Đám người vây quanh bọn họ còn có người đang quay video lại, vô cùng tò mò muốn biết rốt cuộc là nhân vật nhà nào lại có thể ra tay hào phóng như vậy.
“Các người, các người có còn vương pháp hay không, vậy mà lại dám đập đồ đạc!”
Lại Mỹ Lâm đứng phía sau ồn ào một trận, nhìn thấy Chu Đỉnh lúc này đang nhìn về phía bà ta, trong giây lát lập tức yên lặng lại.
Chuyện này vốn dĩ cùng vì bà mà xảy ra, mục đích ban đầu chỉ muốn xỉ nhục Tô Thính Ngôn một trận, nhưng lại không ngờ được lại gây ra chuyện lớn đến như vậy, nhìn thấy Chu Đỉnh đang bước về phía mình, Lại Mỹ Lâm giống như chuột gặp mèo, không nhịn được run rẫy từng con.
“Các người làm gì, các người muốn làm gì?”
Tô Khuynh Tình trước giờ chưa từng tận mắt chứng kiến qua cảnh tượng có người khí thế như vậy, dọa cô sợ đến mức run tẩy nói: “Cửa hàng cũng đã đập nát rồi, các người còn muốn như thế nào nữa?”
Chu Đỉnh nhìn hai mẹ con nhà Lại Mỹ Lâm nói: “Vấn đề của bọn họ đã được giải quyết, còn vấn đề của các người, vừa rồi là ai ở phía sau xúi giục bọn họ lục soát người?”
Lại Mỹ Lâm run cầm cập nói: “Không phải chúng tôi, quả thật không phải do chúng tôi, là do đám người bảo vệ kia…”
Ánh mắt Chu Đỉnh nghiền ngẫm nhìn hai người bọn họ, sau đó ra lệnh cho đám người phía sau: “Lột sạch quần áo của hai người bọn họ cho tôi!”
Sắc mặt Lại Mỹ Lâm cùng Tô Khuynh Tình nhất thời trắng bệch.
“Không, không muốn, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sau này không dám nữa đâu!”
Tô Khuynh Tình suýt chút nữa bật khóc nói: “Cầu xin các người buông tha cho hai chúng tôi, chúng tôi thật sự không có ác ý đâu, Tô Thính Ngôn chính là chị gái của tôi, tôi như thế nào có thể đối xử với cô ấy như vậy được chứ.”
Nếu như bị người ta cởi sạch quần áo ở đây, vậy thì hai mẹ con cô sau này làm gì có mặt mũi mà tiếp tục lăn lộn trong giới được chứ?
Lúc này, từ phía sau vang lên một giọng nói.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Cảnh Trăn cuối cùng đã xuất hiện.
Tô Khuynh Tình khi vừa nhìn thấy Lâm Cảnh Trăn, lập tức chạy qua sà vào vòng tay hắn.
Sự việc vừa rồi vừa xảy ra, cô liền nhanh chóng âm thầm liên lạc đến Lâm Cảnh Trăn, anh ta đến quả thật rất nhanh, vừa khéo thời điểm này, cuối cùng cũng đã đến.
Lại Mỹ Lâm nhìn thấy người vừa đến, lúc này vẫn còn chút sức lực liền nói: “Cảnh Trăn đến rồi, tôi nói cho các người biết Cảnh Trăn của chúng tôi cũng không phải hạng dễ chọc vào đâu.”
Chu Đỉnh mặt không hề gợn sóng liếc nhìn Lâm Cảnh Trăn sau đó nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, tiếp tục cởi sạch cho tôi.”
“Cái gì, anh…”
Lâm Cảnh Trăn vội vàng bước đến, nhìn Chu Đỉnh: “Các người là người của nhà nào, tôi là Lâm Cảnh Trăng của Tập đoàn Lâm Vũ, không biết chuyện này có hiểu lầm gì hay không, tôi xin thay mặt hai người đó xin lỗi các người vậy.”
Chu Đỉnh hừ giọng nói: “Anh nói lời xin lỗi đó có thể bù đắp được tổn thương mà thiếu phu nhân nhà tôi chúng tôi phải chịu hôm nay sao?”
Tô Khuynh Tình khóc nức nở lôi kéo Lâm Cảnh Trăn nói: “Bọn họ muốn lột sạch quần áo của em, mặc dù là do em không tốt, không trông chừng tốt mẹ, để bà ấy đắc tội với Thính Ngôn, nhưng cũng không cần phải sỉ nhục bọn em đến như vậy đâu…”
Cỏi sạch quần áo?
Lâm Cảnh Trăn nhíu chặt chân mày sau đó lên tiếng.
“Di à…dì nhanh chóng nói xin lỗi đi!”
Lâm Cảnh Trăn liếc nhìn nhũng bảo vệ cao to lực lưỡng đứng phía sau, trước mắt chỉ có thể nói như vậy với Lại Mỹ Lâm.
Chu Đỉnh vẫy tay ra hiệu với đám thủ hạ.
Nhìn thấy người cuối cùng cũng đã chịu rời đi, Lại Mỹ Lâm bật khóc, ngồi bệt trên sàn nhà.
Tô Thính Ngôn! Tất cả đều tại cô ta, hại bà mất mặt trước nhiều người như vậy.