Cưng Chiều Của Bạo Quân

Chương 100




Bạo quân quát: "Nói lớn tiếng một chút! Nói lại lần nữa! Để toàn bộ tất cả mọi người nghe được!"

Sắc mặt Thừa tướng khó coi, nói: "Vi thần tuân chỉ!"

Thế là, ông ta lại đem chuyện từ đầu tới đuôi kỹ càng nói một lần.

Lần này, ông ta đem giọng nói lớn nhất của chính mình, đem toàn bộ sự tình nói vô cùng kỹ càng rõ ràng!!

Cho đến khi toàn bộ mỗi người ở đây đều nghe rõ ràng!

Khóe miệng Bạo quân tà tà cười lạnh, nói: "Bây giờ mọi người hiểu rõ rồi chứ? Chính như Quốc sư nói tới, đây là ý chỉ của thần! Thần đã phát ra tín hiệu cảnh cáo thiên hạ sẽ có đại nạn! Mà người duy nhất có thể hóa giải tai nạn, chính là Cửu tiểu thư Trác gia! Đây cũng không phải là trẫm nói, đây là thừa tướng và Quốc sư nói! Thừa tướng! Quốc sư! Các ngươi nói một chút, lời của trẫm có phải thế không?"

Giờ phút này Quốc sư thoát đại nạn, chỗ nào còn dám nói không phải? Vội vàng gật đầu phụ họa!

Mặc dù Thừa tướng không muốn thừa nhận, nhưng là đây chính là sự thật.

Nếu như ông ta muốn cậy nhiều người để phủ nhận, chỉ sợ người phạm vào tội khi quân liền biến thành thừa tướng là ông ta!

Ông ta cũng chỉ đành nhắm mắt thừa nhận!

Nếu Quốc sư và Thừa tướng cùng đại thần làm chứng như thế này, lại là chính miệng Hoàng đế nói ra...

Như vậy đương nhiên là không có người hoài nghi!

"Hóa ra nàng chính là sứ giả của thần!"

"Nàng thật sự có thể cứu vớt thiên hạ sao?"

"Hóa ra ý chỉ của thần chính là để Cửu cô nương này cứu vớt muôn dân?"

"Khó trách võ công của nàng lợi hại như vậy!"

"Ngay cả các bô lão tông sư của gia tộc Đường Bắc hình như cũng không phải là đối thủ của nàng..."

Các binh sĩ bắt đầu nghị luận ầm ĩ...

Như Ý xuất hiện vốn chính là một kỳ tích!

Tác phong hung mãnh của cô cùng với võ công tuyệt thế càng khiến cho tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối!

Bây giờ bị Quốc sư và bạo quân phủ lên như thế, cô càng thêm bị thần hóa!

Cô ở trong tim trong mắt của mỗi người, đều tồn tại giống như nữ thần!

Tất cả mọi người, nhìn cô đều tràn đầy kính sợ!

Cô là hóa thân của thần...

Bất kính với một Hoàng đế nho nhỏ, đương nhiên là không thành vấn đề!

Dù sao Hoàng đế cũng chỉ là một người phàm mà thôi!

Lần này, không còn có ai cảm thấy nên truy cứu trách nhiệm Phủ Trác Vương!

Chỉ có một người...

Đường Bắc Cương ngoan cố không buông tha: "Hoàng Thượng! Lão phu không phục!!"

Bạo quân cười lạnh nói: "Ngay cả thừa tướng cũng chính miệng đưa ra bằng chứng! Lão tướng quân còn có gì không phục? Hay là lão tướng quân già rồi ngoan cố không thay đổi, thật sự muốn khiêu chiến hoàng quyền địa vị của trẫm sao?"

Trong giọng nói của hắn, tràn đầy sát khí lạnh lẽo!

Đường Bắc Cương nói: "Cũng không phải là lão phu không tin Hoàng Thượng! Chỉ là, tất cả chuyện này có lẽ chỉ là trùng hợp! Ngay cả Hoàng Thượng và Quốc sư đối với chuyện thần linh báo động trước, cũng chỉ là suy đoán mà? Chỉ là Cửu cô nương này có phải sứ giả của thần hay không, ai có thể đưa ra chứng minh?"

Bạo quân cả giận nói: "Đây là Lão tướng quân cố ý làm khó dễ?"

Đường Bắc Cương cứng rắn nói: "Lão phu không dám! Nhưng mà! Nếu như muốn để lão phu tâm phục khẩu phục, thì cần bằng chứng vô cùng xác thực! Nếu không, lão phu cũng không tin mấy tên Quốc sư mê sảng giả thần giả quỷ!"

Như Ý bỗng nhiên cười khanh khách đứng dậy: "Nếu như ta có thể mở thần hộp ra thì sao?"

Đường Bắc Cương cứng rắn nói: "Lão phu không dám! Nhưng mà! Nếu như muốn để lão phu tâm phục khẩu phục, thì cần bằng chứng vô cùng xác thực! Nếu không, lão phu cũng không tin mấy tên Quốc sư mê sảng giả thần giả quỷ!"

Như Ý bỗng nhiên cười khanh khách đứng dậy: "Nếu như ta có thể mở thần hộp ra thì sao?"

Đường Bắc Cương sững sờ: "Ngươi... Ngươi nói cái gì?"

Như Ý cười nói: "Không phải ông nói muốn chứng cứ sao? Nếu như ta có thể mở thần hộp ra, không biết đây có được coi là chứng cứ không?"

Trác Công Quý khẩn trương nói: "Như Ý! Không thể hồ ngôn loạn ngữ như thế! Thánh vật thần hộp chính là thần thánh mà trang nghiêm! Bất luận kẻ nào cũng không thể khinh nhờn thần hộp!"

Trác lão gia cũng nói: "Đứa bé! Phải tránh không được mạo phạm thần hộp! Ngay cả gia gia nhìn thấy thần hộp cũng phải quỳ xuống lễ bái đấy!"

Quốc sư càng khẩn trương hơn, dáng vẻ thù địch nhìn Như Ý!

Toàn bộ quyền lực của Quốc sư đều đến từ thần hộp!

Bảo vệ uy nghiêm của thần hộp chính là bảo bệ uy nghiêm của chính bọn hắn!

Bạo quân là người duy nhất tin tưởng Như Ý, rất có hứng thú nói: "Nữ nhân! Thật sự nàng có thể mở thần hộp ra sao?"

Như Ý nói: "Ta không biết có thể mở ra hay không! Nhưng nói không chừng có thể thử một lần được chứ? Hoàng Thượng và Quốc sư đều nói ta là sứ giả của thần, có thể hóa giải thiên tai quốc nạn, nói như vậy không chừng thật sự ta có thể mở thần hộp ra thì sao?"

Bạo quân có chút lo nghĩ nói: "Thế nhưng mà thần hộp này, từ xưa tới nay một trăm ba mươi năm chưa từng có ai có thể mở ra! Có phải nó trống rỗng hay không hay bên trong có bí mật gì hay không từ xưa tới nay chưa từng có ai dám khẳng định!"

Như Ý nhẹ nhàng cười một tiếng: "Thử một chút chẳng phải sẽ biết ngay sao!"

Trong lòng cô cười thầm: "Đợi chút nữa chị đây mở thần hộp ra, từ bên trong lấy ra một bộ điện thoại quả táo, chẳng phải là sẽ hù chết các ngươi?"

Đường Bắc Cương suy nghĩ, nói: "Được! Có thể cho ngươi thử một lần! Nếu như thật sự ngươi có thể mở thần hộp ra! Lão phu liền tâm phục khẩu phục, tin ngươi đúng là sứ giả của thần! Nếu là ý chỉ của thần, như vậy tất cả mọi người Phủ Trác Vương có thể được đặc xá!"

Như Ý mỉm cười gật gật đầu, vô cùng tự tin mà ung dung đi tới bên cạnh bạo quân, nói mập mờ: "Mỹ nam! Anh đồng ý để cho tôi thử một lần sao?"

Hơi thở của cô nhẹ nhàng ở bên tai của hắn như lan, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, khiến cho bạo quân thần hồn điên đảo...

"Cùng... Đồng ý."

Bạo quân có chút không khống chế được nói.

Trong lòng của hắn âm thầm giật mình: Hậu cung của trẫm ba ngàn giai lệ!

Muốn bao nhiêu nữ nhân liền có bao nhiêu thiếu nữ!

Chưa từng có một nữ nhân nào có thể làm cho trẫm khắc cốt ghi tâm như thế, thần hồn điên đảo.

Đến tột cùng nữ nhân này là ai?

Chẳng lẽ nàng thật sự là tiên nữ thần linh phái tới?

Vì sao trẫm đối với nàng, trong lòng luôn có một loại lo lắng cùng khát vọng mãnh liệt?

Như Ý nói: "Tất cả mọi người đã đồng ý! Vậy thì cứ quyết định như vậy! Ta mở được thần hộp ra thì tất cả các ngươi ngậm miệng lại và cút ngay về nhà!"

Đường Bắc Cương nói: "Nếu như ngươi mở không ra thần hộp, ngươi hãy cùng Phủ Trác Vương cùng nhau chịu tội!"

Như Ý cười nói: "Thành giao!"

Trác lão gia có ý muốn ngăn cản Như Ý, hơi có chút nóng nảy nói: "Như Ý! Đứa nhỏ ngốc, ngươi không nên đặt mình vào nguy hiểm như thế!"

Như Ý nói: "Gia gia. Chuyện này lại không có gì nguy hiểm cả!"

Trác lão gia nói: "Hơn một trăm năm từ trước đến giờ chưa ai có thể mở thần hộp ra! Con là một tiểu nữ hài sao có thể mở thần hộp ra chứ? Với lại, coi như con có thể mở thần hộp ra, bên trong có cái gì cũng không ai biết! Nguy hiểm khó lường! Con vẫn là không nên mạo hiểm!"

Như Ý tự tin mà nói: "Gia gia người yên tâm! Tin tưởng Như Ý, được không?"

Cô kỳ thật muốn nói:

Bên trong đựng là đồ trang điểm của cô, hộ chiếu, đô la Mỹ...

Nào có cái gì nguy hiểm?

Chẳng lẽ lại thật sự đụng tới một con quái thú?

Trác lão gia mặc dù vô cùng do dự, nhưng nghe được Như Ý nói câu nói này, vẫn không lên tiếng.

Trong lòng ông ta âm thầm đưa ra quyết định, chờ đến khi Như Ý không mở được thần hộp ra, ông ta sẽ lập tức hạ lệnh, để các cao thủ Phủ Trác Vương bảo hộ Như Ý, bọn người Trác Vân Phong lập tức chạy trốn, đi tới một nơi thật xa, từ đây sẽ không bao giờ trở lại kinh thành!

Quan trọng nhất là giữ được Như Ý và tính mạng của thế hệ trẻ tuổi như Trác Vân Phong, tương lai mới có thể chấn hưng Phủ Trác Vương một lần nữa!

Bọn người Trác Công Phú, Trác Công Quý không tin Như Ý có thể mở thần hộp ra, chỉ là ai cũng không tốt ngăn cản gì, giờ phút này chỉ có thể khẩn cầu ông trời phù hộ, hi vọng có kỳ tích xuất hiện...

Thế nhưng, kỳ tích thật sự sẽ xuất hiện sao?

Bạo quân hét một tiếng: "Quốc sư! Đem thần hộp tới đây!"

"Hoàng Thượng! Thật sự muốn làm như thế sao? Nói không chừng sẽ xúc phạm thần linh..." Quốc sư cố hết sức phản đối không cho Như Ý làm như vậy!

Bạo quân tức giận nhìn hắn ta một chút, nói: "Như Ý là sứ giả thần linh, lời này là do chính ngươi nói? Bây giờ ngươi lại nói với trẫm, Như Ý mở thần hộp ra sẽ xúc phạm thần linh?"

Quốc sư sợ hãi nói: "Vi thần không dám!"

Bạo quân nói: "Trẫm bảo ngươi làm thế nào thì làm thế đó! Đừng dài dòng! Nếu như Quốc sư các ngươi hữu dụng, cũng không cần đợi đến hơn một trăm năm vẫn chưa có người nào có thể mở thần hộp ra! Bây giờ các ngươi sợ thần hộp bị một nữ hài tử mở ra khiến Quốc sư các ngươi mất hết thể diện sao?"

"Vi thần! Vi thần không dám!"

Hai tên Quốc sư đều bị dọa đến mức chân như nhũn ra.

Quả nhiên bạo quân mắt sáng như đuốc!

Một chút liền nhìn thấu những bẩn thỉu và ý đồ trong lòng hai người bọn hắn!

Đường Bắc Cương hơi không kiên nhẫn nói: "Để nàng ấy thử một lần thì có làm sao! Lão phu tuyệt đối không tin chuyện ma quỷ cái gì sứ giả thần linh này!"

Đường Bắc Khôi cũng vô cùng đồng ý với thúc thúc.

Lúc trước ông ta và Quốc sư cho rằng Như Ý là sứ giả thần linh, chỉ là muốn giật dây để bạo quân cưới cô làm đương kim hoàng hậu, để đứa con hoang không biết cấp bậc lễ nghĩa và quy củ này vào cung, chắc chắn sẽ làm cho Phủ Trác Vương mang đến nhân tố không ổn định...

Sứ giả thần linh?

Chỉ sợ ngay cả chính Quốc sư cũng không tin chuyện ma quỷ như thế này đi!

Thần quỷ mà nói, cũng chỉ là dùng để lừa bịp những dân chúng ngu xuẩn kia mà thôi.

Tất cả binh sĩ cũng hoàn toàn không tin Như Ý có thể mở thần hộp ra...

Như Ý lại hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người, tự nhiên hào phóng đi đến trước mặt thần hộp, trên mặt lộ ra mỉm cười: "Hắc hắc! Bảo bối, chúng ta lại gặp mặt!"

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn ở trên người Như Ý.

Nghiêm khắc mà nói, là đổ dồn trên tay của cô.

Đó là một đôi tay thon dài trắng nõn trơn mềm, giống như mỡ đông tươi đẹp như bạch ngọc...

"Bảo bối. Một trăm ba mươi năm. Hi vọng công năng của ngươi còn bình thường, không có hư hao."

Như Ý nín thở một hơi, hai tay đưa về phía thần hộp...

Lúc ấy ở khách điếm Bách Hợp, cô đẩy thần hộp từ dưới giường ra ngoài, lại phát hiện hóa ra lại là cái rương đặc công của cô...

Với lại, bên ngoài lại còn mai phục mấy trăm người đến giám thị toàn bộ khách điểm.

Tất cả đều nói cho cô biết, Trác gia gặp nạn rồi.

Thế là cô ngựa không dừng vó, còn chưa kịp mở cái rương đặc công ra, liền lặng lẽ chạy ra khỏi khách điếm Bách Hợp, trở lại Phủ Trác Vương, lặng lẽ đem cái rương đặc công lại bỏ lại mật thất Phủ Trác Vương...

Thế là, Trác Công Quý cùng Hà Thiên Chiếu đi mật thất mới có thể tìm được thần hộp đã mất tích.

Chuyện này, Trác Công Quý cùng người nhà họ Trác hiển nhiên là hết sức giật mình.

Bọn hắn cũng không biết Trác lão tam đem thần hộp giao cho Như Ý, mà Như Ý lại ở thời khắc mấu chốt, đem thần hộp lặng lẽ đưa trở về...

"Nàng thật sự có thể mở ra thần hộp sao?"

Trong lòng mỗi người đều xoay quanh một vấn đề giống nhau!

Mỗi người, đều đang khẩn trương giống nhau!

Chờ mong giống nhau...

Nhất là người Trác gia, chờ mong xuất hiện kỳ tích!

Mặc dù bọn hắn biết, khả năng xuất hiện kỳ tích là rất nhỏ...

Bỗng nhiên, Trác Công Quý nhìn thấy tay Như Ý rất là thành thục và linh hoạt vuốt ve phía trên thần hộp, trong đầu có một loại cảm giác kỳ quái!

Chẳng lẽ chúng ta vẫn luôn sai rồi?

Chẳng lẽ, cách làm của tam đệ là đúng?

Ông ta nói có dự cảm, nhất định có thể phá giải bí mật của thần hộp!

Ông ta thậm chí nguyện ý dùng tính mạng của mình làm một trận đánh cược!

Cho dù là cha ruột và ca ca bức bách ông ta như thế nào, nghiêm hình bức cung, ông ta chết cũng không hối hận!

Loại ý nghĩ kỳ quái này, chỉ là một cái thoáng mà qua...

Trác Công Quý lắc đầu, thầm nghĩ: Tam đệ chắc chắn đã lầm! Như Ý không thể nào mở được hộp thần...

Trong khi ông ta còn đang phân vân giữa những suy nghĩ này...

Bàn tay của Như Ý đã đặt lên!

Đây là một chiếc hộp hợp kim titan đen thông minh dành riêng cho đặc công.

Dao cắt, súng bắn cũng không hề hấn gì!

Không ai có thể mở nó mà không có mật khẩu chính xác!

Thứ này được thiết kế đặc biệt như vậy là để bảo vệ thân phận của đặc công và thông tin quan trọng!

Ngay cả chất nổ mạnh nhất cũng không thể phá hủy chiếc hộp này!

Như Ý biết, cái hộp này chắc chắn còn nhận ra được chủ nhân của nó là cô đây!

Nó nhất định còn nhớ, đặc công thiên tài có biệt hiệu là Hắc Tường Vi ở một trăm ba mươi năm trước!

Như Ý thầm cười cay đắng...

Một trăm ba mươi năm...

Mình có vẻ như đã rất già, rất già... Là một lão yêu quái.

Thực ra thì sinh nhật hai mươi tuổi của cô còn chưa đến nữa đấy!

Cô xuyên đến thế giới này chỉ mới nửa năm mà thôi!

Nhưng chiếc hộp đặc công đã xuyên đến một trăm ba mươi năm!

Như Ý không biết tại sao lại như vậy, nhưng cô có chút lo lắng. Liệu một trăm ba mươi năm có thể làm chiếc hộp đặc công thông minh mất tác dụng và biến thành một đống sắt vụn không?

Nếu là vậy thì cô đã bị chơi khăm rồi!

Mà người của Phủ Trác Vương cũng sẽ gặp xui xẻo!

Cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp đặc công bằng hai tay một lúc, sau đó vươn tay phải ấn nhẹ lên chính giữa bề mặt của chiếc hộp.

Ở chính giữa bề mặt của chiếc hộp đặc công này được giấu một "Mẫu cảm biến thông minh", chỉ cần ấn nhẹ tay lên.

"Mẫu cảm biến thông minh" sẽ khởi động hệ thống này dựa trên dữ liệu áp suất được cung cấp bởi hệ thống cảm biến áp suất...

Sau khi "Hệ thống cảm biến áp suất" được kích hoạt, "Hệ thống cảm biến nhiệt độ" cũng sẽ kích hoạt theo...

Nhiệt độ của cơ thể con người là không đổi, và lòng bàn tay của mỗi người cũng có phạm vi nhiệt độ nhất định.

Tóm lại... Trong "Mẫu cảm biến thông minh" có hai bộ hệ thống cảm biến là áp suất và nhiệt độ...

Chỉ cần có thể khởi động hai hệ thống này cùng một lúc, hệ thống thông minh của hộp sẽ tự động mở ra và tiến vào chế độ nhập mật khẩu...

Và cách duy nhất để khởi động hai hệ thống này đó là ấn nhẹ lòng bàn tay của một người sống lên trên nó!

Như Ý tất nhiên là một người sống, trong cơ thể cô có nhiệt độ.

Lòng bàn tay của cô nhẹ nhàng đặt lên mẫu cảm biến thông minh...

Thời gian... Trôi qua từng giây từng phút.

Tích tắc...

Tích tắc...

Mỗi một giây thực sự cứ dài như một thế kỷ vậy!

Rốt cuộc là có thể khởi động hay không chứ?

Ngay cả Như Ý cũng không chắc chắn!

Dù sao thời gian cũng đã trôi qua một trăm ba mươi năm rồi!

Mặc dù hợp kim titan sẽ không bị rỉ sét, nhưng bên trong hệ thống cảm biến thông minh cũng có thể bị lão hóa nhỉ?

"Ông trời ơi! Ông đã làm chị đây xuyên không rồi, đừng quá tàn nhẫn với chị chứ!"

"Bé cưng à!"

"Số phận của chị là gặp được em!"

"Nếu em ngoan ngoãn khởi động hệ thống, sau này chị sẽ được ăn ngon uống đã, được hưởng vô số vinh hoa phú quý!"

"Những người này xem em là hóa thân của thần linh!"

"Nếu chị có thể mở ra, sau này họ sẽ tôn thờ chị như một vị thần!"

Trong lòng Như Ý cũng có chút thấp thỏm.

Yên tĩnh!

Bầu không khí yên tĩnh làm người ta cảm thấy lo lắng sốt ruột.

Một lúc lâu sau, chiếc hộp đặc công vẫn chưa có phản ứng gì.

Đường Bắc Cương có hơi không kiên nhẫn, ông ta lạnh nhạt nói: "Khỏi phải giả thần giả quỷ nữa! Nếu hộp thần sẽ có phản ứng thì đã có từ sớm! Cô có đè tay lên nó một trăm năm cũng sẽ không có phản ứng gì đâu!"

Đột nhiên...

Răng rắc...

Răng rắc... Răng rắc... Răng rắc răng rắc răng rắc...

Bên trong chiếc hộp thần phát ra tiếng máy móc răng rắc không liên tục.

Như Ý cười một tiếng: "Ông già, ông nôn nóng quá rồi! Chiếc hộp thần này đã được thờ cúng một trăm ba mươi năm nên có phản ứng hơi chậm mà thôi! Cũng giống như ông đó, mới bảy tám chục tuổi đã bị hồ đồ rồi!"

Đường Bắc Cương giận dữ nói: "Cô..."

Bạo quân lạnh lùng nói: "Câm mồm! Hộp thần đã bắt đầu có báo động trước, tất cả câm miệng hết cho trẫm!"

Bầu không khí trở lại yên tĩnh...

Hàng ngàn con mắt đều đang nhìn chằm chằm vào tay của Như Ý và chiếc hộp thần đang phát ra tiếng "Răng rắc".

"Bé cưng à! Cuối cùng em cũng không làm chị thất vọng! Chất lượng sản xuất tại Đức thật đáng tin cậy! Thảo nào ở kiếp trước, mấy chiếc Mercedes-Benz, BMW và Audi được bán chạy đến thế! Hóa ra hàng sản xuất của người Đức đáng tin cậy hơn của Nhật Bản nhiều!"

Giờ Như Ý đã cảm thấy yên tâm!

Chỉ cần hệ thống có thể khởi động, những thứ khác không thành vấn đề!

Thực ra...

Hệ thống tất nhiên có thể khởi động!

Bằng không thì tại sao hồi trước lại có một con chuột vừa vô tình chạm vào hệ thống của hộp thần, nó đã kêu tít tít, răng rắc... Um sùm?

Đương nhiên là có, chỉ là Như Ý không biết chuyện này mà thôi!

Ban nãy Vu sư lại nói là báo động trước của hộp thần, cô chỉ xem là vu sư giả thần giả quỷ, nói vớ va vớ vẩn mà thôi!

Như Ý cười nói: "Hệ thống phản ứng có hơi chậm chạp! Tôi thử thêm lần nữa xem sao!"

Cô nói xong bèn rút tay về, sau đó tiếng "Răng rắc" từ hộp thần đột nhiên biến mất!

Kế tiếp...

Như Ý lại nhẹ nhàng đặt tay mình lên.

"Tít tít!"

"Tít tít... Tít tít..."

"Hệ thống nhận dạng thông minh đã được khởi động, vui lòng dùng dấu vân tay để xác minh danh tính."

Cuối cùng hệ thống cũng đã khởi động bình thường, hộp thần cũng phát ra âm thanh báo động bình thường...

Âm thanh máy móc trong hộp thần là tiếng Trung Quốc.

Người của thế giới này không hiểu là đương nhiên rồi, họ chỉ cảm thấy rằng mình đang nghe thấy một số âm thanh lộn xộn như "Tít tít" "Tút tút" mà thôi!

Nhưng bạo quân, Thừa tướng, Vu sư biết âm thanh lần này cũng giống với âm thanh báo động ở lần trước!

Mặc dù họ không hiểu nghĩa của nó, nhưng họ vẫn phân biệt được là âm thanh lần này so với lần trước hoàn toàn giống hệt nhau!

Vu sư khiếp sợ!

Dù thế nào thì họ cũng không ngờ một tiểu nữ tử đột nhiên xuất hiện lại thực sự có thể mở được hộp thần...

Thân là Hoàng đế - người tự mình thờ cúng chiếc hộp thần, bạo quân thậm chí còn ngạc nhiên hơn!

Nhưng hắn là một người luôn giấu mọi hỉ nộ ái ố vào tận đáy lòng, cảm xúc sẽ không bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, người khác cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy tâm trạng và cảm xúc của hắn!

Mà những binh lính khác, các tướng lĩnh đã không thốt nên lời vì khiếp sợ!

"Trời ạ!"

"Cô ấy thực sự đã khởi động được hộp thần!"

"Một trăm ba mươi năm đấy!"

"Không ai có thể khởi động hộp thần suốt một trăm ba mươi năm trời rồi!"

"Cô ấy thực sự là hóa thân của thần linh hả?"

"Chẳng lẽ cô ấy thực sự là thiên sứ được trời cao phái xuống để tiêu tai giải nạn ư?"

"Cô ấy là tiên nữ! Cô ấy nhất định là tiên nữ!"

"Tôi đã nói cô ấy là tiên nữ từ lâu rồi!"

"Bằng không thì sao cô ấy có thể xinh đẹp như vậy?"

"Võ công của cô ấy quá cao!"

"Nếu không phải là hóa thân của thần linh, làm sao một nữ tử trẻ tuổi như thế sẽ có võ công kinh khủng như vậy?"

"Wow!"

"Hóa ra cô ấy thật sự là sứ giả của thần linh!"

Các binh sĩ trợn mắt ngoác mồm, trong mắt họ đầy nghi ngờ không thể tin được, cuối cùng kỳ tích cũng đã xảy ra!

"Cô ấy thực sự là tiên nữ hạ phàm! Chúng ta mau đến yết kiến tiên nữ!"

Một binh sĩ mê tín như đã bị mê hoặc, cậu ta đột nhiên buông vũ khí trong tay, quỳ gối xuống và dập đầu bái lạy với Như Ý!

Sau đó...

Một cảnh tượng ngoạn mục đã xảy ra!

Các binh sĩ lần lượt buông vũ khí trong tay, cởi áo giáp và tất cả nằm sấp trên mặt đất để dập đầu bái lạy Như Ý!

Lần lượt từng người một...

Dù là bên phe của Đường Bắc Cương hay của Phủ Trác Vương...

Hàng ngàn người đông nghẹt đều quỳ xuống!

Cuối cùng chỉ còn lại một vài nhân vật quan trọng như Trác lão gia, Trác Công Quý, Trác Công Phú, Đường Bắc Cương, Đường Bắc Khôi, bạo quân, Hà Thiên Chiếu vẫn chưa quỳ xuống dập đầu bái lạy...

"Bingo!"

Như Ý nhìn thấy hoa văn Hắc Tường Vi chạm khắc ở góc dưới bên phải sáng lên với đèn LED màu trắng...

"Vui lòng nhập mật khẩu vân tay đầu tiên!"

"Vui lòng nhập mật khẩu vân tay đầu tiên!"

"Vui lòng nhập mật khẩu vân tay đầu tiên!"

Chiếc hộp thần lại liên tục vang lên âm thanh yêu cầu xác minh danh tính!

Người khác đương nhiên sẽ không hiểu âm thanh này.

Chỉ có một mình Như Ý có thể hiểu.

Như Ý khẽ mỉm cười với mọi người rồi đặt ngón trỏ tay phải của mình lên!

Mật khẩu vân tay đầu tiên là dấu tay ngón trỏ tay phải của cô mà!

Cô đương nhiên sẽ không quên điều này!

"Mật khẩu vân tay đầu tiên đang được xác định..."

"Tít tít tít! Tít tít..."

Hệ thống tiếp tục phát ra tiếng tít tít, chỉ là ba bốn giây sau đó...

Hệ thống bắt đầu nhắc nhở: "Mật khẩu vân tay đầu tiên đã được xác định thành công! Vui lòng nhập mật khẩu vân tay thứ hai!"

Ngón cái tay trái!

Mật khẩu thứ hai là dấu vân tay của ngón cái tay trái!

Như Ý nhẹ nhàng đặt ngón cái tay trái lên đèn LED để hệ thống tự động quét dấu vân tay của cô...

"Mật khẩu vân tay thứ hai đang được xác định..."

"Tít tít tít! Tít tít..."

"Mật khẩu vân tay thứ hai đã được xác định thành công! Biệt hiệu của đặc công là Hắc Tường Vi! Xác minh danh tính là chính xác! Mở khóa thành công!"

Vài giây sau, mật khẩu thứ hai cũng được xác minh!

"Keng!"

Trong hộp thần đột nhiên vang lên một tiếng kim loại va chạm "Keng" rất nhỏ.

Hộp đặc công đã được mở khóa!

Như Ý mỉm cười, hai mắt cô đã híp lại thành một đường thẳng...

Cô biết cảnh tượng gây chấn động sắp sửa đến rồi...

"Lão già Đường Bắc, ông đoán xem sẽ có gì trong đó sau khi mở ra?" Như Ý nhìn về phía Đường Bắc Cương, trên mặt ông ta đầy ngạc nhiên, nghi ngờ và khó hiểu.

Đường Bắc Cương khịt mũi một tiếng rồi nói: "Đợi đến khi cô mở nó ra rồi hẳn nói!"

Như Ý nhìn sang Trác lão gia, người cũng đang lo lắng tương tự, nói: "Ông nội! Ông có muốn đoán thử bên trong rốt cuộc có gì hay không?"

Giờ phút này Trác lão gia đã hồi hộp, phấn khích đến mức không nói nên lời!

"Như Ý, ông, ông rất vui mừng!"

Ông ta nói năng không quá mạch lạc vì kích động!

Ông không bao giờ ngờ rằng, đứa con gái Trác Như Ý bị thất lạc mười chín năm của Trác gia này không những đã luyện thành tuyệt kỹ võ công trong ba tháng ngắn ngủi, mà còn là người có thể mở ra bí mật của chiếc hộp thần...

Như Ý mỉm cười bí ẩn: "Chắc hẳn mọi người rất muốn biết bên trong chiếc hộp thần được thờ cúng hơn một trăm năm sẽ có gì! Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau chứng kiến kỳ tích nào!"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chiếc hộp thần...

Đám người Vu sư, Thừa tướng cũng không nhịn được mà lại gần hơn và rướn cổ nhìn...

Trên mặt Như Ý lộ ra chút khó chịu, cô nói: "Mấy người lại gần như thế để làm gì? Muốn ăn ké đấy à! Tránh ra xa chút đi!"