Chu Đỉnh thực sự rất tức giận, người phụ nữ kia không biết từ đâu chạy tới, quá lãng phí cho ngài ấy rồi.
Mà người đàn ông từng thông minh sáng suốt của bọn họ thế mà thực sự bị cô ta…… tóm được rồi sao?
Chu Đỉnh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào khiến Lâm Nhứ để tâm đến như thế, vậy mà bộ dạng người phụ nữ kia còn không có tí ti nào biết vinh hạnh.
Cho nên, trong lòng Chu Đỉnh càng cảm thấy bắt mãn với cô.
Tô Thính Ngôn thay quần áo đi tới bệnh viện.
Bệnh của Cố Chân Chân thực sự nghiêm trọng.
Cô đi ra nhìn, mỗi ngày Cố Chân Chân đều đang cố gắng chống đỡ, nhưng bà vẫn còn cứu được.
Tô Thính Ngôn nắm tay bà ấy, vẫn luôn ở bên cạnh trông coi.
Phòng bệnh ICU không có giường phụ, cô ngồi trên chiếc ghế lạnh như băng ở bên ngoài, đang nhìn thì thấy Tô Khuynh Tình không biết đã tới từ khi nào ở bên ngoài, chậm chằm nói, “Chị, bên cạnh có phòng, chị qua đó ngủ trước đi.”
Tô Thính Ngôn cười nói, “Nơi này không có ai, bây giờ mẹ tôi cũng không nghe thấy, cô không cần phải đóng kịch.”
Vẻ mặt dịu dàng đau xót trên mặt Tô Khuynh Tình chậm rãi rơi rụng rồi trở thành hờ hững.
“Chị, sao chị lại không tin, em là vì tốt cho chị mà.”
“Rồi, tôi tin, nếu cô buông tha Lâm Cảnh Trăn, còn chủ động khiến ba viết thư chuyển nhượng cổ phần cho tôi, không cần mỗi ngày nói tốt với tôi, tôi sẽ lập tức tin ngay.”
Tô Khuynh Tình cười nói, “Chị, chị đừng ngây thơ nữa, Cảnh Trăn sẽ không quay lại bên cạnh chị đâu, người anh ấy yêu là em.
Tô Thính Ngôn thấy rất rõ.
Cô biết dù thế nào Tô Khuynh Tình cũng sẽ không bỏ qua Lâm Cảnh Trăn.
Tuy rằng trong lòng có khó chịu, có chua xót, nhưng mà, nếu Lâm Cảnh Trăn đã muốn phản bội cô, cô cũng không có hứng thú đi cướp người về, bây giờ chẳng qua chỉ là một câu nói thôi mà.
Dù sao cũng đã biết Tô Khuynh Tình đang diễn trò.
“Chị, tuy là lúc trước chị làm mất đứa nhỏ(con?) của mẹ em, còn hại bà cả đời không thể mang thai nữa, nhưng mà, em thật sự không hận chị, chỉ là, hiện tại mắt dì cũng không nhìn thấy gì, chị cũng không tìm thấy người, cứ tiếp tục chữa trị cho bà ấy, không bằng chị từ bỏ đi, ba nễ tình thấy chị nghe lời như vậy, có lẽ còn có thể bồi thường một khoản cho chị, đều là người nhà họ Tô, ba sẽ không nhìn chị lưu lạc đầu đường đâu.”
Tô Thính Ngôn đứng lên, chậm rãi nhìn cô ta, “Cô đặc biệt tới đây làm thuyết khách à.”
“Không phải đâu chị, lần này mẹ em cũng bị chị làm cho tức giận đến nằm viện, ở ngay bên cạnh chỗ này.”
“Ò, bị tôi làm cho tức giận. …… Vẫn là lo tôi làm gì đó ở trong này, đặc biệt đến xem mưu kế của tôi sao?” Tô Thính Ngôn cười nhẹ nhàng, tuy rằng khuôn mặt mang theo ý cười nhưng đáy mắt vẫn trong veo.
Tô Khuynh Tình ghét nhất cái bộ dạng ‘vẫn luôn là con gái nhà họ Tô’ như thế của cô, cái bộ dạng từ trên cao nhìn xuống, đáng tiếc, Tô Thính Ngôn có lợi hại đến thế nào, có người mẹ bảo vệ cô ta thế nào. …..
Bây giờ mọi thứ của Tô Thính Ngôn còn không phải là của cô ta rồi sao.
Tô Thính Ngôn sửng sốt.
“Có thể phẫu thuật sao?”
“Bọn họ cảm thấy có thể thử một lần.”
“Thật tốt quá.”
Tô Thính Ngôn cảm thấy đây quả thực là niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.
“Bởi vì ca hẫu thuật này có chút đặc thù nên bệnh viện đã chuẩn bị một phòng bệnh VỊP cho cô, cô chuẩn bị một chút.”