Lâm Nhứ từ bên cạnh Chu Đỉnh đi qua.
“Không cần.”
Chu Đỉnh nhìn thầy Lâm Nhứ đi đến, ngồi xổm xuống.
Kéo cái chân trắng nõn của Tô Thính Ngôn qua, bỏ vào trong nước.
“Ai da, nóng quá, anh lấy nước nóng quá rồi.” Tô Thính Ngôn bị nóng đến kêu lên một tiếng.
Lâm Nhứ dừng lại, lấy tay thử nước.
“Vừa tốt, không có nóng.”
“Nóng nóng nóng, không tin anh thử xem, thật sự rất là nóng, tôi cũng không có da dày thịt béo như anh, anh nhìn xem cái chân này của lão nương[bà đây] có bao nhiêu non mịn.”
Chu Đỉnh ở phía sau đã giận sôi lên.
“Cô… cô, sao cô có thê sai bảo tiên sinh nhà chúng tôi như vậy chứ, cô có biết là tiên sinh nhà chúng tôi…”
Ánh mắt của Lâm Nhú liếc qua.
Chu Đỉnh lập tức ngậm miệng lại, nhưng trong ánh mắt vẫn[của anh ta] tràn đầy sự tức giận bắt bình.
Mà Tô Thính Ngôn cũng ngẳng đầu nhìn Chu Đỉnh Ánh mắt đầy nghi hoặc giống như đang muốn hỏi, sao anh ta còn ở đây.
Lâm Nhứ cười, nhìn nhìn Chu Đỉnh, nói thẳng: “Cậu còn có việc gì sao?”
Ý tứ là sao cậu còn chưa đi?
Chu Đỉnh cắn môi dưới, ủy khuất [bỏ]tủi thân nhìn nhìn Lâm Nhứ.
“Tiên sinh, tôi ở ngay gần đây, ngài có việc liền gọi tôi…”
Lâm Nhứ giơ tay lên, phát tay.
Ý tứ muốn hắn[anh] ta cút nhanh lên.
Hu hu, Tiên sinh nhà bọn họ thật là …
Chu Đỉnh cần thận đi từng bước ra ngoài.
Vừa đi vừa nhìn Lâm Nhứ quỳ trên mặt đất, hai tay lại kéo lấy chân của Tô Thính Ngôn…
Thật sự muốn giúp cô gái này rửa chân??
Chu Đỉnh trừng mắt Tô Thính Ngôn, cuối cùng đến lúc rời đi, còn[anh ta] vô cùng đau đớn mà nghĩ rằng, người phụ nữ thối này lại dám coi tiên sinh cao quý của nhà họ như người hầu mà sai bảo!
Tô Thính Ngôn có chút kinh ngạc, sao lại có cảm giác vị trợ lí này đối với cô tràn ngập địch ý nha[bỏ nha, a. Hoặc thay bằng từ khác, trường hợp này có thể dùng, địch ý thế].
_ Lúc Tô Thính Ngôn kinh ngạc, bỗng nhiên cảm nhận được một đôi bàn tay to nắm lấy đôi chân cô bỏ vào trong nước.
Suy nghĩ của cô lập tức quay lạ, ánh mắt hết sức ngạc nhiên nhìn Lâm Nhứ đang quỳ trước mặt.
Một đôi bàn tay to của hắn, thật sự múc lây nước bên trong, bắt đầu tự tay, giúp cô, rửa chân.
Tô Thính Ngôn từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng được người khác đối xử như vậy.
Tuy rằng mỗi ngày cô đều nói chính mình là Đại tiểu thư Tô gia, nhưng mẹ cô là một người phụ nữ độc lập, dạy dỗ cô cũng phải biết độc lập tự chủ, không thể quá ỷ lại.
Trong lúc nhất thời cô nhìn Lâm Nhứ có chút ngây người.
“Anh anh anh, giúp tôi lấy nước là được rồi, tôi tự mình rửa, tự mình rửa.”
Chân Tô Thính Ngôn co rụt lại.
“Thối cái gì.” Anh nhìn cô: “Trên người em có chỗ nào tôi chưa nhìn thấy, những chỗ khác tôi cũng không ghét bỏ lại ghét bỏ đôi chân này sao?”
“n Những chỗ khác…
Là chỗ nào chứ.
Cô nghi ngờ anh đang lái qua chuyện khác, nhưng mà cô không có chứng cứ.
Đặc biệt là, anh nói chuyện trầm thấp, mỗi câu đều có vẻ đứng đắn vô cùng.
Nhưng khi nghe vào lỗ tai lại đều cảm thấy không thích họp, thật sự quá chọc người.