Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 117




Lệ Phi kinh ngạc nói: “Ngươi là ai? Sao lại vào được đây!”

Người phụ nữ tóc bạc khẽ mỉm cười: “Trò chơi đã kết thúc, ngươi có thể đi rồi!”

Lệ Phi phẫn nộ nói: “Cái gì mà trò chơi kết thức rồi? Ngươi nói linh tinh gì thế!!! Rốt cuộc ngươi là ai? Ta phải gọi thị vệ vào!”

Người phụ nữ tóc bạc khẽ mỉm cười: “Người nên đi là cô!”

Lệ Phi nói: “Ngươi….yêu nữ này! Ngươi…”

Bạo Quân đột nhiên lạnh lùng hét lên: “Lệ Phi! Ngươi đi trước đi!”

Lệ Phi vô cùng kinh ngạc, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Bạo Quân ….

“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Thần thiếp…”

“Lệ Phi. Ngươi lui xuống đi.”

“Hoàng thượng nhưng thần thiếp còn chưa…”

“Ngươi muốn tạo phản phải không?”

“Thần thiếp…không dám.”

“Đi!”

“Vâng! Thần thiếp…thần thiếp….tuân chỉ!”

Lệ Phi rất tức giận, nhưng cô ta lại không dám nói một chữ.

Sự lạnh lùng của Bạo Quân khiến sâu trong lòng cô ta cảm thấy ớn lạnh, hoàng thượng hôm nay dường như càng khó đoán hơn trước đây.

Lệ Phi thu lại y phục, vội vã rời đi.

Bạo Quân hỏi: “Nàng ấy đi rồi?”

Nói xong hắn hơi ngẩng đầu lên, nhìn lên mái nhà trên đầu…

Người phụ nữ tóc bạc nói: “Trên mái nhà không còn ai đâu! Cô ấy đi rồi. Vở kịch đã kết thúc.”

Bạo Quân từ trên giườn đi xuống, kéo áo choàng mặc lên, từ đầu đến cuối khuôn mặt vô cùng lạnh lùng…

Người phụ nữ tóc bạc lặng lẽ nhìn hắn, không gói gì, cũng không có biểu tình gì khác.

Bạo Quân đột nhiên lên tiếng: “Ngươi vừa lòng rồi chứ? Trẫm đã làm theo ý muốn của ngươi! Trẫm đã tổn thương trái tim nàng ấy!”

Người phụ nữ tóc bạc nói: “Ngài làm điều này là vì tốt cho cô ấy.”

“Trẫm thân là một hoàng đế, lại không thể ở cùng với người phụ nữ mình yêu! Trở thành hoàng đế có nghĩa gì nữa!”

Trong lòng Bạo Quân chất chứa sự bực bội và phẫn nộ, đột nhiên hắn đập một tay xuống bàn.

“Bang!”

Chiếc bàn lập tức bị vỡ tan bởi một nội lực mạnh mẽ…

“Ngài không thể thay đổi bất cứ điều gì ngay cả khi người đập vỡ một cái bàn!” Người phụ nữ tóc bạc khẽ thở dài.

Trong đôi mắt của Bạo Quân xoẹt qua một tia đau đớn: “Nàng ấy......nàng ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho ta!”

Người phụ nữ tóc bạc khẽ nói: ‘Một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu ngài yêu cô ấy đến mức nào.”

Tuyết Nhi là một nha hoàn thông minh, sẽ cố gắng phỏng đoán tâm tình của chủ tử, tìm mọi cách lấy lòng.

Như Ý xem trọng tiểu Bạch như nào, Tuyết Nhi đều rõ.

Vì vậy, cô ta giống như một ông lớn, phục vụ chăm sóc tiểu Bạch.

Nhưng tiểu Bạch này, lại đem cô ta hành đến chết.

Một lúc muốn rượu và thức ăn.

Một lúc lại muốn xoa bóp.

Ăn no uống đủ, sau khi xoa bóp xong nó phải đi ngủ, mà phải ngủ trong lòng người đẹp…

Điều tồi tệ nhất là Tuyết Nhi không hiểu thói quen sống của Tiểu Bạch, lại không hiểu ngôn ngữ động vật, vì vậy rất khó để giao tiếp, Tuyết Nhi phải đoán rất nhiều lần mới đoán đúng ý của tiểu Bạch….

Không, vừa ngủ một lúc tiểu Bạch đã tỉnh lại.

Nó tự vỗ nhẹ vào cái bụng tròn vo của nó….rõ ràng biểu hiện cái bụng đang đói!

Vừa ăn xong một con gà nướng, tiếp đến một con ngỗng nưỡng, một cân thịt bò và hai đĩa nhân hạt, mới ngủ chưa đến nửa tiếng đã đói rồi!

Tên gia hảo này thật sự biết hành hạ người khác mà!

Tuyết Nhi đặt tiểu Bạch lên chiếc giường trong phòng ngủ, sau đó chạy đến phòng bếp tìm một ít hạt hạnh nhân.

“Người đâu! Vây quanh Thanh Nhã Các! Tìm kiếm một cách cẩn thận! Một người cũng không thể bỏ qua!”

Ám Tinh đột nhiên đưa mười cung nữ ráo riết vây quanh Thanh Nhã Các.

Tuyết Nhi có chút kinh ngạc nói: “Ám Tinh cô nương. Sao cô lại lùng bắt Thanh Nhã Các?”

Ám Tinh nhìn Tuyết Nhi, nói: “Chủ nhân nhà ngươi đâu?”

“Thái hậu rất tức giận!”

“Hai ngày hôm nay vẫn không tìm thấy hoàng hậu!”

“Hoàng hậu rõ ràng xuất cung theo ý chỉ của thái hậu, nhưng hai ngày nay rõ ràng trong cung có người nhìn thấy hoàng hậu!”

“Hoàng hậu rốt cuộc đang ở đâu?”

“Thái hậu vô cùng tức giận!”

“Nhanh gọi chủ nhân nhà ngươi ra đây đi đến Thục Ninh Cung gặp thái hậu!”

Tuyết nhi nói: “Chủ nhân nhà ta không có ở đây!”

Ám Tinh nói: “Cô ta đi đâu?”

Tuyết Nhi nói: “Tẩm cung của hoàng thượng!”

“Hỗn xược! Hoàng hậu không đi đến tẩm cung của hoàng thượng.”

Đột nhiên Lý tổng quản mang rất nhiều người xông vào Thanh Nhã Các!

Tuyết Nhi chưa từng thấy cục diện như này, có chút sợ hãi nói: “Lý tổng quản đại nhân, hoàng hận nương nương một giờ trước rõ ràng đã đi đến tẩm cung của hoàng thượng!”

Lý Liên Khang nói: “Nói linh tinh!”

“Ta vẫn luôn trông coi bên ngoài tẩm cung, đợi gần hai tiếng đống hồ, hoàng hậu vẫn chưa đến!”

“Chỉ sợ hoàng thượng không có đủ kiên nhẫn để đợi.”

“Nhanh kêu chủ nhân nhà ngươi ra đây, lập tức đi gặp hoàng thượng!”

“Nếu không sự việc sợ là không có cách nào thu dọn được!”

Lý tổng quản và Ám Tinh đều rất hung hăng.

Chủ nhân sau lưng

Một là thái hậu

Một là hoàng đế.

Ai cũng không thể xúc phạm đến.

Tuyết Nhi nói: “Nhưng tôi thật sự không biết chủ nhân đi đâu! Khoảng một giờ trước, chủ nhân mang về một con mèo trắng, tôi nói là mèo, nhưng chủ nhân nói là không phải mèo.”

Ám Tinh lạnh lùng nói: “Nói vào trọng tâm!”

Tuyết Nhi nói: “Chủ nhân giao con mèo trắng cho tôi, dặn tôi phải chăm sóc thật tốt! Sau khi cô ấy đi tắm rửa và thay y phục, thì đi đến tẩm cung của hoàng thượng! Nếu như cô ấy không có ở tẩm cung của hoàng thượng, vậy tôi cũng không biết hoàng hậu ở đâu!”

Ám Tinh nói: “Con mèo trắng kia đâu?”

Tuyết Nhi nói: “Mèo trắng đang ở trên giường trong phòng của tôi!”

Ám Tinh nói: “Đưa bọn ta đi!!”

Tuyết Nhi gật đầu, nói: “Mọi người đi theo tôi.”

Vì vậy, cô đã đưa Ám Tinh, Lý Liên Khang và những người khác đi vào hiên Thanh Nhã Các, sau đó đi đến cửa phòng ngủ mình, đột nhiên, cô thấy cửa phòng ngủ mình lại mở.

“Chết rồi! Cửa sao lại mở? Lúc tôi đi rõ ràng đã đóng rồi.”

Tuyết Nhi vô cùng kinh ngạc nói.

Ám Tinh nói: “Có lẽ là do gió thổi mở.”

Tuyết Nhi nói: “Không đâu? Tuyệt đối không thể!”

“Hoàng hậu nương nương hình như rất coi trọng con mèo trắng này, yêu cầu tôi phải chăm sóc nó thật tốt, còn nhấn mạnh là tôi không được làm mất nó!”

“Vậy nên, tôi vừa ra khỏi cửa đi đến phòng bếp tìm một chút hạt, mặc dù chỉ mất một chút thời gian nhưng tôi vẫn đóng cửa lại.”

Ám Tinh nói: “Ngươi có khóa không?”

Tuyết Nhi lắc đầu: “Tôi không khóa, nhưng có treo khóa vào. Như vậy gió tuyệt đối không thể thổi làm cho cửa mở được, hơn nữa từ bên trong tuyệt đối không thể mở được cửa.”

Lý Liên Khang nói: “Vậy chỉ có một khả năng!”

Tuyết Nhi nói: “Khả năng gì?”

Lý Liên Khang nói: “Có người mở cửa từ bên ngoài đi vào?”

Ám Tinh cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Đây là khả năng duy nhất!”

Tuyết Nhi ngạc nhiên nói: “Sao có thể được? Tôi mới đi có một lát! Hơn nữa Thanh Nhã Các này ngoài cung nữ dọn dẹp, chỉ có một mình tôi và hai vị chủ nhân! Sao có thể có người khác đi vào chứ?”

Ám Tinh nói: “Nhanh đi xem mèo trắng!”

Tuyết nhi nghe thế, lúc này mới nhớ đến tiểu Bạch.

Cô ấy là người thứ nhất xông vào….

Trên giường trống không, không có bóng dáng của tiểu Bạch?

Phòng rất nhỏ, rõ ràng trong nháy mắt, chỗ nào cũng không thấy bóng dáng của tiểu Bạch!

Không thấy tiểu Bạch?

Tiểu Bạch đi đâu?

Là ai mở cửa từ bên ngoài?

Khuôn mặt Tuyết Nhi đây sự kinh ngạc, đánh mất con mèo trắng, sợ Như Ý biết sẽ trách mắng cô ta!

Ám Tinh nói: “Bọn ta vẫn luôn trông giữ bên ngoài, căn bản không có người ra vào Thanh Nhã Các! Cũng không có con mèo trắng nào xuất hiện!”

Lý Liên Khang nói: “Nói rất đúng! Nếu như lúc nãy có người đột nhập vào, vậy bọn ta chắc chắn phải gặp hắn hoặc một con mèo trắng!”

Ám Tinh nghĩ một lúc, nói: “Chỉ có một khả năng! Người này là một cao thủ. Hắn thần không biết quỷ không hay cứu tiểu Bạch đi, sau đó lại thần không biết quỷ không hay rời khỏi Thanh Nhã Các, cao thủ này võ công nhất định rất cao, vậy nên mới không có ai biết.”

Tuyết Nhi nói: “vậy rốt cuộc là ai?”

Lý Liên Khang lắc đầu.

Ám Tinh cũng lắc đầu.

Nhưng trong lòng cô ta lại có một loại cảm giác rất kỳ lạ.

Hoàng hậu….

Có lẽ sẽ không bao giờ quay lại.

Trái tim!

Đau như bị dao cắt

Trái tim tan vỡ, chảy máu….

Bị vỡ thành từng mảnh…

Như Ý ôm tiểu Bạch, lướt qua bầu trời đêm…

“Tiểu Bạch!”

“Chúng ta đi thôi!”

“Rời khỏi đây!”

“Rời khỏi hoàng cung!”

“Rời khỏi người đã làm chúng ta bị thương!”

“Tiểu Bạch”

“Chúng ta đi thôi.”

“Rời khỏi hoàng cung!”

“Rời khỏi người đã làm chúng ta bị thương!”

“Hắn chính là hoàng đế!”

“Hắn không bao giờ có thể vì ta mà từ bỏ những người phụ nữ khác.”

“Cho dù hắn có thật sự yêu ta, cũng tuyệt đối không từ bỏ những người phụ nữ của hắn!”

“Bất cứ một người đàn ông nào đều sẽ không vì một người phụ nữ mà bỏ cả khu rừng!”

“Nếu như ta không rời đi, mỗi ngày ta đều phải tiếp nhận một sự thật tàn khốc.”

“Trên giường của hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất hiện một người phụ nữ khác….”

“Ta thậm chí còn phải chia sẻ hắn với một nghìn người phụ nữ!”

“Không”

“Ta không chịu được.”

“Điều này quá tàn nhẫn!”

“Tiểu Bạch.”

“Sau này ta chỉ có mi.”

Như Ý không khóc, nhung nước mặt lại cứ lặng lẽ rơi xuống…

Cô không trách Bạo Quân!

Bạo Quân là một hoàng đế.

Hoàng đế sao có thể xoay quanh một người phụ nữ chứ?

Hoàng đế có thể si tình, nhưng muốn một vị hoàng đế chung tình? Điều này thật là quá vô lý rồi!

Như Ý đến từ thế kỷ 21, tiếp nhận các quan niệm của sự bình đẳng, tự do, công bằng giữa nam và nữ!

Tình yêu chính là một vợ một chồng.

Cả một đời, không rời không bỏ.

Đây mới là tình yêu đích thực không bao giờ chết.

Nếu như muốn cô chia sẻ một người đàn ông với mấy nghìn người phụ nữ, cô thà rằng không có người đàn ông này!

Phía trước là bức tường cung cuối cùng!

“Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ không quay lại!”

“Tiểu Bạch…”

Như Ý dừng lại một chút giữu không trung, sau đó ôm lấy tiểu Bạch, không một chút do dự bay đi!

Giọt nước mắt cuối cùng của cô, cũng rơi vào bên trong bức tường của hoàng cung…

Ra khỏi bức tường này….

Vẻ mặt Như Ý trở lại sự bình tĩnh và thờ ơ.

Cô phải rời đi.

Phải quên hoàn toàn người đàn ông này.

Cô không hận.

Người đàn ông này không sai

Cô cũng không oán giận.

Vận mệnh chí ít còn chiếu cố cô, ít nhất cũng để trước khi cô rời đi, tận mắt nhìn thấy Bạo Quân bình an vô sự…

“Hắn bình an!”

“Điều này là đủ rồi!”

“Sau này hắn sẽ làm một đế vương phong lưu”

“Ta là nữ hiệp khách của ta!”

Trái tim Như Ý lập tức đóng lại, không có bất cứ một cảm xúc sai lệch nào!

Đau lòng, buồn,….tất cả đã bị cô chôn sâu vào trong lòng.

Giấu từ tận sâu trong đáy lòng, vĩnh viễn cũng sẽ không mở ra!

Bây giờ cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi, trường đặc công dạy đúng lắm!

Tình cảm chỉ làm cho con người ta yếu đuối đi mà thôi! Làm cho mình có điểm yếu!

Một đặc công giỏi thật sự nhất định phải vô tình!

Vô tình mới không có vướng bận, mới đạt đến cảnh giới vô địch!

Như Ý đóng chặt cánh cửa trái tim trong sâu thẳm tâm hồn lại, từ đây về sau sẽ không mở ra vì bất cứ ai nữa!

Tình yêu...

Từ trước đến nay cô chưa từng có khát vọng này.

Bây giờ có được rồi, lại đánh mất rồi...

Cô đã trở thành một kẻ thất bại hoàn toàn!

Luận võ công và trí tuệ, cô sẽ không thua!

Nhưng tình yêu, cô lại không chấp nhận nổi thất bại.

Hoàng hậu tương lai à!

Hứ!

Từ nay về sau sẽ không còn người này nữa đâu!

Như Ý dùng vẻ bề ngoài kiên cường lạnh lẽo để che giấu tâm lòng mềm yếu vỡ vụn của mình...

"Tiểu Bạch!"

"Chúng ta tìm một quán rượu, uống cho say túy lúy một chặp đi!"

Trong lòng Như Ý chợt đong đầy khát vọng với rượu!

Đó giờ tửu lượng của cô rất cao!

Tửu lượng của đặc công đều được luyện mà ra! Ngàn ly không say!

Nhưng bình thường Như Ý chẳng hề thích uống rượu!

Rượu sẽ khiến cho đầu óc cô trở nên không tỉnh táo nổi, không có cách nào làm cho cơ thể và ý thức đạt đến trạng thái lạnh lùng nhất...

Nhưng giờ phút này, cô lại uống uống cho say!

Uống say rồi có thể quên phứt đi mọi thứ...

Uống say rồi, có thể quên đi những hình ảnh buồn nôn hiện lên liên tiếp trong đầu ấy...

Cô rơi vào một con đường lớn.

Lúc này cũng đang là ban đêm.

Rất ít người qua lại.

Cô nhìn những hàng quán hai bên đường, đều đã đóng cửa cả rồi.

Chỉ có một quán trọ treo đèn lồng cao cao ở nơi thật xa trước mặt là vẫn còn mở cửa buôn bán mà thôi...

"Quán trọ cũng có rượu!"

"Tiểu Bạch, chúng ta đi mua say thôi!"

Như Ý ném Tiểu Bạch đi, Tiểu Bạch biết tâm trạng của cô đang rất tệ, cũng chẳng tức giận gì mà chỉ bay phạch phạch đến bên cạnh Như Ý, im lặng ngoan ngoãn đi theo cô...

Tiểu Bạch của đêm nay, không quấy phá, không làm trò...

Chỉ im lặng bầu bạn với Như Ý...

Như Ý trừng mắt nhìn nó rồi nói: "Không phải đã dặn dò xong xuôi rồi, không được triển khai năng lực bay giữa chốn công cộng đông người qua lại à?"

Tiểu Bạch kêu cục cục vài tiếng, nhẹ nhàng tỏ ý kháng nghị.

Như Ý đảo mắt nhìn con đường vắng lặng thênh thang, mỉm cười tự giễu: "À À, làm gì có bóng người nào trên con đường lớn này chứ! Xem như là nơi công cộng đấy, nhưng chưa hẳn người đã đông!"

Tiểu Bạch cũng không kêu linh tinh nữa, ngừng cánh chẳng bay, im lặng nằm trên bả vai cô...

Dịu ngoan như sợi bông mềm mại vậy.

Như Ý nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Con đường này vắng vẻ thênh thang chẳng có một bóng người, Tiểu Bạch, em có thể bay rồi! Đợi chút đã, phía trước có người kìa!"

Như Ý có thần công hộ thể, tất nhiên giác quan rất đỗi nhanh nhạy.

Xa xa đằng trước quả thật có bóng người loạng choạng, giống như một con ma men vậy.

Như Ý nhanh nhẹn đi vài bước, nhìn thấy người nọ đã say mèm, đến đi đường còn không vững mới yên tâm nói: "Tiểu Bạch! Em bay đi! Thật ra chị hạn chế năng lực bay của em chỉ vì muốn bảo vệ em mà thôi! Bây giờ chẳng có ai nên em bay được rồi! Chị biết em quan tâm chị, biết chị không vui nên hôm nay mới ngoan như thế! Nhưng mà, em không cần phải làm vậy đâu! Chủ nhân của em có thể chịu được đả kích đó!"

"Ò..."

Tiểu Bạch nhỏ nhẹ lên tiếng.

Như Ý ngạc nhiên nói: "Tiểu Bạch, lúc này tiếng kêu của em khác ghê! Trước đây em chỉ biết kêu cục cục cục, mặc dù độ dài ngắn và âm điệu điệu không giống nhau, nhưng em chỉ kêu được thế mà thôi! Bây giờ em đã kêu ò ò được rồi!"

Tiểu Bạch lại nhỏ giọng "Ò" một tiếng, rồi rũ người nằm nhoài lên bả vai Như Ý, không lên tiếng nữa.

"Tiểu Bạch, rốt cuộc em là động vật gì đấy nhỉ? Sao lại xảy ra quá chừng chuyện kỳ quái trên người em?"

Lần đầu tiên Như Ý nói thẳng với Tiểu Bạch về chuyện này

Mặc dù trước đây Như Ý đã biết Tiểu Bạch không bình thường, nhưng đó giờ cô chưa từng hỏi Tiểu Bạch bao giờ...

Cô cũng chưa tra cứu bao giờ.

Dù sao mỗi người đều có bí mật riêng mình!

Mặc dù Tiểu Bạch là động vật, nó cũng phải có bí mật chứ!

Bản thân Như Ý cũng có bí mật kia mà!

Thân phận xuyên không của cô chính là bí mật, cho dù Tiểu Bạch có thân thiết với mình đến đâu đi chăng nữa cũng sẽ không tiết lộ ra đâu!

Chuyện gì mình không muốn thì chớ ép kẻ khác phải làm!

Như Ý không hề muốn tiết lộ bí mật của mình với Tiểu Bạch, bởi vậy từ đó đến giờ cô cũng chưa từng tò mò tọc mạch bí mật của Tiểu Bạch.

Có điều hiện giờ cô nhớ đến, đây là lần đầu tiên chính thức mở miệng hỏi nó.

"Đợi đã!"

Như Ý đang đợi Tiểu Bạch "Trả lời" thì chợt trở nên rất chi là cảnh giác!

Tiểu Bạch cũng ngẩng quả đầu be bé tròn ủm như quả dưa lên, trông căng thẳng cứ như phải đối đầu với kẻ thù nặng kí vậy.

Như Ý thấp giọng nói: "Hình như có người đang hát đó! Tiếng hát nhỏ xíu, nhưng chắc chắn là có người đang hát!"

"Cục cục."

Đột nhiên Tiểu Bạch chỉ đằng trước.

Nơi xa xa đằng kia, có một bóng người lảo đảo nghiêng ngả...

Như Ý nhìn trái nhìn phải mới thấy nơi này không một bóng người, chỉ có con ma men đằng kia.

Người nọ uống say mèm rồi, thế là ngâm nga linh tinh gì đấy!

Xem ra chẳng có gì kỳ dị cá.

Có điều, nghe không rõ hắn ta đang hát bài gì, nhưng giai điệu hơi hơi quen tai...

"Thôi vậy!"

"Chỉ là con ma men mà thôi!"

"Tiểu Bạch, chúng ta cũng đi tìm chỗ uống rượu đi!"

"Hình như phía sau có mấy quán trọ đó!"

"Chúng ta đi đi!"

Như Ý quay đầu nhìn, phía xa đằng kia có mấy ngọn đèn lồng sáng trưng.

Cô bèn sử dụng khinh công tuyệt diệu lao vút qua!

"Cục cục!"

"Đợi em với!"

Dường như Tiểu Bạch đang kêu đợi em với, nhìn thấy Như Ý bay vụt đi, nó cũng cuống quýt vọt đi đi quả bóng, bay vụt về phía Như Ý như tia chớp.

Nơi cuối cùng của bóng tối...

Âm thanh của con ma men nọ, cùng dáng đi nghiêng ngả tiến được một bước lảo đảo về sau hai bước.

Con ma men này, đang cầm chặt một bình rượu trong tay.

Bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, dường như không còn nhìn rõ mặt đường nữa.

Đã từng là thiếu niên đuổi theo giấc mộng.

Một lòng muốn bay về phía trước.

Đi khắp ngàn con sông ngàn quả núi.

Đến giờ phút này nào trở về được nữa.

Chợt quay đầu nhìn lại, tình yêu đã xa xôi lắm rồi.

Thân bất do kỷ ở nơi chân trời.

Mới biết rõ yêu hận tình thù.

Thương tổn nhiều nhất, đau đớn nhất ấy chính là hối hận.

Nếu người chưa từng nát tan cõi lòng.

Người sẽ không hiểu được đau đớn ta mang.

Khi trong mắt ta còn chan chứa những giọt lệ.

Đừng hỏi ta vì ai

Hãy cứ để ta quên hết cả mọi chuyện đi.

A

Cho ta một ly nước Vong Tình

Đổi cho ta một đêm không nước mắt

Tất cả thật lòng thật dạ

Mặc cho gió thổi mây trôi

Tình yêu đã cho đi nào có lấy lại được

Hắn ta hát dở cực kỳ.

Dường như còn chưa nắm hết được ngũ âm.

Mà còn bị lạc nhịp nghiêm trọng.

Sau khi uống rượu vào còn làm cho giọng hát dở tệ hơn nữa, cảm thấy y chang như là đám vịt đực bị bóp cổ mà phát ra tiếng kêu gào vậy...

Nếu Như Ý lại gần một chút, lắng nghe cẩn thận hơn một chút.

Nhất định cô sẽ nghe ra.

Bài hát con ma men này đang ngân nga...

Tên là "Triền Miên"

Ca sĩ!

Lưu Đức Hoa!

Đã từng là thiếu niên thích đuổi theo những giấc mộng

Một lòng muốn cất cánh bay về phía trước

Chất giọng vịt đực ấy phảng phất vang vọng trong bầu trời đêm.

Bóng người xiêu xiêu vẹo vẹo ấy càng lúc càng đi xa, cuối cùng biến mất trong màn đêm thăm thẳm.

Lúc Như Ý tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là đầu đau muốn nứt ra!

Cảm giác thứ hai là mình mê man mấy cái thế kỷ rồi!

Vừa mở mắt ra đã thấy mắt xốn xang muốn chết!

Đau đầu ghê!

Rõ ràng đã rèn nên cái tửu lượng ngàn ly không say, sao xuyên không xong là tửu luợng lại bị giảm sút kia chớ?

"Đau đầu quá!"

"Hình như nội lực chả có tác dụng gì với việc chống đỡ cơn đau đầu vì say rượu hết!"

Như Ý mạnh tay ấn vào đầu...

Đầu đau như muốn nứt ra...

Cảm giác này, đau đớn đến là quen thuộc.

Hóa ra trong lòng cô cũng đau muốn nứt ra như thế!

Cảm giác quen thuộc đó, hóa ra là lòng cô cũng đau đớn muốn nứt ra như vậy!

Bạo quân...

Không nghĩ nữa! Không nghĩ nữa!

Vĩnh viễn không được nghĩ đến người đó nữa!

Nếu đã rời khỏi hoàng cung rồi thì vĩnh viễn cũng đừng có nghĩ nữa!

Cứ để cho tình cảm này, vĩnh viễn trở thành ký ức đẹp đẽ nhất đi thôi!

Bỗng dưng Như Ý vỗ vỗ vào quả đầu đau đến nứt nẻ của mình rồi gào lên: "Tiểu Bạch! Tiểu Bạch em có say chết rồi chưa? Rốt cuộc chúng ta uống bao nhiêu rượu vậy? Sao say đến nước này!"

"Tiểu Bạch!"

"Tiểu Bạch em đâu rồi?"

"Chúng ta đang ở đâu thế này?"

"Đừng nói là ngủ cả đêm ngoài đường nha?"

Như Ý hỏi liên tiếp mấy câu.

Nhưng mà, Tiểu Bạch hoàn toàn không trả lời.

Như Ý chớp mắt mấy lần, rồi đưa tay xoa xoa mắt, lúc mở mắt ra lần nữa thì không còn thấy xốn xang!

Ánh sáng trong phòng đến là chói mắt, bây giờ đã là ban ngày ban mặt rồi!

Hơn nữa, căn phòng này, khiến cho Như Ý có một cảm giác quen thuộc!

Đây là...

Rõ ràng đây là phòng cô mà!

Đây là khách điếm Bách Hợp!

Tác dụng phụ của say rượu ấy là quên hết những chuyện xảy ra lúc mình túy lúy...

Như Ý không nhớ nổi tại sao mình lại trở về khách điếm Bách Hợp!

Cô nhớ rõ ràng mình với Tiểu Bạch đi làm vài chén ở cái quán rượu tên gì May Mắn Đến Rồi kia mà!

Sau đó...

Sau đó cô với Tiểu Bạch cứ uống cứ uống, uống tới khi mấy người khách khác trong quán rượu đã đi hết rồi, quán sắp đóng cửa luôn rồi bọn họ vẫn còn ngồi uống...

Rồi sau đó nữa...

Hình như có một người đàn ông kỳ quặc lắm bước vào.

Như Ý không nhớ rõ anh ta trông như thế nào.

Cũng không nhớ rõ anh ta tên gì.

Như Ý chỉ nhớ anh say ta say rồi, say tí bỉ, cứ mở miệng hát cái bài gì khó nghe lắm...

Bài hát?

Như Ý không nhớ nổi nội dung bài hát đó nữa rồi.

Cô chỉ nhớ rằng.

Người đàn ông say tí bỉ đó hát dở ghê lắm.

Giống như cái tiếng con vịt đực gào lên lúc bị sợi dây thừng siết cổ, vừa kinh khủng vừa đáng ghét cùng cực.

Còn nội dung bài hát đó hả?

Rốt cuộc đang hát bài gì?

Như Ý cố gắng nhớ lại...

À phải ha!

Tiểu Bạch đâu!

Sao hôm nay nó im lặng thế này?

Không phải mất tích nữa rồi chứ?

Như Ý nhanh chóng phát hiện ra Tiểu Bạch đang nằm rũ rượi trên ghế, ngủ say như chết!

Hơn nữa, lông trên cả người nó đều đỏ thẫm như lửa...

"Xong rồi!"

"Quên mất nó uống say là biến thân mất rồi!"

Như Ý muốn ôm Tiểu Bạch lên giường ngủ, nhưng vừa sờ đến Tiểu Bạch...

"Nóng quá!"

Như Ý vội rụt tay về, giống như bị điện giật vậy!

"Tiểu Bạch bị sốt hả?"

"Sao lại bị sốt cơ chứ?"

"Không đúng!"

"Sốt cũng không thể nào nóng đến mức này được!"

"Nó giống như quả cầu bị đốt ấy, nóng hầm hập, dường như muốn bùng cháy lên luôn vậy..."

Lúc ban đầu Như Ý cứ ngỡ Tiểu Bạch bị sốt.