Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 127: Như ý ở đây thì tốt rồi




Toàn bộ người ở đây đều không biết!

Thần bí...

Quý hiếm...

Đến tột cùng sẽ là cái gì?

Có điều, Như Ý lại không hề sốt ruột chút nào, bởi vì đáp án lập tức sẽ được công bố!!

Kim lão bản cao giọng kêu gã sai vặt đem kiện bảo vật thứ hai ra, cũng là kiện bảo vật cuối cùng trong đêm nay!

Kiện bảo vật thứ hai?

Như Ý để ý thấy, sắc mặt ba người Trác Lỗi, Trác Công Vinh, Trác Vân Phong đều kinh hãi!

Nhất là Trác Lỗi, trên mặt lấm tấm mồ hôi hột, từng giọt từng giọt rơi xuống!

Ngôn ngữ cơ thể tuyệt đối sẽ không gạt người!

Dáng vẻ Trác Lỗi, nhìn qua chính là thập phần khẩn trương!

Như Ý cảm thấy rất là kỳ quái, Trác Lỗi luôn luôn ung dung, gặp chuyện nhìn cũng rất thoáng, chỉ có lúc đối mặt với Tống cô nương mới có dáng vẻ khẩn trương như vậy...

Nhưng bây giờ hắn lại khẩn trương giống như sắp lâm đại địch...

Không đúng!

Lúc đó ở sòng bạc gặp phải tên ác bá Đường Bắc Huy kia, trong lòng của hắn cho dù sợ hãi lo lắng, nhưng cũng không khẩn trương như thế!

Như Ý ngồi ở bên cạnh hắn, gần như có thể cảm giác được cơ thể Trác Lỗi đang phát run.

Lại len lén nhìn Trác lão tam và Trác Vân Phong một chút, bọn họ cũng không khá hơn chút nào!

Chỉ là hai người này võ công cao cường, ngược lại so với Trác Lỗi trấn định hơn nhiều, nhưng ánh mắt cùng vẻ mặt căng cứng, rất hiển nhiên đã nói cho người khác biết, bọn họ vô cùng vô cùng... Khẩn trương!

Mà rất nhanh Như Ý đã để ý thấy không chỉ có ba người Trác gia, gần như tất cả mọi người ở đây đều nín thở, đôi mắt trừng thật to, mỗi người đều là bộ dáng ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng như sắp lâm vào đại địch...

Đến tột cùng là cái gì mới khiến cho những vị khách giang hồ kiệt ngạo bất tuần này kinh hãi như thế?

Như Ý rất là hiếu kì!

Đến tột cùng bọn họ bị làm sao vậy?

Kiện bảo vật thứ hai này, đến tột cùng là cái địa vị gì?

Từ khi mới bắt đầu Như Ý đã hoài nghi, Trác Công Vinh và Trác Vân Phong đều tới đây, chuyện đêm nay sẽ không đơn giản như vậy...

Chợt...

Bờ môi Trác Lỗi khẩn trương, mấy lần hơi run rẩy, trong miệng lẩm bẩm một câu tự nói một mình: "Nếu Như Ý ở đây thì tốt rồi!"

Câu nói này nói cực kỳ nhỏ, nhưng mà Như Ý lại nghe rất rõ ràng.

Giờ phút này Trác Lỗi chính là thập phần hi vọng Như Ý có thể ở bên cạnh hắn ta!

Vì sao ư?

Chẳng lẽ bởi vì hắn rất khẩn trương?

Vậy người lúc này hắn nghĩ tới cũng nên là Tống cô nương chứ?

Đêm nay đến tột cùng sẽ phát sinh chuyện gì? Kiện bảo vật thứ hai rốt cuộc là thứ gì?

Càng ngày Như Ý càng kinh nghi...

Đợi trong chốc lát, gã sai vặt cũng không mang ra kiện bảo vật thứ hai như đã định trước...

Ngược lại có một nam tử mặc cẩm phục vóc người khôi ngô khỏe mạnh, thân người cao khoảng chừng hai mét, cường tráng chẳng khác nào một ngọn núi đi lên lôi đài...

Kim lão bản vừa thấy được người đi tới, liền vô cùng cung kính nói: "Lão bản!"

Người kia hướng Kim lão bản gật nhẹ đầu.

Sau đó Kim lão bản cao giọng hét lớn: "Các vị giang hồ bằng hữu! Hiện tại cho mời lâu chủ Tịch Mịch Yên Vũ lâu Yêu Nghiệt công tử ra nói mấy câu cùng mọi người!"

"Yêu Nghiệt công tử?"

"Chủ nhân trong truyền thuyết của Tịch Mịch Yên Vũ lâu?"

"Nghe nói Yêu Nghiệt công tử này là một người cực kỳ thần bí..."

"Nguyên lai là một đại hán khôi ngô như thế!"

"Thật sự rất cao ráo cường tráng!"

"Chỉ sợ một quyền của hắn có thể đánh vỡ một bức tường đấy!"

"Có thiên phú dị bẩm và dáng người như vậy nếu chăm chỉ tu luyện gia tăng công phu, khẳng định là một cao thủ cực đỉnh!"

Trong lúc mọi người đang nhao nhao nhỏ giọng nghị luận...

Yêu Nghiệt công tử mới mở miệng thanh âm vang dội tựa như chuông đồng: "Các vị giang hồ bằng hữu, tại hạ thập phần cảm kích các vị giang hồ bằng hữu đã nể mặt hạ cố tới Tịch Mịch Yên Vũ lâu! Vừa rồi thí điểm Tinh năng thạch vậy mà đã ra giá một trăm vạn thực sự để cho người ta sợ hãi thán phục! Đây cũng là mức đấu giá cao nhất trong một lần tại Tịch Mịch Yên Vũ lâu! Nhưng bây giờ phải ra sàn món bảo vật này, thật sự là quá rung động quá trân quý! Chắc hẳn ở đây rất nhiều người đều đã nghe nói, nhưng cũng có khả năng còn một số người không biết..."

Dáng người hắn ta cường tráng uy mãnh, thanh âm cũng rất to...

Một người cương mãnh cường tráng như thế, giờ phút này lại bị tất cả mọi người khinh bỉ vì quá dài dòng quá lải nhải!

Tất cả mọi người đang chờ đợi bảo vật ra sân!

Hắn ta lại ở đây dài dòng văn tự, thực sự khiến cho người ta lo lắng sốt ruột.

Thế nhưng người ta là lâu chủ Tịch Mịch Yên Vũ lâu, cho dù bất mãn trong lòng, ai dám nói cái gì? Chỉ có thể âm thầm khinh bỉ ở trong lòng!

Như Ý cũng hơi kinh ngạc: “Vốn dĩ dáng dấp Yêu Nghiệt công tử uy mãnh như vậy, cường tráng hơn Arnold, cơ bắp hơn Schwarzenegger! Bất quá, sự uy mãnh cơ bắp này lại khẳng định không liên qua tới tên ăn mày ma men kia!

Yêu Nghiệt công tử tiếp tục nói: "Bởi vì món bảo vật này thực sự quá kinh người, cho nên Tịch Mịch Yên Vũ lâu quyết định tạm thời thiết lập một cái quy củ mới..."

Toàn bộ đám người, lặng ngắt như tờ.

Chỉ bởi vì không ai dám lên tiếng...

Tân khách ở đây, mỗi một người ở bên ngoài đều là nhân vật hung mãnh lợi hại, hoặc là võ công cao cường, hoặc là quyền thế ngút trời...

Nhưng đã đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu...

Mỗi người cũng chỉ có một thân phận: Khách nhân.

Nếu như ai tự mình thoát khỏi thân phận khách khứa, làm ra chuyện không phù hợp với quy củ của Tịch Mịch Yên Vũ lâu, sẽ lập tức phải trả một cái giá thê thảm đau đớn!

Yêu Nghiệt công tử nói tiếp: "Bởi vì món bảo vật này thực sự quá kinh hãi thế tục! Bản lâu chủ có thể khẳng định, kể cả là giá một trăm vạn cũng tuyệt đối không thể mua được tuyệt thế bảo vật này! Với lại, cho dù có tiền cũng không mua được! Sau khi bản lâu chủ thương lượng cùng chủ nhân của bảo vật này đã quyết định, làm một trận tỷ thí võ công nhỏ! Bất kỳ khách nhân nào cũng có thể lên lôi đài quyết đấu, tám người võ công cao nhất còn lại cuối cùng mới có tư cách đấu giá! Ai trong tám người cuối cùng này ra giá cao nhất sẽ có thể đạt được món bảo vật này! Nói cách khác, muốn đạt được món bảo vật này, không chỉ phải có tài lực kinh thiên, còn phải có tuyệt kỹ kinh người!"

Dừng một chút, Yêu Nghiệt công tử nói câu nói sau cùng: "Bản thân ta biết chắc chắn trong lòng các vị giang hồ bằng hữu đang lo lắng! Tại hạ cũng không nhiều lời nữa! Các vị anh hùng, các vị bằng hữu, tại hạ mong các vị tài nghệ trấn áp quần hùng! Hồng Chúc cô nương, mời huynh tự mình đi một chuyến, mang bảo vật từ mật thất tới đây!"

Hồng Chúc đang đứng ở một góc lôi đài rất cung kính nói một tiếng "được", sau đó liền thi triển khinh công tung người bay ra đại đường...

Thần sắc Trác Lỗi càng khẩn trương, lo lắng bất an.

Bỗng nhiên, hình như hắn hạ quyết định gì đó, lặng lẽ rời ghế đi về hướng cửa sau...

Hắn định đi đâu?

Như Ý hơi kinh ngạc, sao tới lúc mấu chốt Trác Lỗi lại đi ra? Cả đêm nay hành vi thần thái của Trác Lỗi đều rất cổ quái, Như Ý sợ hắn gặp nguy hiểm, cũng lặng lẽ đi theo...

Như Ý vừa đi...

Hồng Chúc lướt bay trở về lôi đài, trong tay bưng một cái hộp thần so với cái rương đặc công giống nhau như đúc...

Hành vi của Trác Lỗi thực sự rất cổ quái...

Hắn thừa dịp đám người không chú ý lặng lẽ chạy ra cửa sau, mà hiển nhiên không phải muốn từ cửa sau đi ra ngoài, mà lại như tên trộm chạy vào trong nội đường.

Nhưng khi tiến vào cổng nội đường, có hai thị vệ hung hãn đứng canh cửa.

Trong tay hai người đều cầm một thanh khảm đao lớn, bộ dáng không trải qua đánh thì cũng phải trải qua xét!

Trác Lỗi không biết võ công nên hiển nhiên là không qua được, lặng lẽ quay người đi sang trốn ở sau bức tường vắt óc suy nghĩ thượng sách...

Như Ý đi theo, từ phía sau vỗ vỗ vai của hắn: "Trác công tử! Huynh ở đây làm cái gì?"

Trác Lỗi kinh ngạc nhìn lại, cả kinh nói: "Là muội?"

Nhìn thấy là Như Ý, hắn vẫn chưa hết sợ hãi.

"Nghiêm huynh, huynh dọa ta sợ đứng tim rồi!"

Như Ý nói: "Huynh vụng trộm chạy tới nơi này tới làm cái gì?"

Trác Lỗi thần sắc khẩn trương, nói: "Nghiêm huynh, nói nhỏ thôi, bị người ta phát hiện thì không xong đâu!"

Như Ý nhắc nhở hắn nói: "Trác công tử, tự tiện xông vào Tịch Mịch Yên Vũ lâu hậu quả rất nghiêm trọng! Huynh đến tột cùng có mục đích gì?"

Trác Lỗi nhìn Như Ý một chút, có chút cảnh giác, muốn nói lại thôi.

Như Ý nói: "Trác công tử không cần hoài nghi ta tuyệt đối sẽ không hại huynh. Vừa rồi huynh đã có lòng giúp ta, coi như ta trả cho huynh một món nợ ân tình! Huynh nói cho ta biết là chuyện gì, nói không chừng ta có thể giúp giúp huynh một chút!"

Trác Lỗi nghe xong, lúc này mới buông lỏng cảnh giác, nói: "Nghiêm huynh. Huynh đi nhanh đi. Nếu như bị người khác phát hiện sẽ rất khó lường! Ta cũng không muốn liên lụy đến huynh!"

Như Ý nói: "Huynh không nói ta sẽ không đi!"

Trác Lỗi hơi phiền lòng lo lắng nói: "Nghiêm huynh, sao huynh lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Người của Tịch Mịch Yên Vũ lâu đều không phải dễ chọc vào! Huynh không nên lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa như thế?"

Như Ý không nghe hắn, nói: "Mạng là của ta, chính ta muốn như vậy! Dù sao huynh không nói cho ta, ta sẽ một mực đi theo huynh! Huynh đi đâu ta sẽ đi đó!"

Trác Lỗi tức giận đến mức dở khóc dở cười: "Huynh... Huynh... Nghiêm huynh, huynh cần gì phải như thế chứ?"

Thật ra trong lòng của hắn đang có chút suy nghĩ: Nghiêm công tử này bề ngoài là nam tử, nhưng bên trong lại tỉnh táo thông minh còn mang theo vài phần hoạt bát điêu ngoa, ngược lại có mấy phần kiều mị giống cô nương gia!

Chỉ là hiện tại tâm tình của hắn thực sự quá bực bội lo lắng, ý nghĩ này chỉ là thoáng qua mà thôi, cũng không có thêm hoài nghi gì.

Như Ý bình tĩnh nói: "Cho nên huynh chỉ có hai lựa chọn! Một, nói cho ta mục đích của huynh! Hai, ta một đường đi theo huynh, dù sao sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra mục đích của huynh!"

Trác Lỗi lắc đầu, thở dài nói: "Được rồi! Nghiêm huynh đã muốn biết, vậy ta liền nói cho huynh! Kỳ thật, Nghiêm huynh nói rất đúng, hôm nay ta đến Tịch Mịch Yên Vũ lâu là có một cái mục đích đặc biệt!"

"Mục đích gì?"

"Cứu người!"

"Cứu người? Cứu người nào?"

"Một... Một cô nương!"

"Cô nương nào?"

"Cái này... Xem như là bằng hữu đi." Trác Lỗi có chút quẫn bách.

"Hồng nhan tri kỷ của huynh?"

Như Ý nhìn bộ dạng này của hắn, liền biết người gọi là bằng hữu kia chắc chắn là Tống cô nương!

Hắn luôn luôn rộng rãi độ lượng, cho dù Phủ Trác Vương đuổi hắn đi, hắn cũng không bận tâm!

Hóa ra đêm nay hắn luôn đứng ngồi không yên, là vì Tống cô nương!

Hiện tại rốt cuộc Như Ý đã hiểu rõ!

Vì sao vừa rồi Trác Lỗi lại rất khẩn trương tự nói một mình: Nếu Như Ý ở đây thì tốt!

Trong lòng của hắn, Như Ý thông minh, võ công cao cường, lại cơ linh cổ quái, có rất nhiều ý đồ kỳ quái...

Nếu có cô ở đây, nhất định sẽ có biện pháp hơn hắn!

Trác Lỗi thấy cô đoán đúng, thành thật gật đầu.

Như Ý hỏi: "Hồng nhan tri kỷ của huynh bị người của Tịch Mịch Yên Vũ lâu bắt sao?"

Trác Lỗi gật gật đầu, sau đó từ trong ngực lấy ra một tờ giấy.

"Đây là trước đó hai canh giờ ta nhận được!"

Hắn đem tờ giấy đưa cho Như Ý!

Như Ý nhận tờ giấy xem xét!

"Muốn tìm nữ nhân của huynh, tối nay tới thủy lao của Tịch Mịch Yên Vũ lâu!"

Không có tên người gửi!

Nhưng mặt sau tờ giấy vẽ một tấm bản đồ địa hình, phía trên ghi chú kỹ càng địa hình và từng vị trí của Tịch Mịch Yên Vũ lâu...

Như Ý hỏi: "Nữ nhân của huynh bị bắt lúc nào?"

Trác Lỗi lại nói: "Sáng sớm hôm nay còn ở đây! Sau đó ta cũng không có gặp nàng ấy. Sau đó trước hoàng hôn ta liền nhận được tờ giấy này!"

Như Ý đem tờ giấy trả lại cho hắn, nói: "Huynh vẫn không nên đi!"

Trác Lỗi hỏi: "Vì sao?"

Như Ý nói: "Cái này rõ ràng là một cái bẫy!"

Trác Lỗi cả kinh nói: "Hả? Cạm bẫy? Sao lại là cạm bẫy được?"

Như Ý nói: "Bất kể là ai bắt nữ nhân của huynh đi! Rất rõ ràng, mục tiêu chính là huynh!"

Trác Lỗi hơi nghi hoặc một chút nói: "Nhưng ta rất ít khi đắc tội với người khác, thực sự không nghĩ ra được là ai muốn đối phó ta!"