Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh

Chương 123




Mới khiến hôm nay cô ta thảm hại như vậy, trước mặt nhiều người như vậy, phải xin lỗi một người phụ nữ.

Rốt cuộc người phụ nữ kia là ai?

Lại Mỹ Lâm có chút nghĩ mà sợ đi tới.

“Thật là, mẹ cũng không biết người phụ nữ kia lợi hại như Vậy, con nói xem, rốt cuộc đó là phu nhân nhà ai vậy, sao mà Cảnh Trăn cũng sợ bà ta.”

Tô Khuynh Tình quay đầu lại, “Được rồi, mẹ đừng nói nữa.”

Tô Khuynh Tình vẻ mặt bi thương, nhẫn nhịn, mới không để tâm trạng của mình bộc phát ra.

Lại Mỹ Lâm còn đang tự mình oán trách, “Con chưa thấy qua sao?”

Tô Khuynh Tình lắc đầu.

“Thế nhưng làm sao Tô Thính Ngôn lại quen biết bà ta, xem ra còn rất quen thuộc, nếu không cũng sẽ không vì chút chuyện như vậy mà gọi Tô Thính Ngôn tới… Ai, nhưng mà thế nào chứ, một con đàn bà, cũng không thẻ giúp được Tô Thính Ngôn cái gì.”

Lại Mỹ Lâm đỡ vai Tô Khuynh Tình, “Có thế nào cũng không bằng con ở bên cạnh Cảnh Trăn, đó chính là người một nhà, không phải là quan hệ bình thường.”

Những lời này cuối cùng cũng có chút tác dụng an ủi cho cô ta.

Thế nhưng, không biết có phải là ảo giác của cô ta hay không, cô ta luôn cảm thấy, lúc Lâm Cảnh Trăn nhìn Tô Thính Ngôn, sắc mặt có gì đó không đúng lắm.

Tô Thính Ngôn cùng An Mễ Hinh cùng đi ra ngoài.

An Mễ Hinh nói, “Lần này nhờ có con.”

“Nào có, không có con, Lâm Cảnh Trăn tới, cũng sẽ xin lỗi mẹ thôi.”

An Mễ Hinh nhíu, “Thằng bé Cảnh Trăn này cũng thật là, tốt xáu gì mẹ cũng là cô nãi nãi(bà cô?) của cậu ta, đáng tiếc không phải cùng một nhà, cũng không tiện hỏi cậu ta, làm sao tìm được người phụ nữ như thế làm vợ chứ…”

Cô nãi nãi…

Tô Thính Ngôn nghe vậy hít sâu một hơi, cười cười.

An Mễ Hinh nghĩ tới chuyện khác, lại hỏi, “Thời điểm này hằng năm, A Nhứ đều sẽ cùng bạn bè rời bến, mẹ thấy cũng sắp tới rồi, năm nay có nên dẫn con đi không?”

Rời bến sao?

Tô Thính Ngôn cũng không biết cái này.

Nhưng mà, lúc vừa trở về, thực sự thấy Lâm Nhứ chặn trước cửa nhìn Tô Thính Ngôn.

“Tinh Thần gọi tới nói chúng ta ra biển, em đi cùng chứ?”

“Tôi? Bạn bè anh đi cùng với nhau, tôi đi làm cái gì.”

Lâm Nhứ nói, “Tốt xấu gì tôi cũng giúp em nhiều như vậy, bây giờ mọi người đều biết em là vợ tôi rồi, tôi rời bến cũng không dẫn em theo… Bọn họ hỏi tới… Tôi nói thế nào đây?”

Vẻ mặt anh đều đang viết, chẳng lẽ anh không có sĩ diện sao?

Tô Thính Ngôn mới nghe một chút đã áy náy không chịu nổi.

“Được… thôi.”

Không có cách nào, giúp anh lần này là được rồi…

Trong lòng Tô Thính Ngôn nghĩ như vậy, chỉ có thể đáp ứng.

Lâm Nhứ chuẩn bị cũng thật nhanh, ngày thứ hai đã để Chu Đỉnh đưa hành lý lên trên thuyền du lịch, sau đó đón Tô Thính Ngôn cùng nhau đến bãi biển.

Cố Giảo mặc bộ váy phong cách Hawaii xinh đẹp.