Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 133: Tự mình động thủ đi




Thu Vân chính là người ẩn mình….

Cô không quan tâm đến sự sống và cái chết của người khác, chỉ quan tâm ba đồng đội của mình thôi!

Trận chiến thật khủng khiếp...

Số người ở phía Trác Vân Phong không chiếm ưu thế, chỉ còn mười mấy cao thủ nội lực thâm hậu còn sức chiến đấu mà thôi, nhưng do bị trúng độc, công lực của họ cũng đã giảm đi phần nào…..

Còn thủ hạ của Đường Bắc Khôi đều là những tử sĩ dũng mãnh.

Điều đáng sợ hơn nữa chính là là võ thuật của Kiếm Hàn Y, Hoa Lâu Vân và Hồng Chúc, quả là xuất quỷ nhập thần và bất khả chiến bại!

Dần dần, Đường Bắc Khôi đang chiếm một lợi thế rất lớn...

Tống Thanh Sơn, ông chủ Kim, Tống Khải, Trác Công Vinh và những người khác cả người đều bị thương, không bị giết thì cũng là bị bắt đi.

Người thảm hại nhất có lẽ là Trác Công Vinh.

Ông ta dường như đang tắm trong máu, sau khi giết chết hơn hai mươi tên sĩ tử áo đen, thể lực ông lúc này đã suy kiệt, đám người kia thì vẫn bao vây lấy ông. Trên người ông chắc cũng phải có không dưới ba mươi vết đâm chém, một huyết nhân thật sự!

Ông ta giết được nhiều kẻ địch nhất, nên hận thù cũng là nhiều nhất!

Tuy cả người đã nhuốm đầy máu, Trác Lão Tam bây giờ thật sự như một con thú đang bị dồn vào chân đường cùng, nhưng ông ta vẫn cắn răng liều mạng, trút hết hơi thở cuối cùng mà tận lực chiến đấu.

Bởi vì chỉ cần ta dừng lại một chút thôi, thì sẽ có vô số thanh kiếm xông đến phanh thây ông thành từng mảnh ngay.

Ông ta đã giết quá nhiều kẻ thù.

Nên bọn chúng chính là thù ghét ông ta nhất, không giết được ông thì không được ngừng lại.

Vì vậy, chỉ cần ông ngã xuống thì ông sẽ bị chặt thành từng mảnh ngay lập tức...

Nhưng ông ta bị thương quá nặng, thể lực của ông đã bị suy yếu, ông trông giống như một con sói bị thương đẫm máu, bị ép vào ngõ cụt…

Ngã xuống chỉ còn là vấn đề thời gian nữa mà thôi…

Nhưng trận chiến phía trước thậm chí còn dữ dội hơn...

Kim Đao Vương Tống Khải bị một tên tử sĩ áo đen một đao chém làm hai mảnh, máu chảy lênh láng trên mặt đất…

Tống Thanh Sơn thì bị điểm huyệt, không thể cử động.

Còn Yêu nghiệt công tử thì bị kiếm của Kiếm Hàn Y chém đứt cánh tay trái của mình...

Nếu không phải vì Kiếm Hàn Y còn niệm tình chủ tớ cũ mà thủ hạ lưu tình,thì thứ bị chém không phải là cánh tay, mà chính là đầu của hắn…

Tất cả mọi người không chết thì cũng bị thương, toàn bộ đều đã ngã xuống!

Cuối cùng, chỉ còn lại hai người vẫn đang cực khổ chiến đấu!

Đó là Trác Vân Phong và Đường Bắc Hổ!

Gia tộc Đường Bắc nổi tiếng với nội lực mạnh mẽ, tinh thông thành thạo tất cả các loại đao kiếm, nắm đấm và quyền pháp cũng chính là loại công phu uy vũ khiến thiên hạ đều kinh sợ!

Còn công phu của Phủ Trác Vương tập trung đến trạng thái của tâm trí!

Họ còn nổi tiếng hơn với việc bồi dưỡng nâng cao võ học dựa vào tu luyện.

Hễ là đệ tử của Trác Gia thì đều phải biết bình tĩnh, ẩn nhẫn, độ lượng, phải biết lấy thái độ thư thả thoải mái làm tiền đề để tu luyện kiếm pháp thêm linh động và tinh tế….

Đây là lý do tại sao Trác Công Vinh, người có khí chất và võ thuật uy mãnh, dường như luôn bị lạc lõng và phớt lờ, không được xem trọng trong Phủ Trác Vương.

Mấy trăm năm qua, công phu của Gia tộc Đường Bắc và Phủ Trác Vương đều có những đặc điểm riêng, nhưng lại ngang tài ngang sức với nhau, thù địch với nhau…..

Trong thời khắc quan trọng này, hai môn đệ trẻ tuổi kiệt xuất nhất thế giới đã hoàn toàn gạt bỏ thù địch của hai nhà mà hợp tác với nhau, giúp đỡ bù trừ lẫn nhau, quả là một sự liên thủ không chê vào đâu được…..

Nếu không phải vì hai người đã chiến đấu trước đó, sau lại bị trúng độc….

Công lực của hai người họ vẫn chưa đạt tới trạng thái cao nhất.

Nếu không, thì e là một cao thủ như Hoa Lâu Vân cũng khó mà đối phó được!

Trác Vân Phong và Đường Bắc Hổ đang chiến đấu ngày càng dũng mãnh hơn, sự hợp tác giữu họ cũng đang ngày càng tốt hơn...

Hai cao thủ hạng nhất hợp tác với nhau để chiến đấu, sức mạnh chắc chắn sẽ hơn nhiều so với khi họ tách nhau ra chiến đấu.

Nhưng võ công của Hoa Lâu Vân quả thật rất thần kỳ….

Hắn có danh hiệu là đệ nhất song kiếm, thứ lợi hại nhất của hắn chính là kiếm pháp tinh xảo xuất quỷ nhập thần, nhưng bây giờ trong tay hắn không có kiếm, chỉ vỏn vẹn một chiếc quạt giấy mà thôi….

Chiếc quạt giấy này biến hóa khôn lường, dường như nó có chất chứa hàng ngàn tia sét.

Hắn có thể dễ dàng giải quyết cuộc tấn công dữ dội từ hai người bọn họ….

Hoa Lâu Vân đánh nhau trông rất thờ ơ hời hợt, chiêu thức của hắn thư giãn và thoải mái như những đám mây đang trôi bồng bềnh trên trời..

Một tên đàn ông to lớn như hắn khi đánh nhau lại trông giống như một con bướm đang sải cánh nhảy múa trong những đóa hoa, điều này thực sự vô cùng kỳ lạ...

Nhưng đằng sau tư thế uyển chuyển đẹp đẽ này lại ẩn chứa một uy lực cực kỳ khổng lồ!

Có rất nhiều nhân vật có cấp bậc võ thuật cao đẳng tại đây, mặc dù kỹ năng của họ chưa đạt đến cấp độ của một bậc thầy thật sự, nhưng dù sao họ cũng là một thế hệ võ sư, đều có những hiểu biết và kiến thức độc đáo về một môn võ thuật nào đó...

Ví dụ như Tống Thanh Sơn phái Hoa Sơn…

Nhưng không ai trong chiến trường này có thể nhìn thấu bí mật võ công của Hoa Lâu Vân cả

Kiếm Hàn Y, Hồng Chúc và những người khác đã giải quyết được kẻ địch, họ đứng yên sừng sững bên cạnh quan sát Hoa Lâu Vân giải quyết hai người họ Trác và Đường kia.

Trác Vân Phong và Đường Bắc Hổ đã hợp lực để trợ giúp cho nhau, uy lực của họ lúc này cũng tăng vọt mãnh liệt, khiến những người khác xung quanh đều phải tập trung quan sát võ công của hai người họ.

Không ai quan tâm tới Trác Công Vinh kia, ông ta đang bị dồn vào góc, lúc này chỉ còn lại sự tuyệt vọng mà thôi.

Dù sao ông ta cũng không chống đỡ được lâu nữa…..

Đường Bắc Khôi đã quan sát rất lâu, trong thâm tâm ông ta thật sự rất có rất nhiều suy nghĩ mâu thuẫn về đứa con trai Đường Bắc Hổ này của mình, nhưng sau cùng ông cũng không đợi được nữa bèn nói to: “Hoa Lâu Vân! Mau tốc chiến tốc thắng! Giết gọn hai tên đó đi!”

Trong đôi mắt thư thả của Hoa Lâu Vân chợt lóe lên một tia lạnh lùng đầy sát khí:” Đường Bắc huynh, võ công của ngươi tại hạ đây cũng rất là khâm phục a! Nhưng nếu ngươi có oán thì hãy oán mình đã sinh ra sai chỗ, ngươi đã sinh ra trong một gia đình sai lầm rồi.”

Thanh âm vừa dứt.

Chiếc quạt giấy trong tay Hoa Lâu Vân đột nhiên trở nên hung mãnh và dữ dội...

“ Hai ngươi chịu chết đi!”

Đột nhiên, hắn ta nhảy vọt lên không trung, hướng thẳng chiếc quạt giấy đầy nội lực xuống tấn công họ!

Nội lực biến thành một năng lượng kiếm vô hình...

Từ trên cao vút bay thẳng xuống!

Như thể giông tố bão bùng đang hung hãn ùn ùn kéo đến vậy!

Đường Bắc Hổ và Trác Vân Phong không còn đường nào để thoát nữa…..

“Ầm!”

Hai người bọn họ bị đánh vào ngực cùng một lúc, y phục dường như bị xé toanh thành từng mảnh, một vết thương dài xuất hiện, khiến máu chảy đầm đìa.

Trác Vân Phong và Đường Bắc Hổ chấn kinh, cả hai phải lùi lại mười mấy bước, cơ thể họ bị thương nặng, vệt máu tươi trong phút chốc đã nhuộm đỏ ngực…

Hoa Lâu Vân gấp quạt giấy lại rồi đứng dậy, hồi phục vẻ thanh lịch tao nhã mà hắn vốn có!

Đường Bắc Khôi lên tiếng hỏi: “Sao ngươi không giết bọn chúng?”

Hoa Lâu Vân đáp: “Nội lực của bọn chúng đã bị tôi ép lại rồi, hơn nữa bọn chúng lại thân mang trọng thương, vốn không còn khả năng phản kháng nữa! Nếu ông muốn giết, vậy thì tự mình động thủ đi!”

Hắn rõ ràng là cố ý làm khó Đường Bắc Khôi!

Thái độ của Hoa Lâu Vân rất rõ ràng!

Hắn là con trai của ông, nếu ông thực sự tàn nhẫn, vậy thì tự mình ra tay đi!

Còn người khác sẽ không rảnh làm đao phủ cho ông đâu!

Đường Bắc Khôi cầm lấy một thanh kiếm sau đó sải bước thẳng tiến đến chỗ Đường Bắc Hổ!

Máu của Đường Bắc Hổ chảy không ngừng, sắc mặt hắn đã vô cùng tái nhợt như thể... hắn sắp chết rồi.

Đáy mắt Đường Bắc Khôi do dự không quyết, nhưng cuối cùng hắn lại khôi phục lại sự lãnh khốc và hung tàn, hắn vươn thanh kiếm trong tay chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ họng của Đường Bắc Hổ…....

“A!”

Đột nhiên Đường Bắc Hổ thét lên như thể vừa bị sét đánh trúng, trông hắn hoảng sợ tột cùng!

Ánh mắt này….

Tâm trí Đường Bắc Hổ lúc này trống rỗng.

Dường như lúc này hiện hữu rõ ràng nhất trên khuôn mặt non nớt máu thịt lẫn lộn này của hắn chính là sự nghi hoặc và không hiểu.

“ Cha…”

“ Cha….”

“ Tại sao lại là cha?”

“Tại sao khi con chiến đấu hết mình vì công lý nhưng cuối cùng lại phát hiện ra cha chính là kẻ độc ác đứng sau chứ?”

“ Cha thật sự muốn giết con sao?”

“ Nhưng con là con của cha đó!”

“ Là con trai ruột thịt của cha mà!”

“ Cha, không phải người yêu thương con nhất sao?”

“ Tại sao?”

“ Cha, người hãy nói cho con nghe đi rốt cuộc là tại sao?”

“ Tại sao cha lại muốn giết con?”

“ Lúc này trong mắt cha đang tràn ngập sát khí đó, cha thật sự nhẫn tâm xuống tay giết con sao?”

Trong ánh mắt của Đường Bắc Hổ, tất cả đều là sự nghi ngờ và tố cáo!

Hắn thực sự không hiểu tại sao người đàn ông độc ác này lại là người cha yêu quý nhất của hắn chứ!

Trong đôi mắt hắn tràn đầy sự khẩn xin và thất vọng….

Đây chính là nỗi đau buồn và tuyệt vọng lớn nhất của một đứa con trai!

“Vô độc bất trượng phu! Vì đại nghiệp, ta phải hy sinh một đứa con trai...”

“May mắn thay, lão phu vẫn có một đứa con trai ưu tú không kém!”

Sau đó Đường Bắc Khôi nhẫn tâm vung kiếm chém xuống!

A------

Trước khi Đường Bắc Hổ kịp hiểu mọi chuyện đang xảy ra, thì thanh kiếm đã trực tiếp đâm thẳng vào tim hắn.

Hắn hét lên một tiếng rồi bất tỉnh!

Đường Bắc Khôi buông tay, thanh kiếm tàn độc đang ghim thẳng trên ngực của Đường Bắc Hổ….

Chuôi kiếm động đậy….

“ Giết!”

“Ngoại trừ người của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu, toàn bộ giết hết!”

Sát khí tràn đầy khiến đôi mắt hắn đỏ ngầu!

Ông ta máu lạnh cuồng nộ ra lệnh giết sạch!

Tại thời điểm này, tất cả bọn họ đã mất đi sức chiến đấu cả rồi, không ai còn đủ khả năng để chống lại ông ta nữa!

“Vâng! Chủ nhân!”

Đám tử sĩ áo đen tay giơ kiếm và bắt đầu giết chóc đầy tàn nhẫn, những người đã mất đi năng lực phản kháng hay thậm chí là những người trong giang hồ đã bất tình cũng không tha…..

Những tên tử sĩ áo đen như những tay thần chết với chiếc lưỡi hái đầy tàn nhẫn…

Bất kể đối thủ đã chết hay còn sống thì thanh kiếm trong tay chúng vẫn vung xuống một cách vô tình!

Khi thanh kiếm được rút lại, một vũng máu bắn tung tóe...

“A!”

“ A!”

Thỉnh thoảng ở đâu đó lại vang lên một tiếng thét đầy thống khổ.

Những cảnh tàn sát đẫm máu khốn khổ hệt như địa ngục…

Trong chớp mắt đã có hàng chục người bị giết một cách tàn nhẫn!

Những người này đều là những nhân vật nổi tiếng trên giang hồ hoặc là quan lại, bây giờ đây ngay cả năng lực chống trả bọn họ cũng không có nữa!

Sắc mặt tứ đại mạc khách như tro tàn, lặng lẽ mà không có chút cảm xúc nào!

Họ chỉ cần bảo vệ người của Tịch Mịch Yên Vũ Lầu mà thôi!

Còn những người khác sao….

Họ không quan tâm!

Cũng không muốn quan tâm!

Đường Bắc Khôi dường như đã hoàn toàn đánh mất lý trí của mình. Nhìn thấy Trác Công Vinh vẫn còn đang chiến đấu hết mình ở góc tường, một sự thù hận mãnh liệt dấy lên trong lòng ông!

“Người đâu! Mau đến đó chém tên Trác Lão Tam thành mười tám khúc cho ta!”

Lòng căm thù của Đường Bắc Khôi đối với Phủ Trác vương trong nhiều thập kỷ qua đã bất ngờ bùng phát!

“Vâng! Chủ nhân!”

Vốn đã có bảy hoặc tám tên tử sĩ áo đen đang bao vây lấy Trác Công Vinh, ông ta lúc này cử động chậm chạp, máu tươi đã nhuộm đỏ khắp người….

Lúc này đây, lại có thêm mười mấy tên tử sĩ hung hãn cầm kiếm lao tới!

Cho dù có là một con thú dữ đi nữa...

Khi đối mặt với một cuộc tấn công khốc liệt như vậy, quả thật là sức cũng phải cùng, lực cũng phải kiệt….

Trác Công Vinh hét to lên: “ Là trời muốn lấy mạng ta!”

Vừa dứt lời, ông ta liền chộp lấy một thanh kiếm trong tay một tên tử sĩ áo đen, sau đó tung chưởng đập vỡ đỉnh đầu của hắn!

“ Trước khi chết lại kéo theo một tên chịu tội thay! Ha Ha….”

Trác Công Vinh cả người đẫm máu, ông ta giờ đây không còn giống như một con người nữa….

Nhưng dường như ông ta không có một chút sợ hãi nào cả, tất cả những người bạn đồng hành của hắn đều đã ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn, hắn biết số mệnh của hắn cuối cùng chỉ còn có một!

Đó là chết!

“ Cho dù Trác Lão Tam ta có chết! Cũng tuyệt đối không chết trong tay đám chuột nhắt các ngươi!”

Trác Công Vinh đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, hắn dùng hơi sức của cuối cùng của mình cầm lấy thanh kiếm vừa nãy, vui sướng hướng thẳng vào cổ của mình…

…….