Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 142




Tô Thính Ngôn và anh lần trước trực tiếp đi vào trong ký tên, không có đi qua cửa này, lúc này mọi người đều đang tò mò, có vẻ rất tò mò về chuyện kết hôn của một người đàn ông như vậy, nhất thời tâm trạng bực bội, cô kéo Lâm Nhứ đi nhanh vào phía bên trong làm thủ tục.

Bác gái làm thủ tục xem qua hồ sơ của hai người.

Mới kết hôn không lâu đã ly hôn?

“Hai người không xem xét lại một chút sao?”

Tô Thính Ngôn mỉm cười: “ Tôi ký tên ở đâu?”

Lâm Nhứ ân cần nhìn cô: “Không xem xét lại sao?”

“Em cũng đã xem xét rất lâu rồi mới đưa ra quyết định, thật sự, em không nhẫn tâm làm chậm trễ anh thêm nữa.”

Tô Thính Ngôn vội vàng nói một cách chân thành, sợ: rằng anh sẽ đột nhiên thay đổi ý định.

Lâm Nhứ nhìn cô chằm chằm: “ Anh muốn bị em làm cho chậm trễ.

“Này… Lâm tổng, anh muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, làm sao mà cứ phải tiêu phí thời gian ở cùng em.”

“Anh thật sự là thích tiêu phí thời gian cùng em.”

“Bỏ qua, có nói cũng không hiểu.”

Cô vội vàng đi tìm bút, lúc viết cô dùng quá nhiều lực ở tay, suýt chút nữa thì rơi bút khỏi tay.

Cô bỏ bút xuống, nhìn đầu ngón tay của mình.

Lâm Nhứ đột nhiên vươn một tay ra nắm lấy tay cô.

“Cần thận một chút, để anh nhìn xem.” Anh cẩn thận cúi đầu nhìn xuống, đau lòng nhìn đầu ngón tay của cô có một chút dầu vết bị xước da.

Anh cúi đầu thỏi, ánh mắt đẹp đế, bởi vì nó thể hiện tràn đầy sự thương tiếc,không thể lừa gạt được bát kì người nào.

Mọi người ở bên cạnh đều nhìn qua, chằm chằm nhìn vào họ, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Mối quan hệ tốt như vậy, làm sao mà phải ly hôn?

Ánh mắt Tô Thính Ngôn chuyển động, nhanh chóng rút tay về, ở phía trên nhanh chóng tiếp tục ký tên: “Đến lượt anh.”

Lâm Nhứ cũng không tức giận, ưu nhã ký tên chính mình, nét chữ có lực, nhìn còn rất đẹp mắt.

Anh đặt bút xuống, đưa tờ giấy ly hôn cho Tô Thính Ngôn, sau đó hỏi nhân viên công tác đang trợn mắt há mồm: “Tái hôn phải mang cái này tới sao?”

“Đúng vậy… phải mang theo giấy chứng nhận ly hôn tới.”

Anh mỉm cười nhìn Tô Thính Ngôn ở bên cạnh: “Giữ cần thận, đừng làm mắt, lúc tái hôn còn cần dùng đến nó.”

Tô Thính Ngôn gắng sức nhìn Lâm Nhứ: * Ai muốn tái hôn chứ!”

Người ở bên cạnh vẫn còn đang kinh ngạc.

Đây là đến để ly hôn?

Nhìn không giống là như vậy.

Tô Thính Ngôn vội vàng bước ra khỏi cửa lớn, đang đi trên đường thì xe của Lâm Nhứ lái tới.

“Em cũng không muốn bồi thường sau khi ly hôn sao?”

“Không cần, là do em không đúng, muốn bồi thường thì cũng là em bồi thường cho anh.” Tô Thính Ngôn mỉm cười nhìn anh.

Xe của anh chậm rãi lái ở bên, chỉ là không có rời đi.

“Em chắc chăn muôn bôi thường cho anh sao?” Anh nhướng mày.