Cưng Chiều Cô Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 11: Thuận Thì Sống Chống Thì Chết




Hoắc Thời Khâm là ai chứ? Hắn là người giàu nhất thế giới. Là người quyền lực nhất Nam Dương. Hắn muốn thứ gì mà không được chứ? Một chiếc xe Rolls-Royce màu bạch kim mà thôi đối với hắn không đáng là gì cả. Cũng chỉ là một hạt cát trong sa mạc rộng lớn mà thôi.

...----------------...

Chiếc xe Rolls-Royce màu bạch kim dừng lại trước một toà cao ốc 50 tầng cao chọc trời. Đúng, toà cao ốc này chính là Hoắc thị, tập đoàn của Hoắc Thời Khâm. Một tập đoàn lớn mạnh nhất Nam Dương.

Cánh cửa xe được mở ra, Hoắc Thời Khâm bước xuống xe. Hắn cao ngạo bước vào toà cao ốc cao chọc trời. Hoắc Thời Khâm bước đến đâu, ai ai cũng khom người chào đón. Họ chào đón, nhưng gương mặt lại lộ rõ ra sự sợ hãi. Đương nhiên sợ hãi rồi, Hoắc Thời Khâm là một tồn tại đáng sợ ở Nam Dương mà. Không ai mà không ai sợ hắn chứ.

Hoắc Thời Khâm bước đến gần thang máy. Một bên thang máy đông đúc người đang chờ đợi, còn một bên thì không có một ai. Đúng, thang máy không có người này là thang máy dành riêng cho Hoắc Thời Khâm, ngoài thư ký riêng của hắn ra không ai được phép bước vào.

Cánh cửa thang máy mở ra, Hoắc Thời Khâm bước vào trong. Ngay sau đo một người đàn ông cao khoảng 1 mét 79 cũng bước vào. Người đàn ông gương mặt thanh tú, đôi mắt đeo một chiếc kính hình chữ nhật. " Hoắc Tổng! Các cổ đông đều đến đủ rồi ạ ". Không sai người đàn ông này chính là thư ký của Hoắc Thời Khâm, tên Tần Viêm. Đương nhiên rồi, thang máy dành riêng cho Hoắc Thời Khâm mà, người có thể bước vào cũng chỉ có thư ký của hắn, Tần Viêm mà thôi. Cũng chỉ có Tần Viêm mới dám bước vào đó.

Ở Nam Dương ai mà không biết sự tàn nhẫn và đáng sợ của Hoắc Thời Khâm chứ? Đến nhìn thẳng hắn còn không dám, ai mà dám bước vào thang máy dành riêng cho hắn chứ? Chê bản thân sống quá lâu rồi sao?

Sắc mặt Hoắc Thời Khâm không chút thay đổi, vẫn là gương mặt đầy sự tức giận đó. Những ký ức ban nãy vẫn luôn hiện ra trong đầu Hoắc Thời Khâm.

" Hoắc Tổng đang tức giận. Ai mà to gan lại dám chọc giận ngài ấy chứ? ".

Tần Viêm dùng tay đẩy nhẹ cọng kính lên, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Hoắc Thời Khâm. Đương nhiên hiếu kỳ rồi, ở Nam Dương ai cũng sợ Hoắc Thời Khâm, đứng trước mặt cũng không ai dám nhìn thẳng hắn, không dám thở mạnh. Chứ đừng nói là chọc giận hắn, họ biết rõ chọc giận hắn sẽ có kết quả thảm đến mức nào. Nhưng bây giờ lại có người dám chọc giận hắn, không hiếu kỳ sao được chứ.

...----------------...

Cánh cửa thang máy lần nữa mở ra, nhưng lúc này đang ở tầng 50 của toà cao ốc. Hoắc Thời Khâm bước ra khỏi thang máy, cơn tức giận vẫn hiện rõ trên gương mặt hắn.



" Rốt cuộc là ai chứ? Thật muốn gặp người đó". Tần Viêm hướng theo bóng lưng của Hoắc Thời Khâm, trong đôi mắt vẫn chứa đầy sư tò mò. Tần Viêm rất muốn hỏi Hoắc Thời Khâm, nhưng lại không dám hỏi. Đương nhiên không dám rồi. Tần Viêm làm việc cho Hoắc Thời Khâm đã được 20 năm rồi, tính của Hoắc Thời Khâm thế nào hắn biết quá rõ. Hoắc Thời Khâm đang tức giận, bây giờ mà hỏi hắn không khác gì tự tìm chết. " Thật làm người ta hiếu kỳ mà ". Tần Viêm bước ra khỏi thang máy, bước theo phía sau Hoắc Thời Khâm.

Phòng họp. Cánh cửa phòng vừa mở ra, các cổ đông trong phòng lập tức đứng dậy. Đúng, họ đang chào Hoắc Thời Khâm, trong đôi mắt ai ai cũng hiện lên sự sỡ hãi.

Hoắc Thời Khâm bước vào, hắn bước đến chiếc ghế còn trống duy nhất ở đầu tiên. Không sai, đây là vị trí dành cho người có địa vị cao nhất, đó là Hoắc Thời Khâm.

Hoắc Thời Khâm ngồi xuống, ánh mắt sắc lạnh của hắn hướng về phía các cổ đông. Ánh mắt sắc lạnh của hắn như con dao vô hình đâm xuyên qua người của bọn họ, khiến ai nấy cũng lạnh sống lưng. " Ngồi đi ".

Rứt câu, các cổ đông mới từ từ ngồi xuống. Ở trước mặt hắn, bọn họ thật quá nhỏ bé. Dĩ nhiên rồi, Hoắc Thời Khâm quá đỗi đáng sợ mà. Hoắc Thời Khâm có một nguyên tắc, thuận hắn thì sống chống hắn thì chết. Sự tàn nhẫn và đáng sợ của hắn không ai không biết, bọn họ có thể làm gì chứ? Đương nhiên là thuận theo hắn rồi.

" Bắt đầu đi ". Hoắc Thời Khâm lạnh lùng nói.

" Vâng ". Tần Viêm khẽ gật đầu, giọng nói kính cẩn. Tần Viêm mở chiếc laptop lên, những gì trên màn hình laptop hiện ra màn lớn trên tường. Tần Viêm nhìn màn hình bắt đầu cất tiếng.

Ánh mắt của Hoắc Thời Khâm hướng đến màn hình lớn nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện Nhã Tịch đã làm với mình ban nãy. Bàn tay hắn nắm chặt lại, sự tức giận càng hiện rõ trên gương mặt.

" Nhóc con đó. Lại cả gan dám lừa mình còn đá vào chỗ đó của mình. Không chỉnh nhóc con này, mình không phải là Hoắc Thời Khâm".

Hoắc Thời Khâm hướng ánh mắt xuống cậu nhỏ của mình. Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, hắn nở nụ cười gian xảo. Phải, Hoắc Thời Khâm đã nghĩ ra cách để chỉnh Nhã Tịch rồi.

" Nhóc con! Xem lần này tôi chỉnh cháu thế nào ".