Bộ dạng khiêm nhường lại càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Kìa, không phải nói bọn họ là tập đoàn Lâm Vũ sao.
Không phải nói là muốn tới trừng trị người ta đó sao.
Lâm Cảnh Trăn hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại nói, “Được rồi đừng nói nữa.”
Lại Mỹ Lâm bị ngắt lời, dừng lại nhìn vẻ mặt khủng hoảng Lâm Cảnh Trăn, thấy anh ta đang tức giận, tuy rằng không biết vì sao, nhưng là vẫn nhanh chóng ngậm miệng lại.
Tô Thính Ngôn liếc Lâm Cảnh Trăn.
“Lâm thiếu, gặp ở chỗ này cũng thật là…”
Lâm Cảnh Trăn bỏ mặc hai mẹ con kia ở phía sau kinh ngạc, giữa ánh mắt kỳ lạ của người xem náo nhiệt xung quanh, đi tới bên cạnh An Mễ Hinh.
“Ngài(2) không có bị thương chứ?”
Thái độ này… Sao nhìn giống như có quen biết vậy?
Hơn nữa còn có chút… Sợ?
Tô Thính Ngôn nói, “Bị dọa sợ, anh nói xem có bị thương chưa?”
Lâm Cảnh Trăn vội hỏi, “Vậy bây giờ tôi đưa ngài(?) đến bệnh viện.”
Bộ dạng khiêm nhường lại càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Kìa, không phải nói bọn họ là tập đoàn Lâm Vũ sao.
Không phải nói là muốn tới trừng trị người ta đó sao.
Anh ta càng nói càng cảm thấy đau đầu.
Lại Mỹ Lâm thấy bộ dạng kia của anh ta, sửng sốt một hồi.
Thực sự… Thực sự nghiêm trọng như vậy?
Bà ta vốn cũng quen nếp cậy thế, nhưng là mình bắt nạt kẻ yếu, ngày thường mà gặp phải người lợi hại, chắc chắn sẽ lập tức mềm xuống.
Bây giờ bà ta cũng bị dọa sợ rồi, nghĩ đến những lời vừa nãy, nghĩ lại mà sợ, túm lấy Lâm Cảnh Trăn nói, “Cảnh Trăn cậu xem xem bây giờ phải làm gì đây.”
Lâm Cảnh Trăn kéo Lại Mỹ Lâm qua.
Lại Mỹ Lâm đỏ mặt cúi đầu nói, “Thật xin lỗi, tôi là người từ nông thôn đến không có đầu óc, không biết mọi người là ai, mới nói vài câu khó nghe, ngài đừng chê trách.”
Ngược lại An Mễ Hinh cũng là lần đầu tiên tháy người như thế này.
Đây thực sự thể hiện cảnh bắt nạt kẻ yếu chân chân thật thật mà.
Bà cũng không thực sự thèm muốn đem tập đoàn Lâm Vũ ra rêu rao, chỉ là bây giờ không muốn gặp lại những người này nữa một chút nào nữa, vì vậy khoát tay một cái nói, “Bỏ đi.”
Lại Mỹ Lâm nhìn ánh mắt khinh bỉ Tô Thính Ngôn đứng một bên, trong lòng càng bực bội tức giận.
Xin lỗi cũng chẳng sao, tháp hèn như vậy ở trước mặt Tô Thính Ngôn, trong lòng bà ta lại thấy quá khó chịu.
Tô Thính Ngôn ngăn An Mễ Hinh, “Chúng ta đi thôi.”
“Được, làm phiền con tới một chuyến rồi, đi nhanh thôi.”
An Mễ Hinh dịu dàng nói với Tô Thính Ngôn, hai người cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Sắc mặt Tô Khuynh Tình đỏ lên, nhìn đám người phía sau đều chỉ trỏ hai người, trên mặt không khỏi có chút không nén được giận.
Lâm Cảnh Trăn lại không thể tùy tiện để hai người đi, vội vàng đuổi theo.
“Tô Thính Ngôn.”