Tô Thính Ngôn nghe xong tự cười giễu, anh đúng là độc nhất vô nhị, hào hoa phong nhã, gia thế bậc nhất, vóc dáng hoàn mỹ, trên đời có lẽ không có người thứ hai tốt như anh.
Nhưng mà tại sao anh lại muốn ở bên cạnh cô?
Không không, cô không xứng.
“Nhưng tôi không thể nghĩ ra tại sao anh lại đồng ý lấy tôi.”
Anh ấn ngón tay lên vai cô, hơi nặng một chút.
“Bởi vì muốn kết hôn thôi.”
“Nếu muốn kết hôn hẳn là anh có rất nhiều sự lựa chọn đi… Có thể chọn bắt kỳ người nào mà anh muốn, tại sao anh lại chọn tôi?”
Lâm Nhứ hít sâu một hơi, từng bước từng bước đi về phía Tô Thính Ngôn.
Tô Thính Ngôn cảm giác được anh đang bước đến gần qua mùi hương trên cơ thể anh. Trong lòng cô như sắm rèn, khuôn mặt âm trằm ấy càng tới gần, càng khó làm cho người ta có thể chống cự được, quá mức hung hãn làm cho người ta không chịu nổi mà muốn chạy trồn.
Nhất là Tô Thính Ngôn bây giờ.
“Tô Thính Ngôn, em nghe cho kỹ, không phải ai cũng có thể kết hôn với tôi, mà là tôi đã chọn em.”
Không còn đường lui, cô bị anh đẩy vào thành xe, hai tay chống hai bên, trực tiếp đập vào cửa kính xe.
“Khi Lâm Nhứ tôi kết hôn, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ dễ dàng mà ly hôn dâu, vì vậy… em đừng mơ mà thoát được tôi.”
Trong lòng Tôn Thính Ngôn căng thẳng.
Người đàn ông này hống hách chưa từng có, khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười thâm sâu, đôi môi mỏng quyền rũ mê người như có như không mà cọ tới cọ lui trên da thịt của cô, lành lạnh đầy mê hoặc.
“Nhưng mà… nhưng mà…”
Anh mỉm cười, nhìn ánh mắt tránh né của cô, không dám nhìn thẳng vào anh, giống như một con mèo con không tìm được chỗ trốn, chạy tới chạy lui dưới mi mắt của anh.
Làm cô sợ sao?
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “Tự tin đi nào, em có đủ sức quyến rũ khiến tôi chìm đắm vì em, néu không, lần đầu kia tôi cũng sẽ không dễ dàng để em lên giường của tôi.”
Đây có phải là đang khen cô không?
Cô nuốt nước bọt, cô không biết làm cách nào để từ chối người đàn ông đầy quyền lực này.
Chỉ là đang ở tầng hầm giữ xe, bất cứ lúc nào cũng có người tới lui…
Cô lúng túng né tránh ánh mắt của anh: “Anh buông tôi ra trước đi, có người nhìn thấy…”
Hình như Tô Thính Ngôn nghe được tiếng hô lên.
Lâm Nhứ quay đầu nhìn lại, đôi mắt đen nhìn thấy Chu Đỉnh.
Chu Đỉnh nóng lòng không thể móc luôn cả hai con ngươi…