Cưng Chiều Cô Em Dâm

Chương 20




Sau khi qua một đêm kích tình thì sáng hôm sau Du Mẫn là người dậy trước nên xuống lầu chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh. Thì tiếng chuông điện thoại của cô reo lên

"Alo! Thiên Nhi hả?"

"Alo Du Mẫn sao mấy ngày nay bà không đi học vậy?" Đầu dây bên kia là Thiên Nhi bạn học của cô

"À tại gia đình tôi có chuyện nên xin nghỉ 1 thời gian dài, tháng sau tôi sẽ đi học lại. Có gì cậu nói dùm cô nha" Du Mẫn mỉm cười nói.

Du Mẫn đang nói chuyện thì từ trên lầu Thiên Ngạo bước xuống, đi thẳng tới nhà bếp đứng bên cạnh cô.

"Uk bà nhớ giữ sức khoẻ đó" Thiên Nhi cũng cười nói với cô. Du Mẫn là một người bạn tốt của Thiên Nhi nên Nhi cũng rất coi trọng và xem cô như một người bạn thân, cùng vai sát cánh với Nhi. Dù học chung có 2 năm nhưng tình cảm bạn bè của hai người vẫn không bao giờ phai màu được

"Ok bà! Vậy tôi tắt máy nha có gì gọi sau!" Du Mẫn vừa nói vừa liếc nhìn trừng mắt với anh. Vì sao? Vì đang gọi điện cho Thiên Nhi mà bàn tay anh cứ sờ mó trên bộ ngực cô, còn dám luồn tay vào trong mà xoa bóp nó làm Du Mẫn khó tập trung nói chuyện được

Sau khi tắt máy xong thì bàn tay kia lại bóp mạnh bộ ngực Du Mẫn khiến cô rên la vì đau đớn, quay lưng lại phía sau, trừng mắt với anh nói

"Anh đang làm gì vậy? Anh biết em đang nói chuyện với Thiên Nhi không! Mà anh còn sờ mó em, bạn em mà biết thì em chui rút vào đâu đây!" Du Mẫn hét to trước mặt Thiên Ngạo

"Chui rút vô người anh nè" Anh cười gian xảo nói với cô, rồi kéo tay cô lại ôm vào lòng, thủ thỉ nói vào tai "Du Mẫn, anh yêu em!"

Cô đang cựa quậy trong lòng anh thì bất giác nghe được câu này thì Du Mẫn không còn cựa quậy nữa, khuôn mặt cô đỏ lên hẳn, quay lại phía Thiên Ngạo chui rút vô lòng anh như một con mèo ngoan. Nói thầm trong miệng cũng đủ mình anh nghe

"Em cũng vậy! Em yêu anh Thiên Ngạo"

Nghe được câu này thốt ra từ miệng cô thì anh ngạc nhiên, kéo Du Mẫn ra nhìn vào cô say đắm, hạnh phúc chứa đầy trong anh, bất giác anh hôn lên môi cô, nụ hôn chứa chan hạnh phúc, ấm áp mà nòng nàn bùng cháy vô cùng

Tình yêu của hai người quả là thiêng liêng, được trời ban tặng nhưng phía sau tình yêu bùng cháy đó là một sự cản trở vô cùng lớn với hai người. Âm mưu thâm độc, cản trở khó khăn từ gia đình, ba mẹ chính là sự khó khăn, một con đường đầy chong gai đang thách thức bản thân họ

"Quả là đẹp! Hai người xưng đối lắm" Từ phía ngoài nhà bếp có tiếng nói vang lên, kèm theo tiếng vỗ tay của ai đó

"Trương Lệ Quyên?" Nghe được giọng nói cả hai thả nhau ra nhìn về hướng phát ra giọng nói đó

"Đúng là tôi đây? Hai ngày không gặp mà giờ tình cảm của hai người tiến triển tốt ha!" Ả ta tiến lại gần bọn họ cười giả tạo nói

"Cô tới đây làm gì? Chỗ này không thích hợp với cô đâu" Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn cô ta nói, tay của anh vòng tay qua eo cô ôm sát người "Mình đi thôi em"

"Đi đâu nào?" Cô ta chặn tay lại không cho Du Mẫn và Thiên Ngạo bước ra ngoài, đồng thời bọn vệ sĩ của cô ta cũng bước tới chỗ Lệ Quyên

"Cô muốn gì đây?" Anh nhíu máy, tức giận nhìn cô ta

"Muốn gì hả?" Lệ Quyên cười phá lên rồi chỉ tay ra lên cho bọn tay sai "bắt cô ta lại cho ta"

Bọn tay sai cô ta đi lại bắt cô nhưng bị anh chặn lại "Cô muốn gì? Tại sao lại bắt Du Mẫn?" Thiên Ngạo tức giận hét lên, chặn lại

Ả chỉ cười, rồi quay lại đi ra ngoài

"Thiên Ngạoo...."

Cô hét lên, thì từ phía sau, 1 thắng tay sai bay tới đánh vào cổ Thiên Ngạo khiến anh ngất tại chỗ, thời cơ đến bọn tay sai kịp thời bắt Du Mẫn, cho thuốc mê vào làm cô ngất đi rồi bắt bỏ vào xe chạy nhanh ra khỏi biệt thư, để lại mình anh đang nắm ngất tại chỗ trong nhà bếp

"D...Du...Mẫn..."