận!

Ông cụ nhà họ Trác gần đây giống như là ông cụ hồ đò, luôn là một lúc thì cười ngốc nghếch, một lúc lại si ngốc luyện công, lúc nghe đến chuyện của Hắc Tường Vi liền không kiềm được ha ha cười lớn....

Người của Trác vương phủ tựa hồ đều cho rằng ông động xuân tình rồi, đã yêu Hắc Tường Vi.

Nếu như có thể chứng minh Hắc Tường Vi chính là một cô gái!

Trác vương phủ từ trên xuống dưới, đều đối với hành động kỳ lạ của ông cụ Trác tràn đầy lời bịa đặt.

Chỉ là, ông cụ Trác lại không có chút nào để ý.

Tính khí lại vẫn so với trước tốt hơn rất nhiều.

Cực ít khi mắng chửi người, thêm nữa mặt cũng sẽ không đen lại...

Trừ phi người nào trong lúc vô ý ở trước mặt của ông nhắc tới Hắc Tường Vi hoặc là nói xấu Như Ý...

Một khi như vậy, ông sẽ cực kỳ giận dữ!

Mà lần này ông cụ Trác lại rất mạnh mẽ kiên quyết sai Trác Uyển tới đưa một phong mật thư cho Như Ý!

Ông cụ Trác biết tính khí hẹp hòi của Trác Uyển luôn luôn đối với Như Ý có lòng oán hận, như vậy là muốn hóa giải sự ghen tị và hận ý của nàng đối với Như Ý!

Trác Uyển nhưng cũng không cảm kích, ngược lại càng thêm oán hận!

Hơn nửa đêm để một cô nương là cô tới đưa tin!

Còn nói cái gì là mật thư khẩn cấp?

Nếu thật là khẩn cấp như vậy, tội gì không phái người có võ công cao cường lanh lẹ tới đưa tin?

Trác Uyển rất không vừa lòng với cách sắp xếp của ông.

Để nàng đi khách điếm Bách Hợp, nghe được tiểu nhị của quán nói Như Ý không ở đây.

Sau đó nàng lại đi tìm Tứ Ca Thư Xã của Trác Lỗi.

Như Ý cũng không ở đó!

Một người phụ nữ tên là Tống Mẫn nói nàng đến tổng đường của bang Thanh Long tìm hiểu một chút thử vận may...

Vì vậy, nàng lại vòng vo đi tới bang Thanh Long!

Nàng từ trên xe ngựa nhảy xuống, trong tay nắm lấy bức mật thư kia, bước về phía trước. Cửa lớn uy mãnh đóng chặt, đứng ở cửa có hai đại hán dáng vẻ hung thần ác sát...

Trác Uyên có chút do dự, nhưng vẫn là bước về trước, kiêu căng nói: "Ta tới tìm người!"

"Tìm ai?"

"Tìm người chính là tìm người! Bổn cô nương tìm người còn cần phải nói với ngươi sao?"

Nàng cho tới bây giờ tiểu thư tôn quý sống trong nhung lụa, chỗ nào để mắt đến những người thấp hèn giữ cửa?

"Không nói tìm ai, chúng ta không thể giúp cô thông báo! Càng không thể để cô đi vào!" Thủ vệ nói rất có trách nhiệm.

Bầu không khí thoáng chút căng thẳng!

Lúc đầu trong lòng Trác Uyên đã tức giận, còn bị hai người đầy tớ giữ cửa làm khó, trong lòng tức giận, càng muốn bộc lộ ra.

Bỗng nhiên, một thiếu niên khỏe mạnh uy vũ vừa lúc từ phía trong mở cửa bước ra, thấy Trác Uyển đứng ở cửa, hỏi: "Cô nương cô tới bang Thanh Long có việc gì sao?"

Trác Uyển có chút cao ngạo nói: "Ngươi là ai?"

Người giữ cửa nói: "Không được vô lễ! Đây là bang chủ đại nhân của chúng ta!"

Khi nghe thấy là bang chủ, thái độ Trác Uyển mới ôn hòa một chút, nói: "Ta tới tìm một người tên là Như Ý! Ta tới đưa thư!"

Vốn là muốn đi tới Tứ Đại Mạc Khách mời đại phu Tống Thanh, hắn thấy quần áo của Trác Uyển không tầm thường, quý khí hoa lệ, càng hỏi thêm: "Cô nương là ai?"