Nói xong. Nghiêng đầu một cái, bảo cảnh sát nhanh chóng dẫn người đi.
Cảnh sát vội dẫn người rời khỏi chỗ này.
Tô Thính Ngôn nhìn Lâm Nhứ.
* Thật đúng là….. không chút nào dây dưa dài dòng.”
* Đúng vậy, anh luôn luôn nghiêm khắc như thế, cũng không thiên vị mối quan hệ thân thiết.”
Tô Thính Ngôn không nghĩ để ý tới anh không biết xáu hỏ.
*Lâm tổng, đây không phải lúc trong giờ làm việc sao.”
“Anh lại không cần đi làm, nhường cơ hội để cho người khác, anh đường đường một tổng giám đốc, dù sao cũng không thể không có chút thời gian cho riêng mình….Hơn nữa, bây giờ quan trọng nhất vẫn là theo đuổi hạnh phúc của cuộc đời.”
Chu Đỉnh ở phía sau cũng vội chào hỏi: “ Thiếu phu nhân.”
Tô Thính Ngôn nghe xong vội nói: “ Đừng, cậu cũng không phải không biết, đã không phải rồi, sửa lại đi, gọi cô Tô là được rồi.”
lạf Chu Đỉnh một bên nhìn Lâm Nhứ, ý nhị trưng cầu ý kiến, có sửa hay là không.
Lâm Nhứ trực tiếp nói: “ Sửa đi sửa lại rất phiền phức, sau này còn quay lại, không cần sửa nữa.”
* Đúng, thiếu phu nhân.”
Tô Thính Ngôn không nhịn được trừng mắt nhìn anh một cái.
* Em muốn đi làm cái gì?”
* Anh sẽ không phải là muốn đi theo em chứ.”
Tô Thính Ngôn nói: “Em muốn đi tìm Lâm Tích Bạch, anh không thể đi cùng.”
“Cô Lâm hẳn là cũng biết anh, như thế nào anh lại không thể đi cùng?”
“Ây, đã nói với cô ấy rằng, chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Vậy em có nói với cô ấy không, mặc dù đã ly hôn, nhưng anh vẫn còn đang theo đuổi em.”
Tô Thính Ngôn nhìn anh không nói gì: “Lâm tổng thật là có thể nhàn rỗi.”
Nhưng mà, nói không hiểu chính là không hiểu, Tô Thính Ngôn rất nhanh đã tới chỗ dùng bữa.
Lâm Tích Bạch vừa thấy Lâm Nhứ, cũng có hơi hoảng sợ.
“Sao anh ta lại tới đây….”
Lâm Nhứ cười cười: “ Xin chào, cô Lâm, đã lâu không gặp.”
Lâm Tích Bạch cười gượng: “ Đúng vậy, hai người không phải là…”
Con mắt Lâm Tích Bạch giật giật, không dám nói.
Lâm Nhứ lại thản nhiên nói: “ Đúng vậy, tôi bị cô ấy đá.”
Khu.
Lời này từ miệng Lâm Nhứ trực tiếp nói ra, ngược lại có vẻ thật sự rất kì quái.
Trên đời này e là chỉ có Tô Thính Ngôn, vậy mà đối với Lâm Nhứ không chút dao động, còn quăng người ta đi.
Lâm Tích Bạch cũng không có cách nào.