Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 120




Nhưng mà người nọ đã mạnh tay trừng trị tất cả đám yêu râu xanh này!

Mọi người nhao nhao tò mò suy đoán...

Có thể Hắc Tường Vi là phụ nữ...

Mà hôm qua tâm trạng của cô không tốt, cực kỳ, cực kỳ không tốt...

Chắc chắn người làm cho tâm trạng của cô không tốt là một người đàn ông, hơn nữa còn là người đàn ông háo sắc!

Thế là, cả đám yêu râu xanh trong kinh thành đều gặp họa!

Trác Vương phủ.

Mới sáng sớm Trác Vương phủ đã bận bù đầu bù cổ...

Mấy ngày nay, Trác Công Phú bận tối tăm mặt mày vì chuyện triều đình và quân đội, ông là nguyên soái trong triều, bây giờ tình hình biên cương căng thẳng, tất nhiên ông phải chuẩn bị sẵn sàng xuất binh bất kỳ lúc nào...

Hơn nữa người sốt ruột nhất không phải là Trác Công Phú mà là Trác lão gia.

Mấy ngày trước, Trác lão gia vẫn luôn bế quan tu luyện, điều trị nội thương.

Tối qua lúc xuất quan, nội thương khôi phục không tệ, đã lành lặn bảy tám phần rồi, Trác lão gia thấy vui phơi phới bèn gọi Trác Vân Phong vào phòng lúc nửa đêm nửa hôm, đưa cho hắn chiếc thần giáp mềm mại làm từ da chó Ngao Tử Kim hai đầu được thợ thủ công chế tạo mà thành.

Da của chó Ngao Tử Kim hai đầu, cứng như sắt thép, đao thương bất nhập...

Thợ thủ công phải sử dụng nhiều công nghệ phức tạp mới có thể chế tạo được tấm áo giáp mềm dẻo này từ bộ lông cứng rắn của nó.

Võ công của Trác Vân Phong rất đỗi thâm sâu, rất ít người trẻ tuổi có thể làm đối thủ với hắn ta!

Từ lúc còn nhỏ đã có tiếng tăm bên ngoài, đến Đô thống cấm quân Đường Bắc Tĩnh cũng bại dưới tay hắn!

Ở sàn đấu võ mà Hoàng cung tổ chức năm ấy, ba anh em gia tộc Đường Bắc đều đánh thua hắn!

Võ công của Trác Vân Phong đã đạt đến trạng thái đỉnh cao...

Nhưng hắn vẫn còn quá trẻ trung...

Chưa va chạm với đời được bao nhiêu!

Trác lão gia đưa tấm thần giáp mềm này lại cho hắn, hơn nữa hy vọng sau này hắn có thể tham gia vào mọi chuyện trong nhà họ Trác với thân phận người thừa kế, rèn luyện và học tập các kinh nghiệm cuộc đời và xã hội.

Chỉ dựa vào mỗi sức mạnh thô kệch thì không đủ để đứng ở vị trí thiên hạ bất bại.

Bất kỳ thời đại nào, bất kỳ thế giới nào, người có thể đứng ở đỉnh cao thiên hạ đều không phải là người có võ công cao cường nhất.

Mà là người bĩnh tĩnh và thông minh nhất.

Từ lúc biết được Như Ý đã luyện thành bí kíp võ công.

Trác lão gia đã bớt tạo áp lực cho Trác Vân Phong rất nhiều.

Ít nhất, Trác gia đã có một thiên tài có một không hai trên thế giới rồi.

Chỉ cần Như Ý còn sống một ngày thì sẽ không có bất kỳ ai dám đụng đến Trác gia nữa!

Bởi vậy áp lực phải trở thành đệ nhất thiên hạ của Trác Vân Phong đã được giảm đi nhiều, bây giờ việc hắn cần phải làm nhất là rèn luyện năng lực và thái độ cư xử của mình!

Trác lão gia giao thần giáp mềm và một câu nói lại cho hắn: Lòng người hiểm ác!

Hơn nữa hy vọng sau này sau này hắn có thể trui rèn để trưởng thành lên, trở thành người thừa kế chân chính tiếp quản Trác gia.

Buổi tối, tâm trạng của Trác lão gia không tệ tí nào.

Nhưng mà, vừa đến sáng sớm là ông ta đã vô cùng buồn bực và lo lắng!

"Ông nội! Ông nội! Con đang tìm ông đây!"

Trác Uyển hưng phấn chạy đến!

"Đừng làm phiền ông!"

Trác lão gia chống tay lên eo, đi qua đi lại giữa vườn hoa, trông ông có vẻ rất sốt ruột.

Trác Uyển tò mò hỏi: "Ông nội, ông sao vậy ạ?"

Trác lão gia phiền lòng nói: "Con đi mau lên đi, đừng đứng đây làm chướng mắt ông! Bằng không đừng trách sao ông nội lại vô tình đánh con đấy!"

Trác Uyển mới hỏi: "Ông nội! Ông không vui ư? Nói ra biết đâu sẽ thấy tâm trạng tốt lên một chút đó! Cho dù con không giúp gì được nhưng ít nhất cũng có thể lắng nghe tâm sự của ông mà."

"Con à?"

"Được rồi!"

Trác lão gia gật đầu.

Quả thật ông ta đang rất đỗi lo lắng!

Nhưng mà không tìm được người để giãi bày!

Vừa khéo có con nhóc Trác Uyển này, tâm sự với con bé cũng không sao!

Trác lão gia hỏi: "Tiểu lục! Con có nghe người ngoài kia nói gì hay chưa? Tối ngày hôm qua Hắc Tường Vi đã đánh bị thương rất nhiều người!"

Trác Uyển đáp: "Con có nghe nói rồi! Hình như chỉ toàn bọn yêu râu xanh bị thương thôi!"

Trác lão gia thở dài rồi nói tiếp: "Chao ôi! Chao ôi! Chăc chắn là gần đây Hắc Tường Vi cực kỳ buồn bã mới muốn phát tiết tâm sự trong lòng!"

Trác Uyển nói: "Nếu cô ta muốn phát tiết nỗi buồn trong lòng bèn đi trừng trị từng đấy kẻ xấu, cứu được biết bao nhiêu người phụ nữ vô tội thì tốt nhất là ngày nào cô ta cũng buồn bã đi cho rồi!"

"Khốn nạn! Con nói bậy cái gì đó!"

Đột nhiên Trác lão gia lại bừng bừng tức giận!

"Ông nội! Sao ông giận dữ thế?"

"Chuyện gì ra chuyện đó thôi mà!"

"Võ công Hắc Tường Vi cao cường như thế mới có khả năng trừng trị kẻ xấu chứ."

"Võ công của ông nội cũng cao, nhưng với thân phận của ông nội thì đâu có đi xử lý mấy chuyện này được."

"Người có võ công cao cường thì nhiều lắm, nhưng chẳng có bao nhiêu người không màng đến thân phận và lợi ích của mình để đi giúp người nghèo với bá tánh bình thường."

"Ít nhất thì trong kinh thành chỉ có một mình Hắc Tường Vi mà thôi."

"Nếu tâm trạng cô ấy không tốt là đã trắng đêm truy bắt kẻ xấu, vậy thì nếu ngày nào tâm trạng cô ấy cũng không tốt thì há chẳng phải thiên hạ thái bình hay sao?"

Trác Uyển nói một tràng đạo lý một cách mạch lạc rõ ràng.

"Bốp!"

"Khốn nạn! Cái đồ súc sinh này!"

Đột nhiên Trác lão gia phẫn nộ tát mạnh lên mặt Trác Uyển!

Gò má của Trác Uyển nóng hừng hực, mắt ứa ra sao kim!

"Ông nội! Sao ông đánh con?"

Trác Uyển thấy tủi thân, oan ức hết sức.

"Cái đồ súc sinh! Mi đúng là cái đồ tâm địa ác độc! Thế mà lại trù ẻo Hắc Tường Vi buồn bã mỗi ngày? Một đứa con gái mới có tí tuổi đầu mà sao lại ác ôn như thế! Tức chết ta rồi!"

Trác lão gia tức giận vô cùng.

"Ông nội à, con chỉ nói sự thật thôi mà! Lẽ nào để cho một mình Hắc Tường Vi đau khổ, còn những người nghèo gặp phải khó khăn và tổn thương khác được hưởng thiên hạ thái bình thì không đáng hay sao? Hi sinh một người để đổi lấy bình yêu cho tất cả mọi người, không đáng hay sao?"

"Không đáng! Không đáng một chút nào! Không có bất cứ chuyện gì đáng cho cô gái ấy buồn bã! Mi là cái đồ súc sinh! Mi mà còn nói nữa thì ông đây một chưởng đánh chết mi!"

Nó lại dám nguyền rủa Như Ý.

Không thể tha thứ được!

Đúng thật là không thể tha thứ được!

Trác lão gia tức giận cực kỳ!

Nếu như tính cách của ông vẫn còn giống như hồi trẻ chắc chắn sẽ một chưởng đánh chết con bé súc sinh này rồi!

Nhưng dù sao bây giờ tuổi tác của ông đã cao, còn Trác Uyển có nói thế nào đi nữa thì cũng là cháu gái của ông!

Muốn đánh chết con gái của mình, tất nhiên Trác lão gia sẽ không làm ra ba cái chuyện mất tính người đó, hơn nữa người đã già nên tính cách đâu còn kích động như xưa...

Trác Uyển thấy tủi thân vô cùng, cô không hiểu: "Ông nội! Sao ông lại đối xử tốt với người ngoài thế! Cô ta chỉ là người ngoài mà thôi! Ông lại đánh con vì một người ngoài! Ông nội! Ông nội!"

Cô gào lên khóc lóc lên án!

Trác lão gia thầm thấy áy náy bèn nói: "Được rồi! Tiểu lục, tâm trạng của ông đang không vui! Con tự mình đi chơi đi! Sau này không được nói xấu Hắc Tường Vi, cũng không được trù ẻo cô ấy nữa! À đúng rồi, khi nãy hình như con nói tìm ông có việc? Rốt cuộc là việc gì đấy?"

Trác Uyển nghe thấy vậy cũng không còn tâm trạng khóc lóc nữa, cô bèn lau nước mắt rồi nói: "Ông ơi! Ông ơi! Con tìm được một người cực kỳ quan trọng rồi!"

Trác lão gia tò mò hỏi: "Ai?"

Trác Uyển mới đáp: "Thím Lưu Ngũ đó!"

Trác lão gia hỏi: "Thím Lưu Ngũ là ai?" Thật ra ông ta cũng chẳng thấy hứng thú gì mấy, chỉ hỏi qua loa vậy thôi.

Trác Uyển nói: "Là bà mụ đỡ đẻ cho Như Ý đó ạ! Hồi trước bà ấy đã về quê dưỡng lão! Con cho người đi nghe ngóng, kết quả hôm qua bà ấy lại về kinh thành thăm con cháu, thế là con bèn đưa bà ấy sang đây!"

Trác lão gia nhíu mày: "Bà mụ đỡ đẻ của Như Ý à? Con tìm bà ta làm chi?"

Trác Uyển đáp: "Từ lúc Như Ý còn là trẻ sơ sinh đã bị bắt cóc, xa cách mười chín năm ròng, bây giờ đâu còn ai quen biết với Như Ý nữa! Mặc dù trông như Như Ý có vẻ giống mẹ, hơn nữa lại có nhỏ máu nhận thân làm chứng nhưng con thường cảm thấy kỳ lạ lắm..."

Trác lão gia nói: "Kỳ lạ thế nào?"

Trác Uyển bảo: "Bây giờ con không diễn tả được! Dù sao trong lòng có một cảm giác kỳ lạ lắm, thường thấy sự thật không đơn giản như thế! Hiện nay tất cả mọi người chúng ta đều không quen không biết với Như Ý, bởi vậy cũng chẳng biết được Như Ý là thật hay giả, nhưng bà mụ là người đỡ đẻ cho Như Ý, chắc chắn là bà ấy biết!"

Trác lão gia thấy không vui: "Tiểu lục! Rốt cuộc trong đầu con đang nghĩ cái gì vây hả? Ông nội đã tự mình nhỏ máu nghiệm thân rồi! Như Ý là em gái ruột của con! Là huyết mạch của Trác gia đấy! Sau này con không được nhắc đến chuyện này nữa nghe chưa! Bằng không thì ông sẽ kêu cha mẹ con lập tức gả cho một gã đồ tể giết heo!"

Trác Uyển thấy ông nội không chịu tin tưởng bèn sốt ruột nói: "Ông nội ơi! Dì Lưu Ngũ đã nói lúc Như Ý ra đời thì dưới bàn chân trái có bốn dấu đen! Giống như bốn ngôi sao vậy...Chỉ cần chúng ta kiểm tra thử Như Ý..."

"Cút!"

Trác lão gia thật sự chịu hết nổi rồi, bèn dùng nội lực rống lên mạnh mẽ một tiếng!

"A! Ông nội! Con khó chịu quá! Ông đừng rống nữa!"

Nội lực điên cuồng làm Trác Uyển thấy đinh tai nhức óc, ngũ tạng cuồn cuộn, cô dốc sức bịt chặt tai mình lại nhưng vẫn thấy khó chịu cực kỳ!

"Cút!"

Trác lão gia vẫn còn tức giận to tiếng rống lên như đang luyện công phu sư tử gầm vậy!

Trác Uyển thật sự chịu hết nổi rồi bèn ảo não chạy đi!

Đợi đến khi Trác Uyển đã đi xa thì Trác lão gia mới dừng lại!

"Hừ!"

"Dám nói xấu Như Ý nhà chúng ta..."

"Không dạy dỗ mi đàng hoàng thì có lỗi với ông nội mi quá rồi, cũng chính là ta!"

"Con oắt súc sinh!"

"Hừ!"

Trác lão gia cứ như một đứa bé vậy, trông vẻ mặt đến là tức giận mà khinh thường, ai dám làm gì bất lợi với Như Ý thì ông tuyệt đối sẽ không buông tha cho kẻ đó đâu!"

"Bây giờ chắc chắn Như Ý đang rất buồn!"

"Không được!"

"Lão phu nhất định phải đi an ủi cháu gái ngoan này mới được..."

Trác lão gia tử vừa đề chân khí là cơ thể ông đã giống hệt như một con chim lớn, "Vút" một tiếng bay ra khỏi Trác Vương phủ...

Ban ngày Như Ý vẫn ở trong phòng, cô không muốn ra ngoài.

Cho dù đi đến đâu đều vẫn có người thảo luận chuyện Hoàng đế sắp tổ chức đại hôn, rước Hoàng Hậu về...

Cả kinh thành đều tươi vui rộn rã...

Cô cứ nghĩ bản thân mình đã buông xuống rồi...

Cô cứ nghĩ mình đã quên đi người đàn ông ấy, không còn liên quan gì đến nhau nữa...

Nhưng cô lại phát hiện, cho dù bên ngoài có giả vờ kiên cường thế nào thì cũng không lừa được trái tim mình...

Cả một đêm ròng Hắc Tường Vi trừng trị nhiều yêu râu xanh đến thế, nhưng nỗi buồn trong lòng cô chẳng hề vơi bớt một chút nào...

Cô không muốn đi đến những nơi mà người ta xôn xao bàn tán chuyện người đàn ông mà cô mãi vẫn chưa quên kia sắp thành thân...

Mà tân nương là người khác!

Tiểu Bạch hãy còn đang ngủ.

Đêm nay mới là ngày thứ hai...

Như Ý muốn gọi Tiểu Bạch dậy bầu bạn với mình, nhưng tiếc là nhóc con này ngủ say như chết, có gọi thế nào cũng không tỉnh, ngủ cứ như con heo vậy!

Hơn nữa Như Ý lại cảm thấy Tiểu Bạch không phải đơn thuần là đang ngủ, mà có thể là trong cơ thể nó xảy ra một vài thay đổi kỳ lạ, biến dị, hoặc là tiến hóa...

Hoặc đây chính là cách "Tu luyện" của Tiểu Bạch.

Như Ý không hề biết lần này Tiểu Bạch tỉnh dậy sẽ có siêu năng lực gì...

Nhưng cô không muốn quấy rầy Tiểu Bạch tu luyện.

Đang lúc tẻ nhạt...

Bỗng dưng, nghe có tiếng hát bị lạc nhịp nghiêm trọng vang vọng ngoài cửa sổ...

"Đã từng là thiếu niên theo đuổi những giấc mộng."

"Một lòng muốn bay về phía trước."

Giọng ca đến là dở tệ, nhưng vẫn quen thuộc như thế...

Bài hát này...

Sắc mặt của Như Ý chợt thay đổi.

Cái đêm Như Ý uống say mèm đã nghe được bài hát này! Con ma men đó...Vẫn luôn hát bài hát này!

Chỉ là đêm đó Như Ý say tí bỉ, căn bản không nhớ nổi bất cứ chuyện gì...

Bây giờ nghe được tiếng ca ấy, ký ức trong cô mới trào về như thủy triều lên.

Hơn nữa bài hát này...

Mặc dù Như Ý không phải là dạng con gái thích theo đuổi thần tượng, nhưng vẫn biết đến một vài người và một vài chuyện trong giới giải trí.

Rõ ràng bài hát này là một ca khúc nổi tiếng của Lưu Đức Hoa, tên là "Vong Tình Thủy"

Giai điệu ưu thương muốn dốc hết bầu tâm sự đã làm cả thế hệ con người rung động...

"A ha!"

"Cho tôi một ly nước Vong Tình."

"Đổi cho tôi một đêm không nước mắt."

"Đổi cho tôi một đời không đau thương."

"Cứ coi như tôi đã uống say rồi."

"Cứ coi như tim tôi vỡ vụn ra rồi."

"Sẽ không nhìn thấy tôi òa khóc..."

Đã từng là ca khúc mà gần như người nước T nào cũng biết hát!

Nhưng mà, nơi này có phải là nước T đâu!

Ở đây cũng chẳng có Lưu Đức Hoa!

Vậy ca khúc này...

Như Ý liếc nhìn Tiểu Bạch đang say giấc nồng rồi vội vã thay đồ, đuổi theo nơi phát ra tiếng hát ấy.

Một người ăn mặc rách rách rưới rưới cứ như kẻ ăn mày sa sút vậy, tóc tai bù xù, con sâu rượu lấm lem bùn đất ấy cầm rượu trên tay, tay kia cầm kiếm, cất cao tiếng hát trên đường, phấn khởi mà đi...

Thanh kiếm trong tay hắn bị thủng lỗ chỗ, còn rỉ cả sét, mới nhìn nào có ai nghĩ nó là kiếm đâu, trông giống cây sắt vụn hơn!

Có điều tên ăn mày cũng không để ý, hắn vui phơi phới, vừa uống rượu vừa hát ca...

Người qua đường và mấy người làm ăn buôn bán đều nhìn hắn với vẻ mặt chán ghét cực kỳ...

Đặc biệt là giọng hát dở tệ đấy nữa...

Mọi người lần lượt tỏ ra khinh bỉ!

Tên ăn mày lại hoàn toàn không để ý gì đến ánh mắt của mọi người xung quanh mà vẫn khoan thai uống rượu hát ca...

Hắn đi đến cuối đường rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ...

Sau đó thì dừng lại!

"Cô nương ra đây đi! Nơi này không có người khác đâu!"

Đột nhiên tên ăn mày lại trở nên nghiêm túc cực kỳ, không điên cuồng mà cũng chẳng thiếu đứng đắn nữa.

Bên ngoài con hẻm, một dáng người thon thả mà xinh đẹp bước vào...

Đúng là Như Ý!

"Cô nương, muốn tìm cô cũng thật không dễ dàng gì ha! Ta đã đi qua mười bốn con đường, hát đến khàn cổ họng, cuối cùng mới tìm được cô!" Tên ăn mày quay người lại, nhìn thấy Như Ý xinh đẹp như tiên nhưng trông không có chút ngạc nhiên nào.

Như Ý nhìn thấy tên ăn mày mặt mũi dơ hầy hầy lấm lem bụi bẩn và bùn đất này, cơn nghi ngờ dậy lên trong lòng!

Rốt cuộc hắn ta là ai?

Trông có vẻ giống như một tên ăn mày bình thường vậy thôi!

Một tên ăn mày bình thường tuyệt đối không thể hát Vong Tình Thủy của Lưu Đức Hoa được!

Lẽ nào con ma men uống rượu chung tối hôm đó là hắn hay sao?

Mấy câu hỏi vởn vơ quanh đầu, Như Ý biết được rằng người duy nhất có thể trả lời là tên ăn mày bí ẩn trước mắt.

"Ngươi đang tìm ta à?"

Như Ý hỏi với sắc mặt rất đỗi bình tĩnh: "Hình như tối hôm đó chúng ta cùng nhau uống rượu, sau đó ta say rồi, ngươi đưa ta về quán trọ! Nếu như ngươi muốn tìm ta thì tới quán trọ là được rồi, tại sao phải hát ca khúc này trên đường?"

Tên ăn mày trả lời với nụ cười trên mặt: "Cô nương! Hóa ra trí nhớ của cô thật không tệ!"

Như Ý lạnh giọng lên tiếng: "Trả lời câu hỏi của ta đi!"

Tên ăn mày lại đủng đỉnh nói: "Cô nương này! Đêm đó dường như cô có tâm sự ha! Chứ bằng không tại sao một người uống rượu giải sầu lại say đến thế?"

Như Ý lạnh lùng nói: "Hóa ra người uống rượu với ta đúng thật là ngươi!"

Tên ăn mày mỉm cười xem như ngầm thừa nhận.

"Nếu ngươi đã biết ta ở nơi nào thì tại sao không đến thẳng quán trọ ấy mà tìm? Chuyện này..."

Bỗng dưng Như Ý kinh ngạc khựng lại!

Vẻ mặt cô...Chợt cứng đờ như tượng sáp!

Tên ăn mày mỉm cười đáp: "Quả nhiên cô nương là một người thông minh! Xem ra cô nương đã có đáp án cho mình rồi nhỉ?"

Như Ý ngỡ ngàng: "Ngươi...ngươi...Hóa ra người ngươi muốn tìm không phải là ta! Hoặc là nói, đến bản thân ngươi cũng không biết đó là ta!"

Tên ăn mày cất tiếng: "Cô nương thật sự là một kỳ nữ! Trí thông minh của cô nương khiến cho tại hạ bái phục! Bái phục!"

Như Ý nói: "Căn bản người ngươi muốn tìm nào có phải là ta, ngươi cũng không biết đó là ta, bởi vậy ngươi không hề đi đến quán trọ tìm ta! Người mà ngươi muốn tìm, chỉ là người có hiểu được ca khúc của ngươi. Ngươi không hề biết được người đó là ai, nhưng chỉ cần nghe hiểu được thì đó chính là người ngươi muốn tìm!"

Tên ăn mày ngầm thừa nhận rồi bảo: "Nói thật lòng! Đêm hôm ấy vô tình gặp mặt cô nương, trong lòng cô nương còn tích tụ tâm sự, mượn rượu giải sầu, ta chỉ là một tên ăn mày xấu xí muốn lừa cô nương chút rượu uống mà thôi, vốn di chỉ nghĩ rằng đây là cái duyên bèo nước gặp nhau..."

Như Ý lại hỏi tiếp thắc mắc trong lòng: "Bởi vậy người hôm đó đưa ta về quán trọ là ngươi à?"

Tên ăn mày gật gật đầu.

Như Ý mới nói: "Nhưng tiểu nhị nói cho ta biết, người đưa ta về là một vị công tử trẻ trung tuấn tú sang trọng lắm!"

Tên ăn mày nở nụ cười thần bí: "Làm sao cô nương biết được ta không phải là một vị công tử trẻ trung tuấn tú sang trọng kia chứ?"

Lời này rất đúng!

Bản thân Như Ý là một đặc công!

Dễ dàng!

Ngụy trang!

Ẩn nấp!

Toàn bộ đều là bản lĩnh sở trường của cô!

Đương nhiên cô cũng biết có những lúc ắt phải ngụy trang thành những hình dạng khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ hoặc để đóng giả thân phận khác.

Đương nhiên hắn ta có thể là một tên ăn mày, một con ma men.

Cũng có thể là một vị công tử tuấn tú sang trọng!

Như Ý không buồn quan tâm hắn ta là người như thế nào! Như Ý chỉ muốn biết mục đích của hắn ta là gì!

"Vậy cái này thì sao?"

Như Ý lấy một tấm danh thiếp đỏ thẫm trong người ra!

"Cô nương nhận được rồi à?"

"Tất nhiên! Cái này là của ngươi để lại ư?"

"Phải."

"Nói như thế, ngươi chính là Công Tử Yêu Nghiệt của Tịch Mịch Yên Vũ lâu à?"

"Không phải! Ta chỉ thuận nước dong thuyền mà thôi."

"Thuận nước dong thuyền gì chứ?"

Như Ý tò mò hỏi tiếp.

Tên ăn mày thản nhiên nói: "Chẳng qua là ta trộm tấm danh thiếp này từ trên người một kẻ đã chết mà thôi!"

Như Ý hỏi: "Người chết ư?"

Tên ăn mày đáp lại rằng: "Đúng vậy! Người chết! Không phải ta giết đâu! Ta cũng không biết ai đã giết y! Chỉ là vừa khéo nhìn thấy một người đã chết, trên người y có tấm danh thiếp này và vài lượng bạc."

"Bạc và danh thiếp?"

"Tất nhiên ta dùng bạc đổi lấy rượu uống rồi! Còn tấm danh thiếp này có giữ lại bên người cũng chẳng có ích lợi gì hết, nếu đã có chút duyên phận với cô nương thì ta tặng cho cô luôn."

Như Ý nói: "Rốt cuộc tấm danh thiếp dùng để làm gì?"

Tên ăn mày cười mỉm: "Đêm nay cô nương đến lầu Tịch Mich Yên Vũ là biết ngay thôi mà! Ta đảm bảo cô nương sẽ không uổng công đâu! Có điều...Cô nương xinh đẹp quá, tốt nhất là trang điểm cái đã rồi hẵng đi, bằng không thì...Ha ha, Tịch Mịch Yên Vũ lâu là nơi Tiềm Long giấu mình, rồng cá lẫn lộn..."

Như Ý đáp: "Được rồi! Chuyện tấm danh thiếp cũng coi như giải thích xong! Còn ngươi rốt cuộc ngươi là ăn mày hay là công tử, ta cũng chẳng có hứng thú biết được!"

Tên ăn mày cười nói: "Cô nương muốn biết điều gì?"

Như Ý đáp rằng: "Ta muốn biết tại sao ngươi lại biết hát Vong Tình Thủy!"

"Có người dạy ta hát đó."

"Ai?"

"Chuyện này ấy à...Thật ra trong lòng cô nương muốn hỏi tại sao ta lại đi tìm người hiểu được ca khúc này phải không?"

Như Ý nói: "Nếu các hạ đã hiểu ý ta thì cũng đừng giả thần giả quỷ làm chi nữa!"

Tên ăn mày đáp lại rằng: "Cô nương này! Hiện giờ chắc chắn cô nương ôm nhiều câu hỏi trong lòng lắm! Nhưng có một vài thắc mắc, tại hạ có muốn cũng chẳng giúp được gì, bởi vì đến bản thân ta cũng nào có biết sự thật đâu! Có điều đã từng có người dặn ta phải làm bốn việc! Nếu cô nương biết đó là bốn việc gì, có thể hiểu được một ít!"

Như Ý bảo: "Bốn việc gì?"

Tên ăn mày cất tiếng: "Tìm người nghe hiểu ca khúc mà ta hát! Cũng chính là cô nương đấy! Đây là việc thứ nhất! Con sâu rượu ngày ngày lang thang khắp các đường lớn hẻm nhở như du hồn dã quỷ bất kể ngày đêm như ta đây đã hát ca khúc này được mười năm rồi!"

"Mười năm ư?"

"Có thể là tám năm! Hoặc mười năm! Dù gì đến bản thân ta cũng quên cả rồi! Ta chỉ nhớ năm ấy lúc ta hát ca khúc này đã từng làm cả kinh thành xôn xao, mỗi người đều cảm thán trước giai điệu đẹp đẽ mà kỳ lạ, đau thương này...Tóm lại, người nào người nấy trên khắp mọi nẻo đường mọi con hẻm đều thích nghe ta hát lắm!"

Như Ý nhíu mày.

Cô thầm nghĩ trong lòng: Hát dở tệ thế mà cũng có người thích cho được hả?

Dường như tên ăn mày nhận ra được suy nghĩ của cô, bèn cười cười rồi nói: "Nhất định cô nương cho rằng tại hạ hát dở tệ thế này, ắt sẽ không có người thích đâu phải không?"

Như Ý im lặng không lên tiếng, xem như ngầm đồng ý.

Tên ăn mày đáp: "Thật ra nhiều năm trước tại hạ hát hay lắm, ca khúc này càng hay hơn! Chỉ là có mỗi một ca khúc thôi mà lại hát ngày này qua tháng nọ, ròng rã suốt mười năm trời! Dần dần trở nên dở đi rồi! Bây giờ ta đi trên đường mà cũng có người muốn đánh ta đấy!"

Như Ý bèn nói: "Vì đã đồng ý với người khác sẽ làm bốn việc, thế nên hát bài này suốt mười năm à?"

Tên ăn mày cất tiếng: "Đã đồng ý với người ta thì tất nhiên phải làm rồi."

Như Ý bảo: "Thế ba việc còn lại thì sao! Ngươi đã làm xong chưa?"

Tên ăn mày lắc đầu: "Mười năm rồi mà chẳng có tí tiến triển nào!"

Như Ý tò mò hỏi: "Chưa hoàn thành hết cả ba việc còn lại lận à? Lẽ nào rất khó khăn ư?"

Tên ăn mày đáp: "Khó thì không khó! Nhưng mà ba việc còn lại ấy à, đều phải làm cho xong chuyện thứ nhất rồi mới tiếp tục làm được! Bởi thế, chưa hoàn thành việc thứ nhất thì nào có cách chi làm cho xong ba việc phía sau đâu?"

Như Ý đáp rằng: "Vậy ba việc sau là gì?"

Đột nhiên tên ăn mày lại hỏi một câu rất chi là kỳ quái: "Cô nương này! Cô có nghi ngờ gì về thân thế của mình không?"

"Thân thế?"

Như Ý kinh ngạc!

Sao người này lại biết đến thân thế của cô cơ chứ?

Lại còn biết cô nghi ngờ thân thế của mình?

Tên ăn mày nhìn thấy sự ngạc nhiên hằn trên gương mặt của Như Ý bèn giải thích: "Đây chính là việc thứ hai! Người đó đã nói với ta rằng, nếu tìm được người nghe hiểu ca khúc này thì đi hỏi người ấy cái câu mà tại hạ vừa hỏi! Thật ra ta ta cũng thấy nghi ngờ như cô nương vậy, tại hạ không biết sao phải hỏi thế này, chỉ có điều phải làm theo dặn dò của người đó mà thôi!"

Như Ý nói: "Tại sao phải hỏi như vậy?"

Tên ăn mày nói: "Y nói nếu sau khi cô nương nghe ta hỏi như vậy mà gương mặt lại có biểu cảm thế này, vậy thì chứng tỏ ta đã tìm đúng người rồi! Có thể tiến hành hai việc còn lại rồi!"

Như Ý đáp: "Hai việc còn lại là gì?"

Tên ăn mày nói: "Việc thứ ba! Cô nương, nếu như cô nghi ngờ thân thế của mình, manh mối duy nhất có thể trả lời được cho cô ấy chính là bốn ngôi sao bức cung dưới bàn chân đấy!"

Như Ý hỏi: "Bốn ngôi sao bức cung là gì?"

Tên ăn mày đáp: "Đó là sự thay đổi của chiêm tinh trong lá số tử vi! Tử vi! Có nơi gọi là thuật phong thủy!"