Nhạc Ninh dường như mới nghe một cái gì đó khá kì lạ mà liền ngóc đầu lên, xoay người lại đưa mắt nhìn người đàn ông đấy. Cậu không thể mà không nghi ngờ điều mình vừa nghe, tay đưa lên sờ trán anh:
- Chú không sốt mà đã nói sảng rồi. Chú còn tự ti như thế thì đàn ông thiên hạ này ai dám tự tin nữa hả? Q
Một nụ cười nhẹ thoát ẩn thoát hiện trên khuôn mặt cậu. Chàng trai ấy dịu dàng dùng tay sờ khuôn mặt góc cạnh đấy của anh:
- Chủ tịch tập đoàn NUT, sở hữu khối tài sản khổng lồ và là một trong top những vị chủ tịch trẻ tài năng, đầy thành công lại nói bản thân không giàu, không giỏi, không quyền. Em không biết chú nghĩ cái gì trong đầu này nữa
Chàng trai nhỏ tiến tới hôn lên môi anh một cái rồi hai cái đến cái thứ ba thì mới dừng lại. Cậu dùng hai tay của mình kéo dãn cái má kia của anh ra:
- Em sợ người khác sẽ cướp mất chú, em muốn nắm tay chú đi khắp nơi, muốn mọi người biết chú là chồng của em, muốn mọi người biết rằng người đàn ông đẹp trai này thuộc quyền sở hữu của em rồi.
Bàn tay ấy cũng buông ra, anh nhìn cậu mà khẽ mỉm cười, một nụ cười ấm áp và đầy sự nuông chiều:
- Chú chỉ muốn em được mặc lễ phục như mọi người, được bước vào lễ đường và nói là lời đồng ý. Chú không ép buộc em đâu, chỉ cần làm những gì em thích, em vui là chú đủ hạnh phúc rồi
Cậu lại hôn tới tấp từ má trái sang má phải của anh không ngừng và cuối cùng lại đặt tai xuống lồng ngực trái của anh:
- Đợi công việc ổn định hơn, em sẽ cùng chú tổ chức một hôn lễ thật lớn được không?
Người đàn ông khẽ sờ mái tóc đấy rồi lại xoa xoa đầu của chàng trai, gương mặt ấy chỉ ngập tràn hạnh phúc. Anh cúi xuống hôn lên mái tóc vẫn còn thơm thoảng mùi hoa đào từ dầu gội:
- Em biết mà đúng không? Chỉ cần là điều em muốn, chú sẽ luôn chiều theo em
***
Tiếng chim ríu rít không ngừng, tiếng người qua lại trò chuyện trong lúc tập thể dục và tiếng mời gọi bán hàng vào buổi sớm mai cũng không ồn ào bằng thanh âm trong ngồi nhà ấy.
Một người đứng ở trước cửa phòng ngủ, một người ngồi trên giường có một nhóc con đang ôm chân và một cái vali lớn ở bên cạnh:
Chú đến khi nào mới chịu cho em đi công tác đây?Ban đầu nói là đi về trong ngày, sao giờ lại thành một tuần rồi?Vị chủ tịch cao ngạo kia giờ lại chạy tới ôm lấy chân của chàng trai trẻ, con trai bên cạnh cũng bắt đầu lớn tiếng:
Không muốn đâu, ba định bỏ con đi cả tuần sao? Con chịu không nổi đâu, cho con theo ba đi mà!Chồng của em cũng không thể thiếu hơi em được đâu, cho chồng theo điNhạc Ninh vò đầu bứt tóc không ngừng, dáng vẻ chỉn chu ban đầu cũng đã không còn nữa rồi. Cậu dùng hai tay xoa đầu hai kẻ lì lợm bên dưới:
- Còn kéo dài làm mất thời gian nữa thì chuyến đi một tuần sẽ thành một tháng đó
Cậu cúi xuống hôn lên đầu mỗi người một cái rồi kéo hai người họ đứng lên. Cậu lại tiếp tục hôn vào má con trai rồi tiến tới hôn lên môi người đàn ông:
- Ba sẽ tranh thủ về sớm với hai ba con nha! Chúng ta có thể video call mà, cố gắng chút một tuần sẽ nhanh thôi!
Sau một buổi sáng dẹp loạn, Nhạc Ninh cũng được Phó Bắc Đình đưa đến sân bay. Cậu chuẩn bị vào trong thì liền bị người đàn ông kéo lại và đưa cậu vào một nụ hồn sầu.
- Nhớ về sớm với chồng đó
Hai người ôm lấy nhau, cậu hôn vào hai má của anh rồi cười tươi. Cậu kéo vali vào trong rồi vẫy tay chào tạm biệt người kia. Nói không luyến tiếc là nói dối nhưng công việc mà!
Em cũng sẽ nhớ chú và con lắm!
Ở tập đoàn NUT, trong văn phòng chủ tịch.
Phó Bắc Đình ngồi trước bàn làm việc nhưng chỉ nhìn vào màn hình điện thoại không chịu rời mắt. Dữ Hinh bên
này cũng nắm được thông tin:
- Ông chủ nhỏ nhờ chăm sóc ông chủ lớn nhưng mình làm gì được chứ! Cái dáng vẻ ấy ai mà dám lại gần.
Chàng trợ lý nhìn cái gương trước mặt thì liền hoảng hốt, cậu cố gắng nhìn gần hơn thì không khỏi thản thốt:
Trời ơi! Có tóc bạc rồiỒn ào! Trừ hai mươi phần trăm lương tháng này 2Người đàn ông cầm điện thoại trên tay và miệng lại lạnh lùng nói ra những lời mang sát thương ấy. Chàng trợ lý kia thật muốn hét đến tận trời nhưng rồi phải dùng tay che miệng lại.
Tàn nhẫn! Sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Cậu mau về đi anh dâu của tôi ơi!
Nhạc Ninh khi này vừa kéo vali vào trong phòng đã ngã lưng xuống giường và ngủ thiếp đi. Một người đàn ông đi vào kéo chăn lên đắp cẩn thận cho cậu thì thấy điện thoại có người gọi đến. Ông liền che loa lại và cầm điện thoại ra ngoài nghe máy:
- Alo, tôi nghe
Người ở đầu dây bên kia lập tức tắt máy. Phó Bắc Đình ngồi trước bàn ăn lạnh lẽo chỉ có một mình và nhìn cái điện thoại trong tay.
Người đàn ông đó là ai?
- Em bỏ chồng thật rồi... đ
Vị ấy cứ thể mà cầm điện thoại, ngồi ở bàn ăn nhìn những món ăn thơm ngon trước mặt nhưng lại chẳng muốn ăn đọng đũa. Cứ thế mà đã ngồi ở đó rất lâu, đến lúc cơm canh nguội lạnh anh vẫn không di chuyển chút nào.
Điện thoại đột nhiên kêu lên, anh vui mừng nhìn vào màn hình chính là số mà anh đang đợi nhưng rồi lại chẳng dám bắt máy. Cuối cùng khi hồi chuông cuối sắp kết thúc anh mới nhấc máy nghe:
Sao chú nghe máy lầu vậy? Chú ngủ rồi hả?Chú...Phó Bắc Đình lại cảm thấy khó nói thành lời. Cậu ngồi trên ghế kéo điện thoại ra nhìn rồi bấm vào chế độ chuyển qua video call:
- Chú mau mở camera lên cho em xem
Vị ấy liền như cổ máy được lập trình mà mở video call như cậu kêu. Trước màn hình lại là một vẻ mặt ủ rũ, mặt mũi xám xịt chẳng dám ngước lên, chỉ để lộ vài phần tư sắc tiều tụy:
- Có phải chú đã nói chuyện với người đó rồi không?