Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 27: Không phải cô ta đã tìm ra con rể tới cửa rồi sao




Cả gia đình chợt nhìn lại.

“Sao có thể.”

“Cô thì biết cái gì, nói nhăng nói cuội gì đấy.”

Lâm Tích Bạch hừ một cái, “Máy người không biết tự nhìn hay sao, tôi còn thấy khó hiểu, bộ đồ này là bọn tôi mướn… mua được, tôi biết rõ nhãn hiệu này, nhà bọn họ đều là lót vàng bạc thật bên trong, nhìn thử xem, trong này viền kim tuyến bên ra ngoài, vàng bạc thật, nhìn lại thứ đồ nát của mấy người đi, đều là dây đồng, từ khi nào mà phiên bản giới hạn của nhãn hiệu nhà đó lại thấp như thế chứ.”

Cô ấy khit mũi, đá thêm một đá thứ hai vào bộ đồ của Tô Khuynh Tình, kéo Tô Thính Ngôn nói, “Được rồi, chúng ta đi thay quần áo thôi, những người này thật là, bản thân mặc đồ giả học đòi vụng về, còn vu khống nói cái cậu mặc là giả, chẳng qua cũng đúng, cái loại người có xuất thân như bọn họ, có lẽ cũng không phân biệt được thật giả, hừ.”

Tô Thính Ngôn bị lôi đi ra ngoài.

“Mấy người, mấy …”

Lại Mỹ Lâm cũng bị làm cho tức đến muốn đánh người rồi.

Lý Thanh còn có chút không tin, nhìn cả nhà một đám hỗn loạn, hai bên trái phải có bao nhiêu người đều đang chỉ trỏ, nhân cơ hội yên lặng thu bộ đồ trên mặt đất vào.

Tô Thính Ngôn có chút tiếc rẻ.

Ra khỏi cửa nhìn bộ đồ kia, hỏi Lâm Tích Bạch, “Bộ đồ này rất đắt sao?”

Lâm Tích Bạch nói, “Nếu là nhãn hiệu của họ sẽ không dưới mười vạn đâu, nhưng nếu cái này của cậu là bản giới hạn, có thể còn đắt hơn đó… Tớ biết nhãn hiệu này, nhưng cũng không biết cái này có phải là phiên bản giới hạn không, trời ạ, sao tên đứng đầu bảng nhà cậu lại mướn bộ đồ mắc như vậy chứ.”

Tô Thính Ngôn sờ sờ, “Cái này hỏng rồi, không biết tớ có đến nổi không nữa… của hồi môn mẹ tớ để lại đều bị tớ đem đi càm gần hết rồi…”

“Quên đi quên đi, chúng ta về trước đã, dù sao hôm nay ầm ï như thế, ngày mai chắc chắn sẽ xôn xao lắm đấy, chỉ sợ mọi người đều đã biết chuyện hai đứa con gái của Tô Thịnh Quốc tranh giành vị hôn phu, Tô Khuynh Tình muốn một bước tiến vào vòng tròn giới thượng lưu sợ là khó đây.”

Sao Tô Thính Ngôn có thể mặc kệ bộ đồ này được.

Cô buồn bực sờ sờ bộ đồ.

Lần sau không thể để Lâm Nhứ lại xa xỉ như vậy được, quả nhiên là sinh hoạt xa xỉ của anh ta bây giờ đã liên lụy đến cô rồi, mướn gì không mướn lại mướn một bộ phiên bản giới hạn chứ?

Lý Thanh tìm người hỏi một chút, còn có người thực sự nhìn ra, nói bộ đồ này của Tô Khuynh Tình, là đồ giả cao cấp.

Trong phòng nghỉ, Tô Khuynh Tình nghe vậy có chút không tin được nói, “Sao có thể như vậy, cháu mua ở cửa hàng…”

Lý Thanh nghĩ, quả nhiên là gà rừng muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng, vẫn còn chưa được, Ngay cả thật hay giả cũng không phân biệt được.

Lý Thanh cười nói, “Chắc cháu cũng chưa từng mua nên không biết thôi, mua cái này bao nhiêu tiền đây.”

Chuyện xảy ra hôm nay, chắc chắn sẽ bị truyền đi xôn xao khắp nơi rất nhanh.

Tô Khuynh Tình thấy Lâm Cảnh Trăn tức giận, cũng không dám khuyên gì.

Lại Mỹ Lâm thực sự không nhịn được nữa, lôi kéo Tô Thịnh Quốc nói, “Nhanh gả Tô Thính Ngôn ra ngoài một chút đi…

Không phải cô ta nói là đã tìm được con rễ tới cửa rồi sao?

Cũng đừng quan tâm đó là ai nữa, nhanh nhanh kết hôn đi CHỮ3- Còn chưa kết hôn, Lại Mỹ Lâm sợ cô sẽ thực sự quay lại tìm Lâm Cảnh Trăn.

Một cái tai họa như thế, ai biết cô ta còn cái gì không dám làm nữa chứ.