Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 30: Chú Là Của Cháu




Nhã Tịch vội vàng lùi về sau, nền gạch trơn khiến Nhã Tịch trượt ngã, cả cơ thể cô cứ thế ngả về phía sau. Cứ nghĩ Nhã Tịch cứ thế mà ngã xuống đất thì một cánh tay vòng qua eo cô, đỡ lấy cô.

Đúng là hậu đậu mà ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười nói. Giọng nói có chút trêu chọc.

Nhã Tịch nhìn thẳng vào gương mặt điển trai của Hoắc Thời Khâm. Trái tim Nhã Tịch lại bắt đầu loạn nhịp. Nhã Tịch yêu Hoắc Thời Khâm rồi sao? Đúng là vậy rồi.

Nhã Tịch mỉm cười, cô vòng tay qua cổ Hoắc Thời Khâm. " Chú! Chú thực sự rất đẹp trai đấy. Cháu quyết định rồi, từ giờ về sau, chú là của cháu ". Nhã Tịch nghiêm túc nói. Lúc này, cô cuối cùng cũng đã hiểu được lòng mình. Cô đã yêu người đàn ông điển trai trước mắt. Dù hắn hơn cô 18 tuổi. Nhưng vậy thì sao? Tình yêu đâu phân biệt tuổi tác đâu.

Hoắc Thời Khâm khẽ cười, cánh tay vòng qua eo cô lập tức kéo mạnh khiến cơ thể Nhã Tịch lập tức áp sát vào hắn. " Tiểu Tịch! Cháu cũng là của tôi ". Hoắc Thời Khâm nghiêm túc đáp.

Ánh mắt hai người hướng thẳng vào nhau không rời, đôi môi cũng dần dần tiến gần nhau hơn.

Đôi môi hai người khẽ chạm vào nhau. Dần dần hoà quyện vào nhau.

Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Không khí màu hồng ngọt ngào bên trong căn phòng cũng vì vậy mà bị phá vỡ.Nhã Tịch giật mình, cô đẩy mạnh Hoắc Thời Khâm ra. " Chú! Có người ". Nhã Tịch quay đầu sang một bên, hai bên má cô đã đỏ ửng. Trong lòng cô dâng lên một sự ngại ngùng khó tả.

Hoắc Thời Khâm ôm chặt Nhã Tịch trong lòng, ánh mắt sắc như dao hướng về phía cánh cửa kia. Ánh mắt sắc bén như muốn chém đứt người phía sau cánh cửa đó vậy. " Ai? ". Giọng nói gắt gỏng kèm theo sự tức giận. Dĩ nhiên rồi, chuyện tốt của hắn bị phá vỡ mà, không tức giận sao được.

" Là tôi! Hoắc Tổng ". Tần Viêm giật mình, sống lưng Tần Viêm đột nhiên lạnh lên. Cảm giác này thực sự quá quen thuộc. Tần Viêm làm việc cho Hoắc Thời Khâm cũng đã 20 năm rồi, từng biểu cảm trong câu nói của Hoắc Thời Khâm Tần Viêm đều hiểu rất rõ. Sự gắt gỏng trong câu nói của Hoắc Thời Khâm, rõ ràng là đang tức giận. Nhưng vì sao hắn tức giận? Tần Viêm thực sự không đoán được.

" Vào đi ". Hoắc Thời Khâm khó chịu cất tiếng.



Cánh cửa từ từ được mở ra, vừa bước vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến Tần Viêm bất ngờ. Bây giờ cuối cùng Tần Viêm hiểu được nguyên nhân vì sao Hoắc Thời Khâm tức giận. Là vì Tần Viêm đã phá hỏng chuyện tốt của Hoắc Thời Khâm và Nhã Tịch.

Tần Viêm nắm chặt tay lại, những giọt mồ hồi chảy dài trên gương mặt. Trong lòng Tần Viêm lúc này giống như bị lửa thiêu vậy. Phải, Tần Viêm đang sợ hãi. Tính cách của Hoắc Thời Khâm như thế nào? Tần Viêm quá hiểu rồi. Khiến hắn tức giận, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

" Có chuyện gì? ". Hoắc Thời Khâm nhìn Tần Viêm với ánh mắt sắc lạnh, lạnh lùng nói.

'Cổ đông đã đến đầy đủ rồi ạ ". Tần Viêm cất tiếng đáp. Trong giọng nói hiện ra chút sợ hãi. Dù Tần Viêm đã cố gắng chấn tĩnh bản thân, nhưng sự sợ hãi xuất phát từ tận đáy lòng thì không thể nào kìm nén hết được." Ừm ". Hoắc Thời Khâm vô cảm nói.

" Chú cứ họp đi. Cháu ở trong này đợi chú ". Nhã Tịch nhìn Hoắc Thời Khâm, vui vẻ nói.

Hoắc Thời nhìn Nhã Tịch, ánh mắt tức giận lập tức trở nên dịu dàng. " Được. Ngoan ngoãn ở trong này đợi chú ". Hoắc Thời Khâm dịu dàng nói. Dĩ nhiên rồi, Nhã Tịch là người trong lòng của hắn mà, đương nhiên phải dịu dàng rồi.

" Chú! Chú quên mục đích cháu đến đây rồi à? Trình Lam đó. Để cô ta lên đây phục vụ cháu đi ". Nhã Tịch nở nụ cười nham hiểm nói.

'Được. Chú biết rồi. Hoắc Thời Khâm khẽ gật đầu, ý của Nhã Tịch, hắn đã hiểu. " Tiểu Tịch! Cháu muốn làm gì thì làm, không cần để ý đến hậu quả. Phía sau có chú rồi ". Hoắc Thời Khâm nhìn Nhã Tịch với ánh mắt nghiêm túc nói. Hoắc Thời Khâm là ai chứ? Là người giàu nhất thế giới, là người quyền lực nhất Nam Dương. Có hắn ở phía sau che trở, Nhã Tịch đích thực muốn làm gì thì làm đó. Hậu quả sao? Có hắn bảo vệ rồi. Hậu quả thế nào có quan trọng sao?

Vâng ". Nhã Tịch gật đầu đáp. Sự trả lời này là trả lời cho có lệ mà thôi. Dù từ nhỏ Nhã Tịch cũng được Đông Phương Tẫn che chở, nuông chiều, năm chữ " muốn làm gì thì làm " này, từ nhỏ đã Nhã Tịch đã thực hiện rồi. Đối với Nhã Tịch, năm chữ không còn gì xa lạ cả.

Hoắc Thời Khâm nhẹ nhàng xoa đầu Nhã Tịch. " Ngoan lắm ". Hắn nở nụ cười hài lòng, nói. " Ở đây, chơi cho thật vui đấy ".

" Chú yên tâm. Cháu nhất định sẽ chơi thật vui". Nhã Tịch vui vẻ đáp. " Lúc đầu cháu chỉ muốn để cô ta biết điểm dừng của mình ở đâu, nhưng bây giờ thì khác rồi, cháu phải triệt để cắt đi suy nghĩ của cô ta. Dù sao người đàn ông của cháu, không ai được phép có bất kỳ suy nghĩ nào ".Hoắc Thời Khâm mỉm cười. Sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt hắn "Được, cứ chơi cho thật vui". Hoắc Thời dứt lời, quay người rời đi.