Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 139: Sẽ không bỏ qua cho ngươi




"Ồ? Chẳng lẽ người kia chính là bạo quân mà người ta muốn tìm kiếm?”

Đường Bắc Khôi âm thầm giật mình!

Hắn biết bạo quân đang âm thầm tu luyện một loại ma công cổ quái! Chỉ là, hắn không biết bạo quân công lực đến tột cùng sâu bao nhiêu! Cũng không biết hắn tu luyện chính là loại ma công nào! Như vây, nếu như thiếu niên có công lực cấp bậc tông sư chính là bạo quân trong lời nói, vật thì hắn cũng quá đáng sợ.

Năm đó Trác Thiên Hành bất quá cũng như thế đi!

Hơn hai mươi tuổi liền đạt đến công lực cấp bậc tông sư?

Nếu như qua thêm mười năm...

Còn đến mức nào?

Đường Bắc Khôi trong lòng thoáng qua một tia sát khí!

Coi như đêm nay hành động ám sát thất bại, hắn cũng nhất định phải mau chóng diệt trừ vị Hoàng đến tàn bạo này!

Nếu không, chờ đến ngày khác bạo quân công lực càng thêm tăng tiến...

Thiên hạ liền rốt cuộc không ai có thể chế trụ hắn!

Như Ý nhìn hai đại ma tướng trên mặt đầy bụi đất, khẽ cười nói: "Lấy mặt nạ của ngươi xuống đi! Thủ hạ của ngươi đã chết gần hết rồi! Còn lại mấy người này lợi hại nhất, cũng đều bại trận! Xem ra ngươi chỉ có tự mình kết thúc! Nếu không, hãy để lại toàn bộ bảo vật cùng cái đầu của ngươi, ngươi có thể đi.”

Lưu lại đầu người còn thế đi hay sao?

Đây rõ ràng là nhạo báng!

Đường Bắc Khôi cả giận nói: "Ngươi... Vô sỉ!"

Như Ý lạnh nhạt nói: "Ngươi tuyệt đối đừng hận ta! Ta cũng không mạng của của ngươi, mạng của ngươi với ta mà nói không đáng một xu! Chỉ là nơi này các huynh đệ bằng hữu, sư môn sư đệ chết mấy trăm người, chỉ sợ họ sẽ không buông tha cho ngươi.”

Hoa Lâu Vân đột nhiên hét lớn một tiếng: "Tứ đại mạc khách! Trung thành bảo vệ.”

Đột nhiên, hắn cùng bà người khác xông lên, kịch liệt nhào tới, bốn người đứng thành một hàng …

"Bốn người các ngươi quả nhiên trung thành!"

Đường Bắc Khôi gian trá cười lớn một tiếng, cầm theo cái túi trong tay chạy như bay.

"Chớ chạy!"

Đường Bắc Khôi, Hà Đồ Vương ở gần nhất xông lên. Nhưng lại bị Tứ đại mạc khách hợp lực chặn lại. Tứ đại mạc khách mặc dù có ba người bị thương, nhưng là bốn người liên thủ vẫn có lực uy hiếp rất mạnh.

Mà Đường Bắc Khôi chỉ cần bắt được cơ hội trong nháy mắt là đủ. Hắn mang theo cái túi thật nhanh biến mất…

Sau lưng hai đại ma tướng cũng chạy theo thật nhanh ra khỏi Tịch Mịch Yên Vũ lâu...

Cuối cùng Tịch Mịch Yên Vũ lâu tràn ngập bên trong toàn là mùi máu, chỉ còn lại mười tử sĩ áo đen cùng Tứ đại mạc khách bi tráng.

Như Ý thở dài một cái nói: "Các ngươi cần gì phải đi theo một chủ nhân như vậy? Bốn người các ngươi dùng tính mạng của mình bảo hộ hắn, hắn lại ở thời điểm then chốt bỏ lại các người mà bỏ chạy.”

Hoa Lâu Vân nói: "Đây là sứ mệnh của bốn người chúng ta! Đã đồng ý thay hắn bán mạng, tuyệt đối không thể nuốt lời!"

Như Ý nói: "Ta rất hiếu kì, bốn người các ngươi không giống như là người tham của, vì sao lại muốn đi theo một tên tiểu nhân hèn hạ như vậy, hắn tuyệt đối không đáng để các ngươi bán mạng như vậy!"

Hoa Lâu Vân nói: "Cái này không cần các hạ quan tâm! Tóm lại bốn người chúng ta người tuyệt đối sẽ không phản bội hắn."

Mộ Dung Tinh THần có chút khổ sở nói: “Bốn người các ngươi vì cái gì muốn phản bội Tịch Mịch Yên Vũ lâu? Những năm gần đây, Tịch Mịch Yên Vũ đối với các ngươi luôn không tệ, Mộ Dung Tinh Thần ta cũng tự hỏi chưa bao giờ từng bạc đãi các ngươi, vì sao các ngươi lại muốn phải bội ta?”

Kiếm Hàn Y cười lạnh một tiếng: "Bốn người chúng ta ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu gần mười năm, đây là lần thứ nhất nhìn thấy các hạ, cũng là lần đầu tiên nghe thấy cái tên Mộ Dung Tinh Thần này!”

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Ta muốn che giấu thân phận cũng là do có nỗi khổ tâm! Mặc dù ta đối với các ngươi có điểm giấu diếm, nhưng xưa nay chưa hề bạc đãi các ngươi!"

Kiếm Hàn Y cười lạnh, không nói thêm gì nữa.

Hoa Lâu Vân cười khổ nói: "Lâu chủ! Ngươi đối với chúng ta luôn phòng bị cùng giấu diếm như thế, lại làm sao để chúng ta cam tâm tình nguyện vì ngươi mà làm việc? Hơn nữa, ngay từ ngày đầu tiên bốn người chúng ta đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu đều đã nói qua, chúng ta nương nhờ Tịch Mịch Yên Vũ lâu chỉ là vì tìm kiếm chủ nhân, nếu có một ngày chúng ta muốn đi, có thể tùy thời mà rời đi.”

Mộ Dung Tinh Thần trong mắt ánh lên một nét khổ sở: "Chỉ là ta yêu quý tài hoa của các người… Thật là đáng tiếc!"

"Cùng bọn hắn dông dài làm gì!"

"Giết bốn người bọn hắn!"

"Chủ tử chạy!"

"Giết chết toàn bộ bao gồm cả nô tài…!"

"Trước tiên giết chết bốn người bọn họ, sau đó đuổi theo tên chủ tử đang chạy trốn kia.”

Đám người bắt đầu sôi trào lên!

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Tứ đại mạc khách, các ngươi ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu nhiều năm như vậy, mặc dù đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nhưng ta đối với các ngươi như là huynh đệ tỷ muội đã quen biết rất nhiều năm, nếu như hiện tại các ngươi có thể tránh đường, yêu nghiệt công tử ta cam đoan thiên hạ không có bất kỳ ai dám đến tìm các ngươi gây phiền phức.”

Như Ý nói: "Và nói tên của vị thủ lĩnh ác nhân kia.”

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Làm sao ngươi biết bọn họ biết thân phận của tên thủ lĩnh ác nhân kia?”

Như Ý nói: "Vừa rồi bọn hắn phàn nàn ngươi đối bọn hắn không đủ thành thật, nếu bọn hắn đã trung tâm với vị thủ lĩnh kia, khẳng định biết rõ thân phận thật của đối phương.”

Kiếm Hàn Y lạnh cả giận nói: "Hừ! Nằm mơ! Tứ đại mạc khách chúng ta tuyệt đối sẽ không bán đứng chủ nhân của mình! Mặc dù hắn là tiểu nhân gian trá căn bản cũng không xứng làm chủ nhân của chúng ta, chúng ta cùng hắn bất quá chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nhưng là đã đồng ý bán mạng cho hắn, tứ đại mạc khách chúng ta tuyệt đối sẽ không hối hận!"

Như Ý nặng nề thở dài: "Những năm này thật sự có những người trung thành như vậy không nhiều lắm, mà hắn lại đối xử hèn hạ với các ngươi như vậy, đó là tổn thất của hắn. Có các ngươi vì hắn mà bán mạng, đó cũng là phúc khí của hắn!"

Mộ Dung Tinh Thần nói: "Các ngươi chẳng lẽ không muốn sống nữa sao? Các ngươi không phải còn muốn tìm kiếm chủ nhân chân chính của mình sao? Chỉ cần các ngươi tránh ra, các ngươi về sau còn có thể lưu tại Tịch Mịch Yên Vũ lâu!"

Hoa Lâu Vân lạnh nhạt đám: “Lâu chủ, những gì ngươi nói mấy người chúng ta hiểu rõ, vậy ngươi cũng hẳn phải biết chúng ta tuyệt đối sẽ không tránh ra.”

Như Ý thở dài, nói: "Được rồi! Dù sao cũng không phải chuyện của ta, ta chỉ tới cứu người, người ta muốn cứu cũng đã cứu xong, chuyện còn lại các ngươi tự giải quyết đi.”

Nói xong, cô đi tới bên người Trác Công Vinh và Trác Vân Phong, nhìn thấy hai người đều khôi phục chút huyết sắc, biết là tính mạng của họ không có gì đáng ngại, liền yên tâm.”

Trác Vân Phong đột nhiên thần sắc có chút vội vàng nói: “Đường Đường Đường...

Trác Công Vinh nói: "Ngươi muốn ăn đường sao?"

Trác Vân Phong mể mỏi nói: “Không... Đường Bắc... Hổ! Tam thúc, mau đi xem Đước Bắc Hổ…"

Trác Công Vinh nói: "Hắn là kẻ thù của chúng ta! Chết là tốt nhất! Quan tâm hắn làm gì!"

Trác Vân Phong nói: "Hắn mặc dù là người của gia tộc Đường Bắc, nhưng hắn luôn luôn không có làm điều ác, hơn nữa hôm nay biểu hiện của hắn chính là một anh hùng, mau đi xem hắn một chút!"

"Ta mới không đi! Hừ!"

Trác Công Vinh luôn luôn ghét nhất người của gia tộc Đường Bắc, sao có thể chịu đi xem Đường Bắc Hổ!

Ngược lại Như Ý đi tới, nhìn thấy Đường Bắc hổ nằm bên cạnh một đống thi thể, không nhúc nhích, máu chảy đầy đất...

"Hắn đã chết!"

Như Ý thăm dò mạch đập của hắn, lại thăm dò trái tim của hắn, bỗng nhiên nói: "Vẫn còn mạch đập, nhịp tim rất yếu.”

Cô biết nếu trái tim còn đập thì vẫn có khả năng cứu được. Vị trí thanh kiếm đâm lệch nửa tấc so với trái tim. Kiếm đâm nhập trái tim vị trí lệch nửa tấc! Như Ý rút thanh kiếm cắm vào ngực hắn, máu tươi trào ra.

Trác Vân Phong kinh hãi nói: "Hắn... Hắn có phải chết rồi hay không? Thật là nhiều máu!"

Như Ý cười nhạt một tiếng: "Không có gì đáng ngại! Chảy máu chứng tỏ hắn còn sống. Nếu như chết rồi, thi thể sẽ không chảy máu! Đây chính là kiến thức cơ bản. Nếu là xác chết thì máu sẽ không chảy, vết thương cũng sẽ không chảy máu!"

Như Ý dùng tay đè chặt lồng ngực của hắn giúp cầm máu, nội lực ấm nóng từng chút từng chút chuyển qua, giúp hắn bảo vệ tâm mạch, bảo trì sức sống, không cho trái tim ngừng đập. "Cha... Phụ thân..."

Đường Bắc Hổ bỗng nhiên mở to mắt, miệng yếu ớt phun ra hai chữ.

Trác Vân Phong có chút cố sức đi tới, nói: "Đường Bắc huynh, ngươi thế nào?"

Đường Bắc Hổ liếc mắt nhìn hai phía, không nhìn thấy Đường Bắc Khôi, con ngươi đột nhiên trở nên ảm đạm.

Trác Vân Phong nói: "Thật may ngươi còn sống. Nghiêm huynh nói kiếm đâm vào trái tim ngươi chỉ lệch có nửa tấc, ngươi thật sự là phúc lớn mạng lớn!"

Như Ý nói: "Là rất kỳ quái nha! Một cao thủ võ học, đâm một kiếm với khoảng cách gần như vậy một kiếm làm sao có thể chệch hướng nửa tấc đây? Vị thủ lĩnh ác nhân này dương như cố ý nhân từ với ngươi nha.”

"Nhân từ?"

Trong lòng Đường Bắc Hổ thoáng qua một chút lạnh lẽo...

Bị cha ruột dùng kiếm đâm vào trái tim của hắn, cái này gọi nhân từ?

Đường Bắc Hổ chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ hắn may mắn không chết, nhưng là tâm đã chết!

Ở phía bên kia, song phương giằng co, Mộ Dung Tinh Thần và Tứ đại mạc khách không ai nhường ai…

Còn có mấy trăm cao thủ giang hồ…

Tình cảnh Tứ đại mạc khách mười phần nguy hiểm!

Nhưng lại tình nguyện chết cũng không chịu tránh ra một bước...

Mộ Dung Tinh Thần bỗng nhiên trầm giọng rống lên một tiếng: "Nếu các ngươi đã cố chấp như vậy, tại hạ liền không khách khí!"

Đột nhiên, hai tay của hắn chậm rãi dâng lên, sau đó ưu nhã đẩy ra...

"Bá! Bá! Bá!..."

Đột nhiên, song chưởng của hắn hóa thành vô số chưởng ảnh, bay múa đầy trời, như sóng biển cuồng nộ lao tới…

Như Ý thất kinh: Nội lực thật mạnh!

Tứ đại mạc khách gắng gượng bị bức lui vài chục bước…

Mộ Dung Tinh Thần cười lạnh một tiếng, thân thể như một con chim lớn bay nhào ra ngoài.

Tứ đại mạc khách sắc mặt đại biến, thấy thế cũng lập tức đuổi theo!

"Tam thúc! Ngươi chiếu cố thật tốt những người này!"

Nói xong, Như Ý cũng bay nhào đi theo ra ngoài!

Đối phương có sáu bảy tuyệt đỉnh cao thủ, cô sợ Mộ Dung Tinh Thần sẽ gặp phải phục kích, liền tranh thủ thời gian đuổi theo!

Như Ý còn có rất nhiều thắc mặc muốn hỏi cho rõ ràng!

Cũng không thể để cho hắn đi một mình như vậy..

"Hắn sao lại gọi ta là Tam thúc?"

Trác Công Vinh hơi giật mình, lại nhìn bóng người Nghiêm Phi sửu tiểu tử đã sớm rời đi. Sau khi Nghiêm Phi biến mất, một thanh niên tuấn tú đang mặc trang phục người giúp việc của Tịch Mịch Yên Vũ lâu nhìn theo bóng lưng của Như Ý, ánh mắt lóe sáng lên, khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt…

Như Ý đuổi theo không bao lâu, liền thấy một bóng người hiện lên ở phía trên nóc nhà. Cô tranh thủ thời gian đi theo! Qua mấy con phố cô rốt cục đuổi kịp, quả nhiên là Mộ Dung Tinh Thần!

"Ngươi khinh công không tệ, vậy mà đuổi tới nhanh như vậy!"

"Sợ ngươi bị người ta giết."

"Ngươi từ khi nào quan tâm ta như vậy?"

"Chỉ là sợ ngươi bị người ta giết, không ai giải đáp nghi vấn trong lòng ta!"

Mộ Dung Tinh Thần hơi sững sờ, nói: "Ồ? Nghi vấn trong lòng? Nghi vấn gì?"

Như Ý nói: "Trước đuổi theo thủ lĩnh ác nhân đi đã! Hắn đi nơi nào rồi?"

"Đi đến khu rừng ở vùng ngoại ô phía trước.”

"Ra khỏi thành rồi?"

"Ừm!"

"Hắn biết rõ phía sau có truy binh, còn dám ra khỏi thành? Chẳng lẽ không sợ bị đuổi bắt?"

"Người này... Hẳn có công lực cực mạnh, hoặc là ở vùng ngoại ô có sắp đặt mai phục.”

Mộ Dung Tinh Thần nói.