Tống Tinh Thần nói, “Ò, việc này phải có kỹ xảo, phải hiểu được kịch bản. Từ xưa đến nay thế gian chân tình lưu không được, chỉ có thói quen động nhân tâm! Cậu phải biết lạt mềm buộc chặt, và làm cho cô ấy ghen tị. Phụ nữ đều biết, không chiếm được mới là tốt nhất, cho nên ngay từ đầu lại thích cũng đừng nói thích. Ái chà, tôi là người giỏi nhất trong việc này. Để tôi nói cho cậu biết, tôi dùng chiêu này tán đổ bao nhiêu phụ nữ…”
Lâm Nhứ xoa nắn cóc, nhìn anh ta.
Cuối cùng, anh đứng lên, cầm lấy quần áo phía sau nói, “Tôi không nên hỏi cậu.”
“Làm sao vậy?” Tống Tinh Thần nói, “Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không như thế nào tôi nhiều bạn gái như vậy Lâm Nhứ chỉnh sửa lại quần áo hai lần, “Tôi không cần.”
“Tại sao?”
Lâm Nhứ vừa đi ra ngoài vừa nói, “Cậu soi gương so sánh một chút sẽ biết.”
Lau, Tống Tinh Thần lúc này mới phản ứng lại.
Lâm Nhứ có ý nói rằng anh ta không rành việc!
“Lâm Nhứ! Tôi không nên chia sẻ kinh nghiệm tốt như vậy.
cho cậu!”
Lâm Nhứ đi ra ngoài nhìn Chu Đỉnh.
Chu Đỉnh cẩn thận ở một bên nhìn, “Ông chủ, anh có việc gì cần phân phó?”
“Đặt một chiếc trực thăng, tôi đi Hải Thành.”
Này, ông chủ muốn đuổi theo.
Chu Đỉnh nói, “Ông chủ… Tôi nghĩ biện pháp của thiếu gia Tỉnh Thần cũng rất được. Chúng ta thử thả lỏng đối phương, đuổi theo người ta thì có phải quá chặt chẽ không…”
Lâm Nhứ cũng tự hỏi liệu anh có thể nghĩ biện pháp khác…
Nhiều năm tung hoành thương trường như vậy, âm mưu quỷ kế gì không có chơi qua, thủ đoạn gì đó còn không phải hạ bút thành văn.
Tô Thính Ngôn đến Hải Thành, ở chung phòng với một người khác tên là Tằng Lê.
Cô ta cười mỉm nhìn Tô Thính Ngôn.
“Tôi rất vui khi biết rằng được ở cùng phòng với bác sĩ Tô, bác sĩ Tô, trông cô như này thật sự rất xinh đẹp.”
Tô Thính Ngôn đến khách sạn trước tiên thay quần áo, mặc một bộ đồ thể dục đơn giản nhìn cô ta, “Tôi có gì mà đẹp.”
“Cô thật sự rất xinh đẹp, xứng đáng là người đẹp nhát của bệnh viện chúng ta. Bác sĩ Tô, cô có bạn trai chưa? Tôi rất muốn giới thiệu anh trai của mình cho cô. Không biết chừng chúng ta có thể thành người một nhà.”
Tằng Lê rất thích Tô Thính Ngôn khi nhìn thấy cô ấy, hơn nữa, càng xem càng thích, càng xem càng cảm thấy tinh xảo.
Cô đã thấy người đàn ông đứng ở cửa, cười như không cười nhìn cô. Anh vừa nhìn đến cô, vẻ mặt của anh càng trở nên nùng liệt hơn, khiên cô bị sốc.
Đâu phải là cơm hộp, đây là Lâm Nhứ.
Tô Thính Ngôn giật mình, quay đầu lại nghe được Tằng Lê còn đang hỏi.