Đợi khi mọi người đi hết, Tô Khuynh Tình mới tra lại, thì ra là do người đại diện của Văn Anh nói một bác sĩ khoa ngoại họ Tô của bệnh viện Lâm Vũ cứu Văn Anh, fans hâm mộ khi điều tra bác sĩ trẻ tuổi họ Tô, chỉ thấy có một mình Tô Khuynh Tình.
Lúc Tô Khuynh Tình đi ra ngoài, vẫn còn thấy Fans hâm mộ ở đây, vừa tháy cô ta ra, liền vây xung quanh.
“Thiên sứ áo trắng bác sĩ Tô.”
“Bác sĩ Tô, cảm ơn cô nhiều.”
Mọi người không thể đi vào, chỉ có thể đứng ở ngoài, la hét đến khàn cả giọng.
Vô cùng nhiệt tình.
Tô Khuynh Tình chỉ có thể phất tay chào bọn họ.
Lúc tan tầm Lâm Cảnh Trăn đến đón Tô Khuynh Tình, liếc thấy cảnh này, dùng vẻ mặt kiêu ngạo ôm Tô Khuynh Tình lên.
“Khuynh Tình mới đến Lâm Vũ thôi đã làm một việc kinh thiên động địa như vây…”
Tô Khuynh Tình thẹn thùng, cúi đầu dựa vào lồng ngực của Lâm Cảnh Trăn.
“Em cũng đâu muốn ồn ào đến vậy, mấy người này…”
“Được rồi, anh biết em không muốn xuất hiện mà, máy người Fans hâm mộ này đúng thật là…” Lâm Cảnh Trăn ngồi trên xe, nhìn Tô Khuynh Tình, vẻ mặt hạnh phúc.
“Anh cảm thấy mình rất may mắn đó Khuynh Tình, khi có thể kiếm được một người bạn gái ưu tú như em.”
Trong lòng của Tô Khuynh Tình cảm thấy ấm áp, nhìn Lâm Cảnh Trăn, “Em cũng rất hạnh phúc… Khi anh yêu em đến vậy.”
Vẻ mặt Lâm Cảnh Trăn quý trọng, ôm cô ta vô lòng.
Hai người dựa vào trong xe, ở trong đó hưởng thụ lẫn nhau một lúc lâu.
Lâm Cảnh Trăn cũng rất vui vẻ khi thấy Tô Khuynh Tình không chịu thua kém như vậy.
Dù sao khi anh ta dẫn Tô Khuynh Tình về nhà, rất nhiều bậc trưởng bối trong nhà đều không thích, cho rằng anh ta làm quá nhiều chuyện cho Tô Khuynh Tình.
Tô Khuynh Tình xuất sắc, cũng làm cho thể diện của anh ta tăng lên, dĩ nhiên trong lòng của anh ta vui hơn so với tât cả mọi người.
Khi Tô Thính Ngôn ra về, thấy bên ngoài cổng bệnh viện có một đám người vây quanh.
Kỳ lạ hơn là có một người phụ nữ cao gầy cười đi tới, trên tay còn ôm một bó hoa.
“Xin hỏi là cô có phải là bác sĩ Tô không?.”
Tô Thính Ngôn thắc mắc hỏi, “Là tôi, có chuyện gì không?” “Là như này, tôi là người đại diện của Văn Anh, hôm nay rất cảm ơn cô vì đã cứu mạng Văn Anh, cũng giống như cứu mạng tất cả chúng tôi… Chúng tôi thật sự không biết chúng tôi sẽ ra sao, nếu như Văn Anh có mệnh hệ gì.” Tô Thính Ngôn nghe vậy chỉ lãnh đạm nói: “Đó là việc mà tôi nên làm, dù sao cũng cảm ơn hoa của cô.” Tô Thính Ngôn cằm lấy bó hoa và nhìn những người hâm mộ bên ngoài vẫn đang ầm ï. Người đại diện cau mày: “Những người hâm mộ này… bọn họ tự đi xác minh mà lại nhận nhằm người, nhưng không sao, trở về tôi sẽ đăng thư cảm ơn cô lên mạng…” “
Nghe thấy vậy, Tô Thính Ngôn vội vàng từ chối: “Thôi đừng, nhận nhằm thì nhận nhằm đi, bị bọn họ vây quanh rất khó chịu.”
Thấy Tô Thính Ngôn thực sự không thích, người đại diện mỉm cười: “Vậy cũng được, dù sao cô cũng là ân nhân cứu mạng của chúng tôi. Nếu sau này bác sĩ Tô cần tôi giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình. Đây là danh thiếp của tôi.”
Tô Thính Ngôn lịch sự nhận lấy danh thiếp: “Có cơ hội tôi sẽ đến thăm Văn Anh tiên sinh. Hy vọng cậu ta sẽ sớm bình phục.”